Chương 41
MOON17
15/06/2021
Hàn Hạo phát giác ra có gì đó phía trước ngáng đường. Lập tức kéo ngựa dừng lại.
- Phía trước là tầm gai.
- Tầm gai?
Vân Hy nheo mắt cố nhìn rõ thứ cây đang ẩn mình trong bóng tối. Hiện ra trước mắt nàng là một rừng cây rậm rạp đầy những dây leo khổng lồ đan vào nhau. Trên trên mỗi một dây leo còn có chi chít những chiếc gai sắc nhọn chực chờ xé họ ra thành từng mảnh.
Dạ Thiên đỡ nàng xuống ngựa. Đưa mắt nhìn đám dây leo phía trước. Cau mày rút kiếm bên hông ra tiến lại chỗ đám tầm gai.
Thấy hắn muốn dùng cách trực tiếp này Hàn Hạo không đồng tình liền ngăn cản hắn.
- Ta nghĩ nên tìm một lối đi khác. Nơi đây giống như một biển tầm gai vậy, không biết bao giờ mới có thể đi qua được.
- Không có đủ thời gian để tìm một con đường khác đâu.
Dạ Thiên giáng một kiếm xuống những cành tầm gai khiến chúng ngay lập tức bị cháy rụi. Dần mở ra một lối đi đủ để ba người bước vào. Nàng nhìn vết cháy trên dây, khẽ rùng mình. Ngọn lửa không phải màu đỏ rực như bình thường mà lại là một màu đen u tối. Nếu này nàng không phải là người nhầm lẫn màu sắc thì đây chắc chắn là Hắc hoả nàng đã được ghi chép lại trong sử sách. Nhưng Hắc Hoả là sức mạnh độc nhất vô nhị, tại sao sư phụ lại có thể sử dụng chứ?
Trong lúc này còn đang sợ hãi thì hắn đã tiến vào bên trong lối đi. Vân Hy quay lại nhìn Hàn Hạo rồi cũng đi theo hắn.
Hàn Hạo thở dài bất lực nhưng cũng đành đi phía sau họ.
Những dây cây tầm gai sau khi họ đi qua nhanh chóng lành lại. Hai bên đầu bị cắt lìa tiếp tục nối với nhau như không có gì xảy ra. Nhận ra điều khác lạ này, Vân Hy có chút sợ hãi. Nàng có cảm giác đám cây giống như con người có ý thức của riêng mình vậy.
- Cây tầm gai này đã tìm thấy vật chủ. Sớm hay muộn thì nó cũng tìm tới đây thôi.
- Vật chủ?
Hàn Hạo gật đầu. Cảnh giác quan sát xung quanh.
- Phải. Tầm gai là loài hỗ trợ. Nó sẽ tìm một vật chủ cố định có thể nhận được sức mạnh duy trì sự sống. Đồng thời cũng phát triển bộ dây gai để có thể thoả mãn cơn khát máu. Tầm gai và vật chủ luôn có liên kết với nhau. Chúng ta trực tiếp đốt cháy dây tầm gai như này, chỉ sợ không lâu nữa quỷ tầm gai sẽ tìm đến trả thù.
- Hàn công tử, đừng doạ con bé.
Dạ Thiên lãnh đạm nhắc nhở Hàn Hạo. Tay còn lại lần mò nắm lấy tay nàng như muốn trấn an.
- Ta nói thật mà.
Hàn Hạo đáng thương bị đá sang một bên. Trước kia dù hắn thường xuyên bị Dạ Thiên ngó lơ hay gì đều không đau đớn như bây giờ. Giờ hắn cảm thấy mình chẳng khác gì cái bóng đèn sáng bóng xuất hiện giữa hai người để làm nền vậy.
Nhìn biểu cảm buồn rầu như cún con của Hàn Hạo làm Vân Hy đang lo sợ cũng phải bật cười. Không khí cũng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dạ Thiên nhìn nụ cười của nàng. Ánh mắt ôn nhu khó diễn tả được. Sự ôn nhu này trước giờ vẫn chỉ một người nhận được nó. Tất nhiên là nàng, người mà dù trải ra bao nhiêu lần đầu thai chuyển kiếp hắn vẫn có thể nhận ra. Người mà hắn đem lòng yêu mến không buông bỏ suốt hàng trăm năm qua.
Ba người tiếp tục đi tiếp. Tầm gai trước mắt ngày một dày hơn. Khi Dạ Thiên đang giơ cao tay định ra tay thì Vân Hy đột nhiên khựng lại, tiến lên ngăn cản hắn. Như có linh tính mách bảo, nàng chắc nịch chỉ tay về mạn rừng phía bên phải.
- Chúng ta nên đi đường này sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Hạo có vẻ không tin. Tiến về phía trước xem thử. Không ngờ lại xuất hiện một con dốc gập gềnh trải dài từ đông sang tây không thể nhìn thấy giới hạn.
- Là chân núi. Sao ngươi biết đến đây là đường cùng?
Nàng lắc đầu. Bản thân nàng cũng chẳng hiểu lý do tại sao mình lại biết nhiều về địa hình nơi đây đến như vậy.
- Không quan trọng. Tiếp tục thôi.
Lời Dạ Thiên vừa dứt. Tiếng cắt gió từ trong rừng cây đột ngột vang lên, xé rách cả khoảng không tĩnh lặng. Dây leo tầm gai không biết từ đâu phóng ra, tóm lấy bàn tay còn đang lơ lửng trên không trung của nàng.
Chưa kịp suy nghĩ gì thì Vân Hy đã bị một lực mạnh giật lên. Trước mắt nàng tối sầm lại. Bên tai cũng ù đi. Chỉ còn nghe thấy tiếng gọi của sư phụ rồi mọi thứ liền tắt vụt.
