Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 23:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
“Thu hoạch nào!”
Giang Nhược biết thời gian trong không gian này trôi nhanh hơn bên ngoài, nên cũng không vội quay ra. Sau khi thu hoạch lúa mạch xong, nàng lại gieo thêm một ít trái cây và rau củ, tạm thời không cần trồng nhiều.
Trong kho còn có rất nhiều loại hạt giống, Giang Nhược chọn hạt mạch, nho, táo, đào để trồng thêm.
Nhìn không gian ngập tràn sức sống, Giang Nhược thầm cảm ơn bá bá của mình. Đợi sau này đến Tễ Châu, nàng sẽ thu mua thêm một ít ruộng tốt.
Làm đệ nhất phú bà Tễ Châu, nàng nhất định sẽ làm được!
Giang Nhược ra khỏi không gian, cùng với ánh sáng dịu nhẹ từ đèn long phượng trong phòng, nàng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Trong mộng, nàng có ngàn mẫu ruộng tốt, trở thành người giàu nhất vùng, xung quanh là các mỹ nam vây quanh phục vụ, kẻ thì đấm chân, người xoa vai, còn có người tấu nhạc... Cuộc sống quả thật như tiên!
Sáng sớm.
Giấc ngủ ngon lành giúp Giang Nhược tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Theo quy củ, hôm nay nàng phải vào cung thỉnh an mấy vị “sài lang hổ báo” kia.
“Đông Tuyết, mang cho ta bộ y phục đỏ rực ấy. Hôm nay ta muốn vào cung gặp... bọn người đó.” Mấy tên cẩu hoàng đế!
Giọng của Giang Nhược mang theo chút kiêu ngạo và bá đạo.
Đông Tuyết bất đắc dĩ đưa tay lên trán: “Dạ, vương phi.” Từ khi tiểu thư đồng ý gả cho An Vương điện hạ để xung hỉ, tính tình nàng cứ như biến thành một người khác... Dường như trên đời này không còn ai khiến nàng sợ hãi nữa.
Tiêu Thừa Cẩn nghe Giang Nhược nói mà thầm càu nhàu: Sáng sớm mà ồn ào quá!
Cũng không biết nàng có ứng phó nổi những kẻ tâm cơ thâm sâu trong cung không. Hy vọng Lâm quản gia sẽ dặn dò nàng kỹ càng!
Sau khi dùng bữa sáng, Giang Nhược lấy một ly nước linh tuyền từ không gian, cẩn thận dùng muỗng đút từng ngụm cho Tiêu Thừa Cẩn.
Lần đầu tiên lão nương phải hầu hạ người khác, đúng là tiện nghi cho ngươi rồi đấy. Ngày xưa, đến sư phụ ta còn chẳng có đãi ngộ này!
Dù trong lòng than vãn, nhưng Giang Nhược lại rất nhẹ nhàng, chăm sóc kỹ lưỡng.
Tiêu Thừa Cẩn cảm nhận được bàn tay mềm mại đang khẽ chạm vào miệng mình, trong lòng không khỏi có chút phản kháng. Nhưng lúc này hắn chẳng làm được gì cả, chỉ có thể im lặng để mặc nàng.
Uống vài ngụm nước, hắn chợt cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn đi. Nằm lâu ngày khiến cơ thể hắn cứng đờ, dù người trong phủ vẫn thường xuyên mát xa cho hắn nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao. Thế nhưng chén nước này dường như có điều gì khác biệt...
Hơn nữa, nữ nhân này dường như còn rất săn sóc, không hề có chút ghét bỏ hắn. Trong ký ức của hắn, mẫu phi cũng từng dịu dàng như thế.
Giang Nhược dùng khăn tay lau nhẹ bọt nước trên khoé môi Tiêu Thừa Cẩn, rồi gọi: “Đông Tuyết, đi gọi Lâm quản gia đến, ta có chuyện muốn giao cho ông ấy.”
Lâm quản gia đang đứng chờ ngoài sân, lén lút nhìn vào trong xem tình hình. Ông đã nghe ám vệ nói rằng đêm qua vương phi còn trò chuyện dịu dàng với Vương gia. Xem ra, Vương gia lần này nhờ họa mà được phúc rồi.
Đông Tuyết vừa bước ra sân, liền thấy Lâm quản gia đang định rời đi, vội gọi: “Lâm quản gia, vương phi nhà ta có việc muốn tìm ngài.”
Lâm quản gia gật đầu, theo Đông Tuyết vào sân.
“Tiểu thư, Lâm quản gia đang chờ ngoài kia.”
Giang Nhược đứng dậy chỉnh trang y phục, rồi bước ra ngoài phòng.
“Lâm quản gia, Vương gia nằm mãi trong phòng cũng không tốt, cần được đưa ra ngoài phơi nắng, để cảm nhận không khí bên ngoài.”
“Lão nô hiểu rồi!”
“Còn nữa, ta vừa mới đút cho Vương gia một chén nước... Ừm, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Chuyện riêng tư thế này nàng thật không muốn nói rõ ra.
Lâm quản gia nghe vậy, thoáng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý, liên tục gật đầu đầy vui mừng.
“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người trong An Vương phủ phải học cách cười, cười như ta đây này.” Giang Nhược nói rồi nở một nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hiện lên như hoa nở.
Giang Nhược biết thời gian trong không gian này trôi nhanh hơn bên ngoài, nên cũng không vội quay ra. Sau khi thu hoạch lúa mạch xong, nàng lại gieo thêm một ít trái cây và rau củ, tạm thời không cần trồng nhiều.
