Chương 57
MOON17
15/06/2021
Vân Hy!
Hàn Hạo dù mệt muốn đứt cả hơi nhưng vẫn vội vàng chạy về phía nàng, dùng tay giữ vế thương lại cho nó không chảy máu nữa. Ngẩng đầu lên liền quát lớn.
- Ngươi làm cái gì vậy!? Sao lại chảy nhiều máu như thế này?
Dạ Thiên mà thấy chắc một đòn cho hắn xuống thăm quan địa ngục luôn chứ không cần phải chờ đám cổ vi trùng kia nữa.
Cánh tay còn lại của hắn bắt đầu ngứa ngáy rồi xuất hiện lỗ chỗ mấy cái lỗ nhỏ ti hin. Những con cổ vi trùng không ngừng trào ra từ đó, chưa kịp bay đi xa đã lảo đảo rồi tắt ngúm dưới đất.
- Máu của ngươi...
Không ngờ lại mạnh đến như vậy.
Hắn bế nàng lên, tay không quên giữ lấy vết thương, bước đến chỗ hai người kia. Tuấn Điềm nhanh chóng tìm một cái chén đưa ra hứng lấy máu của nàng cho đến khi vết thương ngừng chảy.
Tuấn Điềm nhìn miệng vết thương trên cổ tay của Vân Hy, bỗng cảm thấy xót xa trong lòng. Là nàng ta dùng mũi tên tự mình rạch tay.
- Lần sau đừng làm việc dại dột như vậy nữa.
- Vâng.
Vân Hy mỉm cười. Thấy đám cổ vi trùng nhốn nháo rời khỏi cơ thể của Tuấn Điềm và Anh Kiệt, nàng cũng cảm thấy an lòng. Bản thân khá là tự hào khi mà mình lại có thể giúp đỡ họ như thế này. Ít nhất nàng không vô dụng đối với họ.
Hàn Hạo đặt nàng ngồi xuống cáng, cẩn thận lấy khăn băng vết thương lại cho nàng.
- Có đau không?
- Có một chút. Nhưng không sao cả. Mọi người an toàn là tiểu nữ vui rồi.
Cầm cái cổ tay bé tẹo dính đầy máu tanh nồng của nàng, trong lòng hắn khẽ cảm thán. Đúng là trời sinh một cặp, cái bạo gan cũng giống nhau đến lạ.
- Sao ngươi biết máu của bản thân lại có tác dụng vậy?
- Không biết tại sao nhưng tiểu nữ rất có linh cảm về chuyện này.
Ánh mắt hắn trầm luân nhìn nàng. Có vẻ như chuyện Dạ Thiên không muốn xảy ra nhất đang dần diễn ra rồi.
Một luồng khí lạnh không biết từ đâu trào đến khiến túp lều vốn rộng rãi lại trở nên gò bó khó thở. Không gian tĩnh lặng đến mức tiếng thở dài của Hàn Hạo cũng có thể nghe rõ được. Hắn còn chưa kịp dọn dẹp vết máu thì người không nên nhìn thấy lại lỡ thấy mất rồi.
Dạ Thiên đứng trước mặt bọn họ, gương mặt xám xịt tối sầm lại. Nộ khí bao trùm lấy cả người hắn khiến bốn người còn lại lạnh hết sống lưng. Không thể phủ nhận rằng hắn giờ đang rất tức giận. Cảm giác giống như họ chỉ chớp mắt một cái thôi cũng bị hắn bóp nát.
Hắn đảo mắt nhìn Vân Hy rồi nhìn vết máu dưới sàn đất. Bản thân cả đêm qua bị dày vò nay mới chợp mắt một chút đã xảy ra chuyện. Vừa tỉnh lại thì đập vào mắt hắn lại chất dịch đỏ lòm làm hắn còn tưởng có thích khách đến hãm hại nàng mà không kịp trở tay. Ai ngờ a đầu này lại le te rạch tay của mình.
- Tiểu Vân.
Trước cơn sóng giận dữ trào dâng của Dạ Thiên, Vân Hy có vẻ như không sợ sệt lắm. Nàng biết sư phụ chỉ lo cho sức khoẻ của nàng chứ không có ý gì xấu cả. Nhưng nàng không bị sao thì sư phụ làm gì được chứ.
- Con không sao mà. Chỉ một chút máu như vậy thôi thì đâu ảnh hưởng được.
Nhìn nụ cười ngây ngốc của nàng, Dạ Thiên không đành lòng như cũng phải buông bỏ cơn giận. Đưa tay lên day nhẹ sống mũi. Chuyện triều chính còn không khiến hắn phải nhức óc như thế này. Có lẽ hắn đã đoán sai, Vân Hy sau khi mất máu không hề có vấn đề gì cả. Không giống với Phượng nhi trước kia.
- Sư phụ đừng lo. Con khoẻ như thế này cơ mà!
Nàng vui vẻ nhảy xuống, lon ton chạy đến chỗ Dạ Thiên. Nhưng chưa được dăm bước liền lảo đảo, ngã chúi người về phía trước.
