Chương 6
MOON17
15/06/2021
Đứa trẻ này không thể tùy tiện nói nhận là nhận được.
Hàn Hạo kịch kiệt phản đối. Giang sơn bốn biển biết bao nhiêu người tài giỏi muốn bái hắn làm sư còn không được, nay lại nhận một đứa bé vắt mũi chưa sạch làm đồ đệ chỉ vì...
- Huynh nên suy nghĩ kĩ. Chỉ là cái tiên ấn không đến mức huynh phải thu nạp con bé làm đệ tử.
Dạ Thiên nhướn mày nhìn hắn.
- Chỉ là một cái liên ấn?
- ....
Nếu như Dạ Thiên thật sự nhận con bé thì chẳng khác nào đẩy con bé từ mép vực xuống thẳng địa ngục. Bên cạnh hắn có biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập. Đứa trẻ này thì còn quá nhỏ.
- Huynh yên tâm. Bổn vương đủ khả năng để bảo vệ con bé cũng như liên ấn.
Thấy hai người vì mình mà cãi vã như vậy làm Vân Hy có chút sợ hãi. Nàng kéo tay Dạ Thiên, cái miệng nhỏ lí nhí nói.
- Đại nhân.... Tiểu nữ không cần chức vụ cao như vậy.... Tiểu nữ có thể đi theo đại nhân làm nha hoàn cũng là phúc ba đời của tiểu nữ rồi...
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng an ủi.
- Phủ bổn vương không thiếu nha hoàn.
- .....
Không biết là đang an ủi nàng hay là có ý gì nữa.
Đến nước này Hàn Hạo chỉ đành ngán ngẩm lắc đầu bó tay. Tên này đã quyết rồi thì chẳng ai cản được.
- Được rồi. Huynh thắng. Nhưng dù sao thì người quyết định vẫn là con bé.
Vân Hy có chút chần chừ. Đây là một cơ hội tốt không phải ai cũng có được. Tự dưng chuột sa chĩnh gạo lại được một vương gia giàu có quyền thế nhận làm đồ đệ ai mà chẳng vui. Nhưng lỡ đâu hai người này cũng chỉ là muốn liên ấn trong mắt nàng.
- Bổn vương sẽ bao nuôi ngươi.
- Dạ tiểu nữ đồng ý!!
- ...?
No bụng trước rồi tính sau!
Giờ thì có muốn ngăn cấm bọn họ cũng chẳng được. Hàn Hạo thở dài, vắt chân chữ ngũ, nghiêm túc nhìn nàng.
- Ngươi không sợ hắn có ý đồ xấu với ngươi sao?
Nàng quay sang nhìn Dạ Thiên. Nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
- Tiểu nữ thấy những ca ca đẹp trai thường rất tốt bụng a. Nên tiểu nữ sẽ tin tưởng vương gia.
Dạ Thiên nở một nụ cười hài lòng. Nhỏ tuổi mà đã dẻo mỏ như vậy rồi. Hắn nhìn thấy vệt máu còn dính trên miệng nàng. Đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
- Ban nãy ngươi làm gì mà lại chọc cho đám thổ phỉ kia tức đến như vậy?
Nàng ngẩng đầu lên , oan ức kể .
-Tiểu… Tiểu …. Bọn chúng chính là muốn lấy bánh của tiểu nữ nhưng tiểu nữ không cho nên bọn chúng muốn giết tiểu nữ…
- Từ nay xưng con với ta là được rồi.
- Dạ...
Nhìn nàng giống như con mèo hen rúc trong lòng Dạ Thiện, Hàn Hạo có chút khó hiểu.
- Không làm gì ? Chỉ là một chút đồ ăn thôi sao có thể muốn giết ngươi được?
Vân Hy không nói gì. Cầm lấy tay của Dạ Thiên đưa lại gần miệng mình rồi nhè ra một cái há cảo ướt nhẹt.
Hắn liền đanh mặt lại. Nhưng lại im lặng không hất bỏ cái thứ nhầy nhụa nước dãi trên tay.