Trong kho còn có rất nhiều loại hạt giống, Giang Nhược chọn hạt mạch, nho, táo, đào để trồng thêm.
Nhìn không gian ngập tràn sức sống, Giang Nhược thầm cảm ơn bá bá của mình. Đợi sau này đến Tễ Châu, nàng sẽ thu mua thêm một ít ruộng tốt.
Làm đệ nhất phú bà Tễ Châu, nàng nhất định sẽ làm được!
Giang Nhược ra khỏi không gian, cùng với ánh sáng dịu nhẹ từ đèn long phượng trong phòng, nàng chìm vào giấc ngủ ngọt ngào.
Trong mộng, nàng có ngàn mẫu ruộng tốt, trở thành người giàu nhất vùng, xung quanh là các mỹ nam vây quanh phục vụ, kẻ thì đấm chân, người xoa vai, còn có người tấu nhạc... Cuộc sống quả thật như tiên!
Sáng sớm.
Giấc ngủ ngon lành giúp Giang Nhược tỉnh dậy sớm hơn thường lệ. Theo quy củ, hôm nay nàng phải vào cung thỉnh an mấy vị “sài lang hổ báo” kia.
“Đông Tuyết, mang cho ta bộ y phục đỏ rực ấy. Hôm nay ta muốn vào cung gặp... bọn người đó.” Mấy tên cẩu hoàng đế!
Giọng của Giang Nhược mang theo chút kiêu ngạo và bá đạo.
Đông Tuyết bất đắc dĩ đưa tay lên trán: “Dạ, vương phi.” Từ khi tiểu thư đồng ý gả cho An Vương điện hạ để xung hỉ, tính tình nàng cứ như biến thành một người khác... Dường như trên đời này không còn ai khiến nàng sợ hãi nữa.
Tiêu Thừa Cẩn nghe Giang Nhược nói mà thầm càu nhàu: Sáng sớm mà ồn ào quá!
Cũng không biết nàng có ứng phó nổi những kẻ tâm cơ thâm sâu trong cung không. Hy vọng Lâm quản gia sẽ dặn dò nàng kỹ càng!
Sau khi dùng bữa sáng, Giang Nhược lấy một ly nước linh tuyền từ không gian, cẩn thận dùng muỗng đút từng ngụm cho Tiêu Thừa Cẩn.
Lần đầu tiên lão nương phải hầu hạ người khác, đúng là tiện nghi cho ngươi rồi đấy. Ngày xưa, đến sư phụ ta còn chẳng có đãi ngộ này!
Dù trong lòng than vãn, nhưng Giang Nhược lại rất nhẹ nhàng, chăm sóc kỹ lưỡng.
Tiêu Thừa Cẩn cảm nhận được bàn tay mềm mại đang khẽ chạm vào miệng mình, trong lòng không khỏi có chút phản kháng. Nhưng lúc này hắn chẳng làm được gì cả, chỉ có thể im lặng để mặc nàng.
Uống vài ngụm nước, hắn chợt cảm thấy người nhẹ nhõm hẳn đi. Nằm lâu ngày khiến cơ thể hắn cứng đờ, dù người trong phủ vẫn thường xuyên mát xa cho hắn nhưng hiệu quả chẳng đáng là bao. Thế nhưng chén nước này dường như có điều gì khác biệt...
Hơn nữa, nữ nhân này dường như còn rất săn sóc, không hề có chút ghét bỏ hắn. Trong ký ức của hắn, mẫu phi cũng từng dịu dàng như thế.
Giang Nhược dùng khăn tay lau nhẹ bọt nước trên khoé môi Tiêu Thừa Cẩn, rồi gọi: “Đông Tuyết, đi gọi Lâm quản gia đến, ta có chuyện muốn giao cho ông ấy.”
Lâm quản gia đang đứng chờ ngoài sân, lén lút nhìn vào trong xem tình hình. Ông đã nghe ám vệ nói rằng đêm qua vương phi còn trò chuyện dịu dàng với Vương gia. Xem ra, Vương gia lần này nhờ họa mà được phúc rồi.
Đông Tuyết vừa bước ra sân, liền thấy Lâm quản gia đang định rời đi, vội gọi: “Lâm quản gia, vương phi nhà ta có việc muốn tìm ngài.”
Lâm quản gia gật đầu, theo Đông Tuyết vào sân.
“Tiểu thư, Lâm quản gia đang chờ ngoài kia.”
Giang Nhược đứng dậy chỉnh trang y phục, rồi bước ra ngoài phòng.
“Lâm quản gia, Vương gia nằm mãi trong phòng cũng không tốt, cần được đưa ra ngoài phơi nắng, để cảm nhận không khí bên ngoài.”
“Lão nô hiểu rồi!”
“Còn nữa, ta vừa mới đút cho Vương gia một chén nước... Ừm, ngươi hiểu ý ta chứ?”
Chuyện riêng tư thế này nàng thật không muốn nói rõ ra.
Lâm quản gia nghe vậy, thoáng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền hiểu ý, liên tục gật đầu đầy vui mừng.
“Còn nữa, từ hôm nay trở đi, tất cả mọi người trong An Vương phủ phải học cách cười, cười như ta đây này.” Giang Nhược nói rồi nở một nụ cười rạng rỡ, lúm đồng tiền hiện lên như hoa nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.