- Tiểu Vân!
- Phía trước là tầm gai.
- Tầm gai?
Vân Hy nheo mắt cố nhìn rõ thứ cây đang ẩn mình trong bóng tối. Hiện ra trước mắt nàng là một rừng cây rậm rạp đầy những dây leo khổng lồ đan vào nhau. Trên trên mỗi một dây leo còn có chi chít những chiếc gai sắc nhọn chực chờ xé họ ra thành từng mảnh.
Dạ Thiên đỡ nàng xuống ngựa. Đưa mắt nhìn đám dây leo phía trước. Cau mày rút kiếm bên hông ra tiến lại chỗ đám tầm gai.
Thấy hắn muốn dùng cách trực tiếp này Hàn Hạo không đồng tình liền ngăn cản hắn.
- Ta nghĩ nên tìm một lối đi khác. Nơi đây giống như một biển tầm gai vậy, không biết bao giờ mới có thể đi qua được.
- Không có đủ thời gian để tìm một con đường khác đâu.
Dạ Thiên giáng một kiếm xuống những cành tầm gai khiến chúng ngay lập tức bị cháy rụi. Dần mở ra một lối đi đủ để ba người bước vào. Nàng nhìn vết cháy trên dây, khẽ rùng mình. Ngọn lửa không phải màu đỏ rực như bình thường mà lại là một màu đen u tối. Nếu này nàng không phải là người nhầm lẫn màu sắc thì đây chắc chắn là Hắc hoả nàng đã được ghi chép lại trong sử sách. Nhưng Hắc Hoả là sức mạnh độc nhất vô nhị, tại sao sư phụ lại có thể sử dụng chứ?
Trong lúc này còn đang sợ hãi thì hắn đã tiến vào bên trong lối đi. Vân Hy quay lại nhìn Hàn Hạo rồi cũng đi theo hắn.
Hàn Hạo thở dài bất lực nhưng cũng đành đi phía sau họ.
Những dây cây tầm gai sau khi họ đi qua nhanh chóng lành lại. Hai bên đầu bị cắt lìa tiếp tục nối với nhau như không có gì xảy ra. Nhận ra điều khác lạ này, Vân Hy có chút sợ hãi. Nàng có cảm giác đám cây giống như con người có ý thức của riêng mình vậy.
- Cây tầm gai này đã tìm thấy vật chủ. Sớm hay muộn thì nó cũng tìm tới đây thôi.
- Vật chủ?
Hàn Hạo gật đầu. Cảnh giác quan sát xung quanh.
- Phải. Tầm gai là loài hỗ trợ. Nó sẽ tìm một vật chủ cố định có thể nhận được sức mạnh duy trì sự sống. Đồng thời cũng phát triển bộ dây gai để có thể thoả mãn cơn khát máu. Tầm gai và vật chủ luôn có liên kết với nhau. Chúng ta trực tiếp đốt cháy dây tầm gai như này, chỉ sợ không lâu nữa quỷ tầm gai sẽ tìm đến trả thù.
- Hàn công tử, đừng doạ con bé.
Dạ Thiên lãnh đạm nhắc nhở Hàn Hạo. Tay còn lại lần mò nắm lấy tay nàng như muốn trấn an.
- Ta nói thật mà.
Hàn Hạo đáng thương bị đá sang một bên. Trước kia dù hắn thường xuyên bị Dạ Thiên ngó lơ hay gì đều không đau đớn như bây giờ. Giờ hắn cảm thấy mình chẳng khác gì cái bóng đèn sáng bóng xuất hiện giữa hai người để làm nền vậy.
Nhìn biểu cảm buồn rầu như cún con của Hàn Hạo làm Vân Hy đang lo sợ cũng phải bật cười. Không khí cũng trở nên nhẹ nhõm hơn hẳn.
Dạ Thiên nhìn nụ cười của nàng. Ánh mắt ôn nhu khó diễn tả được. Sự ôn nhu này trước giờ vẫn chỉ một người nhận được nó. Tất nhiên là nàng, người mà dù trải ra bao nhiêu lần đầu thai chuyển kiếp hắn vẫn có thể nhận ra. Người mà hắn đem lòng yêu mến không buông bỏ suốt hàng trăm năm qua.
Ba người tiếp tục đi tiếp. Tầm gai trước mắt ngày một dày hơn. Khi Dạ Thiên đang giơ cao tay định ra tay thì Vân Hy đột nhiên khựng lại, tiến lên ngăn cản hắn. Như có linh tính mách bảo, nàng chắc nịch chỉ tay về mạn rừng phía bên phải.
- Chúng ta nên đi đường này sẽ dễ dàng hơn.
Hàn Hạo có vẻ không tin. Tiến về phía trước xem thử. Không ngờ lại xuất hiện một con dốc gập gềnh trải dài từ đông sang tây không thể nhìn thấy giới hạn.
- Là chân núi. Sao ngươi biết đến đây là đường cùng?
Nàng lắc đầu. Bản thân nàng cũng chẳng hiểu lý do tại sao mình lại biết nhiều về địa hình nơi đây đến như vậy.
- Không quan trọng. Tiếp tục thôi.
Lời Dạ Thiên vừa dứt. Tiếng cắt gió từ trong rừng cây đột ngột vang lên, xé rách cả khoảng không tĩnh lặng. Dây leo tầm gai không biết từ đâu phóng ra, tóm lấy bàn tay còn đang lơ lửng trên không trung của nàng.
Chưa kịp suy nghĩ gì thì Vân Hy đã bị một lực mạnh giật lên. Trước mắt nàng tối sầm lại. Bên tai cũng ù đi. Chỉ còn nghe thấy tiếng gọi của sư phụ rồi mọi thứ liền tắt vụt.
- Tiểu Vân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.