- Đây là cái há cảo ta lấy mạng của mình đổi… Mong sư phụ nhận lấy.
Hàn Hạo cũng không biết nói gì hơn với cái thứ trên tay Dạ Thiên. Nhận cái rắm ý. Muốn sư phụ ngươi cho vào miệng ăn hay gì.
- Với cái bánh này trong miệng mà ngươi vẫn nói chuyện bình thường được sao? Miệng ngươi là cái thúng hả?
Dạ Thiên lườm Hàn Hạo tỏ ý nhắc nhở. Rồi hắn xoa đầu nàng, dịu dàng nói.
- Không sao hết. Nào, ngươi cũng mệt rồi. Mau ngủ đi. Lát nữa tới nơi sẽ gọi ngươi dậy.
Vân Hy nhìn mỹ nam đang an ủi mình. Nàng bị vẻ ngoài điển trai của hắn mê hoặc đến nỗi vô thức gật đầu nghe theo lời hắn. Ngả đầu lên cái đùi săn chắc của hắn rồi thiếp đi.
Đợi nàng chìm vào trong giấc ngủ say hắn mới cau mày lại tỏ vẻ khó chịu. Hàn Hạo đối diện nhìn bàn tay vẫn còn cái há cảo trên tay hắn liền phì cười.
- Mỏi rồi sao? Ta còn tưởng huynh sẽ để nó trên tay mãi chứ.
Dạ Thiên cau có nhìn hắn.
- Mau đưa ta khăn tay của ngươi .
Hàn Hạo cười cười tỏ ý trêu chọc rồi cũng đưa khăn cho hắn. Tưởng Dạ Thiên sẽ vứt cái bánh đi rồi lau đống dãi nhầy nhụa kia nhưng không ngờ hắn lại cẩn thận đặt nó vào trong khăn tay .
- Hai sư đồ nhà ngươi có bệnh hả? Miếng há cảo nhè ra rồi mà cũng muốn giữ lại.
Dạ Thiên không nói gì mà dùng ngón tay dài móc ra một đồng xu trong nó ra. Hàn Hạo cũng bất ngờ, hoá ra cái nàng ta liều chết bảo vệ không phải là cái há cảo kia. Như vậy khác nào nàng ta vừa ăn cướp vừa la làng không cơ chứ.
- Hai tên kia đúng là đụng phải xui xẻo.
Dạ Thiên lau đồng xu, cẩn thận nhét vào túi rồi quẳng chiếc cái bánh ra khỏi xe.
- Ta có chút việc phải phiền huynh rồi.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước Nguyệt phủ. Mã phu xuống xe, đưa tay ra hiệu cho hai thị vệ gác giữ im lặng. Họ nhìn hắn rồi quay lại nhìn nhau thắc mắc nhưng vẫn nghe theo.
Dạ Thiên cúi đầu nhìn nàng ngủ trong lòng. Vô thức dùng tay vuốt gương mặt hồng hào của nàng. Đứa trẻ này nhìn kĩ thì cũng không xấu lắm. Ít nhất cũng vừa mắt hắn.
Hắn dùng tay muốn ẵm nàng lên nhưng không ngờ nàng thấy động liền bật dậy như cái lò xo .Vân Hy nửa mê nửa tỉnh tròn mắt nhìn xung quanh rồi ngước mắt nhìn lên Dạ Thiên với vẻ mặt hoang mang .
Dạ Thiên khẽ nhíu mày, cúi xuống bồng nàng lên rồi đi bước xuống xe.
- Bổn vương làm ngươi giật mình hả ?
Nàng gật đầu, gương mặt dãn ra một chút nhưng vẫn cảnh giác nắm chặt lấy áo hắn. Dạ Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng.
- Ngủ tiếp đi. Không có gì phải sợ cả.
Hàn Hạo đi phía sau, khẽ cảm thán trong lòng.Giờ trông hai người này chẳng gì hai cha con cả.
- Vương gia đã về.