- Tiểu Vân!
Hàn Hạo dù mệt muốn đứt cả hơi nhưng vẫn vội vàng chạy về phía nàng, dùng tay giữ vế thương lại cho nó không chảy máu nữa. Ngẩng đầu lên liền quát lớn.
- Ngươi làm cái gì vậy!? Sao lại chảy nhiều máu như thế này?
Dạ Thiên mà thấy chắc một đòn cho hắn xuống thăm quan địa ngục luôn chứ không cần phải chờ đám cổ vi trùng kia nữa.
Cánh tay còn lại của hắn bắt đầu ngứa ngáy rồi xuất hiện lỗ chỗ mấy cái lỗ nhỏ ti hin. Những con cổ vi trùng không ngừng trào ra từ đó, chưa kịp bay đi xa đã lảo đảo rồi tắt ngúm dưới đất.
- Máu của ngươi...
Không ngờ lại mạnh đến như vậy.
Hắn bế nàng lên, tay không quên giữ lấy vết thương, bước đến chỗ hai người kia. Tuấn Điềm nhanh chóng tìm một cái chén đưa ra hứng lấy máu của nàng cho đến khi vết thương ngừng chảy.
Tuấn Điềm nhìn miệng vết thương trên cổ tay của Vân Hy, bỗng cảm thấy xót xa trong lòng. Là nàng ta dùng mũi tên tự mình rạch tay.
- Lần sau đừng làm việc dại dột như vậy nữa.
- Vâng.
Vân Hy mỉm cười. Thấy đám cổ vi trùng nhốn nháo rời khỏi cơ thể của Tuấn Điềm và Anh Kiệt, nàng cũng cảm thấy an lòng. Bản thân khá là tự hào khi mà mình lại có thể giúp đỡ họ như thế này. Ít nhất nàng không vô dụng đối với họ.
Hàn Hạo đặt nàng ngồi xuống cáng, cẩn thận lấy khăn băng vết thương lại cho nàng.
- Có đau không?
- Có một chút. Nhưng không sao cả. Mọi người an toàn là tiểu nữ vui rồi.
Cầm cái cổ tay bé tẹo dính đầy máu tanh nồng của nàng, trong lòng hắn khẽ cảm thán. Đúng là trời sinh một cặp, cái bạo gan cũng giống nhau đến lạ.
- Sao ngươi biết máu của bản thân lại có tác dụng vậy?
- Không biết tại sao nhưng tiểu nữ rất có linh cảm về chuyện này.
Ánh mắt hắn trầm luân nhìn nàng. Có vẻ như chuyện Dạ Thiên không muốn xảy ra nhất đang dần diễn ra rồi.
Một luồng khí lạnh không biết từ đâu trào đến khiến túp lều vốn rộng rãi lại trở nên gò bó khó thở. Không gian tĩnh lặng đến mức tiếng thở dài của Hàn Hạo cũng có thể nghe rõ được. Hắn còn chưa kịp dọn dẹp vết máu thì người không nên nhìn thấy lại lỡ thấy mất rồi.
Dạ Thiên đứng trước mặt bọn họ, gương mặt xám xịt tối sầm lại. Nộ khí bao trùm lấy cả người hắn khiến bốn người còn lại lạnh hết sống lưng. Không thể phủ nhận rằng hắn giờ đang rất tức giận. Cảm giác giống như họ chỉ chớp mắt một cái thôi cũng bị hắn bóp nát.
Hắn đảo mắt nhìn Vân Hy rồi nhìn vết máu dưới sàn đất. Bản thân cả đêm qua bị dày vò nay mới chợp mắt một chút đã xảy ra chuyện. Vừa tỉnh lại thì đập vào mắt hắn lại chất dịch đỏ lòm làm hắn còn tưởng có thích khách đến hãm hại nàng mà không kịp trở tay. Ai ngờ a đầu này lại le te rạch tay của mình.
- Tiểu Vân.
Trước cơn sóng giận dữ trào dâng của Dạ Thiên, Vân Hy có vẻ như không sợ sệt lắm. Nàng biết sư phụ chỉ lo cho sức khoẻ của nàng chứ không có ý gì xấu cả. Nhưng nàng không bị sao thì sư phụ làm gì được chứ.
- Con không sao mà. Chỉ một chút máu như vậy thôi thì đâu ảnh hưởng được.
Nhìn nụ cười ngây ngốc của nàng, Dạ Thiên không đành lòng như cũng phải buông bỏ cơn giận. Đưa tay lên day nhẹ sống mũi. Chuyện triều chính còn không khiến hắn phải nhức óc như thế này. Có lẽ hắn đã đoán sai, Vân Hy sau khi mất máu không hề có vấn đề gì cả. Không giống với Phượng nhi trước kia.
- Sư phụ đừng lo. Con khoẻ như thế này cơ mà!
Nàng vui vẻ nhảy xuống, lon ton chạy đến chỗ Dạ Thiên. Nhưng chưa được dăm bước liền lảo đảo, ngã chúi người về phía trước.
- Tiểu Vân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.