Chương 75
MOON17
15/06/2021
Ai gửi tốc hành thư vậy?
- Không biết. Để ta xem.
Nam nhân cao lớn vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy phong thư lơ lửng trên trời. Khi vừa nhìn thấy ấn kí bên ngoài vỏ liền nở nụ cười khó hiểu, quay sang nói với nữ nhân đang bận rộn bên cạnh.
- Chúng ta có việc rồi.
.
.
.
.
- Ưm....
Vân Hy nặng nề tỉnh dậy từ giấc ngủ không mấy êm đềm của nàng. Khẽ dụi đôi mắt còn muốn nhắm tiếp lại.
- Mấy giờ rồi....
Đập thẳng vào mắt nàng là khung cảnh tối om như mực. Nàng có chút hốt hoảng. Ban nãy vẫn là buổi sáng, sao mới ngủ được chút đã thành buổi tối thế này? Như vậy thì nàng đã lỡ giờ cơm trưa mất rồi.
Chuyện này như sét đánh ngang tai với nàng. Vân Hy tam quan sụp đổ, khóc không thành tiếng. Đối với việc ăn uống của nàng sư phụ rất nghiêm khắc, đúng giờ cơm mới được ăn. Chỉ sợ bây giờ một miếng bánh cũng không có cho nàng.
Sao không sai gọi nàng dậy cơ chứ!?? Thật bất công mà!!
Ọc ọc ọc...
Đói quá...
Mang theo cái bụng đói meo kêu ầm ĩ, nàng cố gắng đi nhẹ nói khẽ nhất có thể ra ngoài hành lang. Muộn như này chắc sư phụ cũng đã ngủ rồi. Có điều sư phụ tai thính như thế cẩn thận vẫn hơn.
Hành lang ngoài phòng của nàng là dãy hành lang lộ thiên. Chỉ một cái nhìn cũng bắt trọn được cả giang sơn hùng vĩ núi non. Nhưng giờ mặt trời đã lặn, chỉ còn một chút ánh sáng mờ ảo của đèn lồng treo trên hành lang nên không khí trở nên rùng rợn khác hẳn so với ban ngày. Một luồng gió lạnh từ khe núi thổi đến, le lỏi vào trong gáy nàng khiến Vân Hy không nhịn được mà rùng mình.
Thế này cũng quá đáng sợ rồi.
Mãi một lúc nàng mới đi hết được qua phòng mình, bắt đầu đi đến hàng lang ngoài phòng Dạ Thiên. Bàn chân nhỏ từng bước một đặt xuống sàn gỗ rồi lại nhấc lên. Như một con chuột nhắt rón rén trốn khỏi mắt mèo. Nàng căng thẳng đến mức cả người toát mồ hôi, tim đập thình thịch muốn nhảy cả ra ngoài. Sư phụ đại nhân dù có là ma vương đi chăng nữa cũng không thể cản lại tình yêu của nàng đối với đồ ăn.
Buồn một cái hành lang ngoài phòng nàng đã dài rồi phòng sư phụ còn dài hơn. Nàng đi từng bước loay hoay một nửa thời thân mới đi qua được nó. Dù mệt nhưng vẫn thầm mừng tự nhủ với bản thân. Chắc là sư phụ không phát hiện ra đâu nhỉ?
Nếu sư phụ bắt gặp thì chắc chắn tối nay nàng sẽ không được ngủ ngon rồi.
Vạn Hoa Lâu quá rộng lớn. Riêng tầng này đã đặt hai phòng lớn, hai phòng nhỏ và một phòng trà rồi nên nàng phải mất một lúc mới tìm ra được cầu thanh đi xuống. Cái thiết kế quái ngở, sao cầu thang vừa lớn vừa cao như vậy chứ?
Việc xuống tầng lúc này như một thử thách đối với Vân Hy. Nàng bám chặt lấy tay vịn, run rẩy với chân xuống bậc phía dưới. Giờ trượt chân một cái là nàng đi gặp tổ tiên luôn chứ chả đùa. May sao phía dưới vẫn mắc lồng đèn, thứ ánh sáng nhè nhẹ chẳng nhìn rõ được mặt người này đã cứu vớt nàng đôi phần. Giúp nàng không bước hụt mà ngã bổ mặt xuống.