Hai người gác cổng thấy Vân Hy đang ngủ trên vai vương gia, biết ý liền hạ giọng xuống. Dạ Thiên điềm nhiên gật đầu rồi sải bước vào phủ.
- Ngươi nói xem đứa trẻ đấy là ai chứ? Chẳng lẽ vương gia chúng ta lại có hài nhi rơi rớt bên ngoài sao?
Tên thị vệ còn lại nghe thấy vậy liền vội vã nhắc nhở bạn gác của mình.
- Ngươi bé bé cái mồm. Không cẩn thận vương gia nghe thấy thì coi như tiêu đời ta với ngươi.
Mã phu thấy hai người thì thầm với nhau thì lên tiếng giải thích.
- Con bé là đồ nhi của vương gia.
- Đồ nhi!? Vương gia như vậy mà lại nhận một tiểu hài nhi làm đồ đệ sao?
- Phải! Chính tai lão tử nghe thấy. Các ngươi đừng có mà nghi ngờ!
- Mấy người đang nói cái gì vậy? Đồ nhi cái gì cơ?
Một tiểu cô nương đi đến chỗ ba người, cất tiếng hỏi. Thị vệ thấy tay nàng ta đang cầm giỏ đồ vẫn còn đang bốc khói trắng, lắc đầu nói.
- Vương gia đã nói không nhận đồ của phủ các người nữa. Đừng mang đến chỉ tội chúng ta phải đi vứt.
- Hứ! Ta đang hỏi các ngươi là đồ đệ gì cơ mà? Vương gia nhà các ngươi nhận đồ đệ?
Không đợi họ đáp lời thì bỗng cách cửa phủ từ từ mở ra. Một nha hoàn trong Nguyệt phủ ngó đầu ra nhìn, mỉm cười nói với cô nương kia.
- Ngươi lại đến rồi đấy hả? Đúng lúc lắm. Vương gia dặn ta ra lấy điểm tâm mang vào cho tiểu thư.
- Tiểu thư? Dạ vương như vậy lại nhận một nữ tử làm đồ đệ!?
Hàn Hạo kịch kiệt phản đối. Giang sơn bốn biển biết bao nhiêu người tài giỏi muốn bái hắn làm sư còn không được, nay lại nhận một đứa bé vắt mũi chưa sạch làm đồ đệ chỉ vì...
- Huynh nên suy nghĩ kĩ. Chỉ là cái tiên ấn không đến mức huynh phải thu nạp con bé làm đệ tử.
Dạ Thiên nhướn mày nhìn hắn.
- Chỉ là một cái liên ấn?
- ....
Nếu như Dạ Thiên thật sự nhận con bé thì chẳng khác nào đẩy con bé từ mép vực xuống thẳng địa ngục. Bên cạnh hắn có biết bao nhiêu nguy hiểm rình rập. Đứa trẻ này thì còn quá nhỏ.
- Huynh yên tâm. Bổn vương đủ khả năng để bảo vệ con bé cũng như liên ấn.
Thấy hai người vì mình mà cãi vã như vậy làm Vân Hy có chút sợ hãi. Nàng kéo tay Dạ Thiên, cái miệng nhỏ lí nhí nói.
- Đại nhân.... Tiểu nữ không cần chức vụ cao như vậy.... Tiểu nữ có thể đi theo đại nhân làm nha hoàn cũng là phúc ba đời của tiểu nữ rồi...
Hắn nhẹ nhàng xoa đầu nàng an ủi.
- Phủ bổn vương không thiếu nha hoàn.
- .....
Không biết là đang an ủi nàng hay là có ý gì nữa.
Đến nước này Hàn Hạo chỉ đành ngán ngẩm lắc đầu bó tay. Tên này đã quyết rồi thì chẳng ai cản được.
- Được rồi. Huynh thắng. Nhưng dù sao thì người quyết định vẫn là con bé.
Vân Hy có chút chần chừ. Đây là một cơ hội tốt không phải ai cũng có được. Tự dưng chuột sa chĩnh gạo lại được một vương gia giàu có quyền thế nhận làm đồ đệ ai mà chẳng vui. Nhưng lỡ đâu hai người này cũng chỉ là muốn liên ấn trong mắt nàng.
- Bổn vương sẽ bao nuôi ngươi.
- Dạ tiểu nữ đồng ý!!
- ...?
No bụng trước rồi tính sau!
Giờ thì có muốn ngăn cấm bọn họ cũng chẳng được. Hàn Hạo thở dài, vắt chân chữ ngũ, nghiêm túc nhìn nàng.
- Ngươi không sợ hắn có ý đồ xấu với ngươi sao?
Nàng quay sang nhìn Dạ Thiên. Nghĩ ngợi một hồi rồi nói.
- Tiểu nữ thấy những ca ca đẹp trai thường rất tốt bụng a. Nên tiểu nữ sẽ tin tưởng vương gia.
Dạ Thiên nở một nụ cười hài lòng. Nhỏ tuổi mà đã dẻo mỏ như vậy rồi. Hắn nhìn thấy vệt máu còn dính trên miệng nàng. Đưa tay nhẹ nhàng lau đi.
- Ban nãy ngươi làm gì mà lại chọc cho đám thổ phỉ kia tức đến như vậy?
Nàng ngẩng đầu lên , oan ức kể .
-Tiểu… Tiểu …. Bọn chúng chính là muốn lấy bánh của tiểu nữ nhưng tiểu nữ không cho nên bọn chúng muốn giết tiểu nữ…
- Từ nay xưng con với ta là được rồi.
- Dạ...
Nhìn nàng giống như con mèo hen rúc trong lòng Dạ Thiện, Hàn Hạo có chút khó hiểu.
- Không làm gì ? Chỉ là một chút đồ ăn thôi sao có thể muốn giết ngươi được?
Vân Hy không nói gì. Cầm lấy tay của Dạ Thiên đưa lại gần miệng mình rồi nhè ra một cái há cảo ướt nhẹt.
Hắn liền đanh mặt lại. Nhưng lại im lặng không hất bỏ cái thứ nhầy nhụa nước dãi trên tay.
- Đây là cái há cảo ta lấy mạng của mình đổi… Mong sư phụ nhận lấy.
Hàn Hạo cũng không biết nói gì hơn với cái thứ trên tay Dạ Thiên. Nhận cái rắm ý. Muốn sư phụ ngươi cho vào miệng ăn hay gì.
- Với cái bánh này trong miệng mà ngươi vẫn nói chuyện bình thường được sao? Miệng ngươi là cái thúng hả?
Dạ Thiên lườm Hàn Hạo tỏ ý nhắc nhở. Rồi hắn xoa đầu nàng, dịu dàng nói.
- Không sao hết. Nào, ngươi cũng mệt rồi. Mau ngủ đi. Lát nữa tới nơi sẽ gọi ngươi dậy.
Vân Hy nhìn mỹ nam đang an ủi mình. Nàng bị vẻ ngoài điển trai của hắn mê hoặc đến nỗi vô thức gật đầu nghe theo lời hắn. Ngả đầu lên cái đùi săn chắc của hắn rồi thiếp đi.
Đợi nàng chìm vào trong giấc ngủ say hắn mới cau mày lại tỏ vẻ khó chịu. Hàn Hạo đối diện nhìn bàn tay vẫn còn cái há cảo trên tay hắn liền phì cười.
- Mỏi rồi sao? Ta còn tưởng huynh sẽ để nó trên tay mãi chứ.
Dạ Thiên cau có nhìn hắn.
- Mau đưa ta khăn tay của ngươi .
Hàn Hạo cười cười tỏ ý trêu chọc rồi cũng đưa khăn cho hắn. Tưởng Dạ Thiên sẽ vứt cái bánh đi rồi lau đống dãi nhầy nhụa kia nhưng không ngờ hắn lại cẩn thận đặt nó vào trong khăn tay .
- Hai sư đồ nhà ngươi có bệnh hả? Miếng há cảo nhè ra rồi mà cũng muốn giữ lại.