Hành lang tĩnh lặng không một bóng người. Chỉ có nàng từ trên lầu chậm rãi bước xuống. Nha hoàn của lâu đã tắt đèn đi ngủ hết rồi. Vài thị vệ trực ca đêm đi lại quanh Vạn Hoa Lâu. Lúc lúc lại có tiếng bước chân nghiêm chỉnh vang bên tai nàng.
Dưới lầu này là phòng bếp, nhà ăn nhỏ và nơi tổ chức tiệc. Không khó để nàng tìm ra đâu là phòng bếp. Nàng cố gắng mở cánh cửa kéo của phòng bếp, vừa đặt chân vào liền sững sờ.
Ôi mẹ ơi sao nó lại to như vậy chứ?
Nàng há hốc mồm nhìn mọi thứ xung quanh. Căn bếp này dù chưa to bằng phòng của nàng nhưng cũng phải gọi là rất rộng. Có đủ thứ đồ dùng phụ vụ cho nấu nướng. Nếu như nàng không nhầm thì nơi đây chắc chắn phải chứa đến hơn hai trăm người vẫn còn rộng.
Mà.... nó to như thế này thì chẳng phải làm khó nàng tìm đồ ăn sao?
Trong bếp không có đèn nên nàng chẳng nhìn thấy gì cả. Đành dựa vào khứu giác của mình tìm kiếm thức ăn. Nàng thậm chí còn va đầu phải cạnh bàn bếp một cái đau điếng cả người.
Con đường ăn uống sao lại gian nan thế này cơ chứ?
Vô tình bàn tay nàng quờ phải một bọc cứng cứng. Nàng không suy nghĩ liền túm lấy nó cho nên mũi gửi.
Là lương khô!!
Với tình hình hiện tại cùng cái bụng đói lả thì nàng chẳng đòi gì cao sang. Lập tức đút lương khô vào miệng ăn ngấu nghiến. Thật là một mỹ vị nhân gian khó tìm. Sao lại có thể có một món đồ ngon như vậy chứ. Yêu rồi yêu rồi.
Ai ngờ món ngon còn chưa nuốt được xuống họng nàng đã bị một bàn tay lớn túm lấy cổ áo nhấc lên.
- !!!!
- Không biết. Để ta xem.
Nam nhân cao lớn vươn tay nhẹ nhàng bắt lấy phong thư lơ lửng trên trời. Khi vừa nhìn thấy ấn kí bên ngoài vỏ liền nở nụ cười khó hiểu, quay sang nói với nữ nhân đang bận rộn bên cạnh.
- Chúng ta có việc rồi.
.
.
.
.
- Ưm....
Vân Hy nặng nề tỉnh dậy từ giấc ngủ không mấy êm đềm của nàng. Khẽ dụi đôi mắt còn muốn nhắm tiếp lại.
- Mấy giờ rồi....
Đập thẳng vào mắt nàng là khung cảnh tối om như mực. Nàng có chút hốt hoảng. Ban nãy vẫn là buổi sáng, sao mới ngủ được chút đã thành buổi tối thế này? Như vậy thì nàng đã lỡ giờ cơm trưa mất rồi.
Chuyện này như sét đánh ngang tai với nàng. Vân Hy tam quan sụp đổ, khóc không thành tiếng. Đối với việc ăn uống của nàng sư phụ rất nghiêm khắc, đúng giờ cơm mới được ăn. Chỉ sợ bây giờ một miếng bánh cũng không có cho nàng.
Sao không sai gọi nàng dậy cơ chứ!?? Thật bất công mà!!
Ọc ọc ọc...
Đói quá...
Mang theo cái bụng đói meo kêu ầm ĩ, nàng cố gắng đi nhẹ nói khẽ nhất có thể ra ngoài hành lang. Muộn như này chắc sư phụ cũng đã ngủ rồi. Có điều sư phụ tai thính như thế cẩn thận vẫn hơn.
Hành lang ngoài phòng của nàng là dãy hành lang lộ thiên. Chỉ một cái nhìn cũng bắt trọn được cả giang sơn hùng vĩ núi non. Nhưng giờ mặt trời đã lặn, chỉ còn một chút ánh sáng mờ ảo của đèn lồng treo trên hành lang nên không khí trở nên rùng rợn khác hẳn so với ban ngày. Một luồng gió lạnh từ khe núi thổi đến, le lỏi vào trong gáy nàng khiến Vân Hy không nhịn được mà rùng mình.
Thế này cũng quá đáng sợ rồi.
Mãi một lúc nàng mới đi hết được qua phòng mình, bắt đầu đi đến hàng lang ngoài phòng Dạ Thiên. Bàn chân nhỏ từng bước một đặt xuống sàn gỗ rồi lại nhấc lên. Như một con chuột nhắt rón rén trốn khỏi mắt mèo. Nàng căng thẳng đến mức cả người toát mồ hôi, tim đập thình thịch muốn nhảy cả ra ngoài. Sư phụ đại nhân dù có là ma vương đi chăng nữa cũng không thể cản lại tình yêu của nàng đối với đồ ăn.
Buồn một cái hành lang ngoài phòng nàng đã dài rồi phòng sư phụ còn dài hơn. Nàng đi từng bước loay hoay một nửa thời thân mới đi qua được nó. Dù mệt nhưng vẫn thầm mừng tự nhủ với bản thân. Chắc là sư phụ không phát hiện ra đâu nhỉ?
Nếu sư phụ bắt gặp thì chắc chắn tối nay nàng sẽ không được ngủ ngon rồi.
Vạn Hoa Lâu quá rộng lớn. Riêng tầng này đã đặt hai phòng lớn, hai phòng nhỏ và một phòng trà rồi nên nàng phải mất một lúc mới tìm ra được cầu thanh đi xuống. Cái thiết kế quái ngở, sao cầu thang vừa lớn vừa cao như vậy chứ?
Việc xuống tầng lúc này như một thử thách đối với Vân Hy. Nàng bám chặt lấy tay vịn, run rẩy với chân xuống bậc phía dưới. Giờ trượt chân một cái là nàng đi gặp tổ tiên luôn chứ chả đùa. May sao phía dưới vẫn mắc lồng đèn, thứ ánh sáng nhè nhẹ chẳng nhìn rõ được mặt người này đã cứu vớt nàng đôi phần. Giúp nàng không bước hụt mà ngã bổ mặt xuống.
Hành lang tĩnh lặng không một bóng người. Chỉ có nàng từ trên lầu chậm rãi bước xuống. Nha hoàn của lâu đã tắt đèn đi ngủ hết rồi. Vài thị vệ trực ca đêm đi lại quanh Vạn Hoa Lâu. Lúc lúc lại có tiếng bước chân nghiêm chỉnh vang bên tai nàng.
Dưới lầu này là phòng bếp, nhà ăn nhỏ và nơi tổ chức tiệc. Không khó để nàng tìm ra đâu là phòng bếp. Nàng cố gắng mở cánh cửa kéo của phòng bếp, vừa đặt chân vào liền sững sờ.
Ôi mẹ ơi sao nó lại to như vậy chứ?
Nàng há hốc mồm nhìn mọi thứ xung quanh. Căn bếp này dù chưa to bằng phòng của nàng nhưng cũng phải gọi là rất rộng. Có đủ thứ đồ dùng phụ vụ cho nấu nướng. Nếu như nàng không nhầm thì nơi đây chắc chắn phải chứa đến hơn hai trăm người vẫn còn rộng.
Mà.... nó to như thế này thì chẳng phải làm khó nàng tìm đồ ăn sao?
Trong bếp không có đèn nên nàng chẳng nhìn thấy gì cả. Đành dựa vào khứu giác của mình tìm kiếm thức ăn. Nàng thậm chí còn va đầu phải cạnh bàn bếp một cái đau điếng cả người.
Con đường ăn uống sao lại gian nan thế này cơ chứ?
Vô tình bàn tay nàng quờ phải một bọc cứng cứng. Nàng không suy nghĩ liền túm lấy nó cho nên mũi gửi.
Là lương khô!!
Với tình hình hiện tại cùng cái bụng đói lả thì nàng chẳng đòi gì cao sang. Lập tức đút lương khô vào miệng ăn ngấu nghiến. Thật là một mỹ vị nhân gian khó tìm. Sao lại có thể có một món đồ ngon như vậy chứ. Yêu rồi yêu rồi.
Ai ngờ món ngon còn chưa nuốt được xuống họng nàng đã bị một bàn tay lớn túm lấy cổ áo nhấc lên.
- !!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.