Dạ Thiên không nói gì mà dùng ngón tay dài móc ra một đồng xu trong nó ra. Hàn Hạo cũng bất ngờ, hoá ra cái nàng ta liều chết bảo vệ không phải là cái há cảo kia. Như vậy khác nào nàng ta vừa ăn cướp vừa la làng không cơ chứ.
- Hai tên kia đúng là đụng phải xui xẻo.
Dạ Thiên lau đồng xu, cẩn thận nhét vào túi rồi quẳng chiếc cái bánh ra khỏi xe.
- Ta có chút việc phải phiền huynh rồi.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại trước Nguyệt phủ. Mã phu xuống xe, đưa tay ra hiệu cho hai thị vệ gác giữ im lặng. Họ nhìn hắn rồi quay lại nhìn nhau thắc mắc nhưng vẫn nghe theo.
Dạ Thiên cúi đầu nhìn nàng ngủ trong lòng. Vô thức dùng tay vuốt gương mặt hồng hào của nàng. Đứa trẻ này nhìn kĩ thì cũng không xấu lắm. Ít nhất cũng vừa mắt hắn.
Hắn dùng tay muốn ẵm nàng lên nhưng không ngờ nàng thấy động liền bật dậy như cái lò xo .Vân Hy nửa mê nửa tỉnh tròn mắt nhìn xung quanh rồi ngước mắt nhìn lên Dạ Thiên với vẻ mặt hoang mang .
Dạ Thiên khẽ nhíu mày, cúi xuống bồng nàng lên rồi đi bước xuống xe.
- Bổn vương làm ngươi giật mình hả ?
Nàng gật đầu, gương mặt dãn ra một chút nhưng vẫn cảnh giác nắm chặt lấy áo hắn. Dạ Thiên nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi nàng.
- Ngủ tiếp đi. Không có gì phải sợ cả.
Hàn Hạo đi phía sau, khẽ cảm thán trong lòng.Giờ trông hai người này chẳng gì hai cha con cả.
- Vương gia đã về.
Hai người gác cổng thấy Vân Hy đang ngủ trên vai vương gia, biết ý liền hạ giọng xuống. Dạ Thiên điềm nhiên gật đầu rồi sải bước vào phủ.
- Ngươi nói xem đứa trẻ đấy là ai chứ? Chẳng lẽ vương gia chúng ta lại có hài nhi rơi rớt bên ngoài sao?
Tên thị vệ còn lại nghe thấy vậy liền vội vã nhắc nhở bạn gác của mình.
- Ngươi bé bé cái mồm. Không cẩn thận vương gia nghe thấy thì coi như tiêu đời ta với ngươi.
Mã phu thấy hai người thì thầm với nhau thì lên tiếng giải thích.
- Con bé là đồ nhi của vương gia.
- Đồ nhi!? Vương gia như vậy mà lại nhận một tiểu hài nhi làm đồ đệ sao?
- Phải! Chính tai lão tử nghe thấy. Các ngươi đừng có mà nghi ngờ!
- Mấy người đang nói cái gì vậy? Đồ nhi cái gì cơ?
Một tiểu cô nương đi đến chỗ ba người, cất tiếng hỏi. Thị vệ thấy tay nàng ta đang cầm giỏ đồ vẫn còn đang bốc khói trắng, lắc đầu nói.
- Vương gia đã nói không nhận đồ của phủ các người nữa. Đừng mang đến chỉ tội chúng ta phải đi vứt.
- Hứ! Ta đang hỏi các ngươi là đồ đệ gì cơ mà? Vương gia nhà các ngươi nhận đồ đệ?
Không đợi họ đáp lời thì bỗng cách cửa phủ từ từ mở ra. Một nha hoàn trong Nguyệt phủ ngó đầu ra nhìn, mỉm cười nói với cô nương kia.
- Ngươi lại đến rồi đấy hả? Đúng lúc lắm. Vương gia dặn ta ra lấy điểm tâm mang vào cho tiểu thư.
- Tiểu thư? Dạ vương như vậy lại nhận một nữ tử làm đồ đệ!?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.