Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 37:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
"Đương nhiên rồi! An Vương phi xinh đẹp như tiên nữ, gả vào để xung hỉ cho An Vương điện hạ, chắc là đã chịu không ít ủy khuất!"
Giang Nhược nghe thấy tiếng xì xào bên ngoài, không nhịn được hé màn xe lên nhìn.
Khoảnh khắc nàng vén màn, đám dân chúng đang bàn tán lập tức im bặt. Giang Nhược thấy phản ứng của họ thì cảm thấy buồn cười, liền mỉm cười thân thiện đáp lại.
Tại tầng hai của một trà lâu đối diện, một nam tử mặc áo trắng tuấn tú đang đứng bên cửa sổ. Khi thấy nụ cười dịu dàng của Giang Nhược, trong mắt hắn ánh lên một tia kinh ngạc và mê mẩn.
Hắn lẩm bẩm: "Tiêu Thừa Cẩn, tên cẩu nam nhân đó đúng là diễm phúc không cạn!"
"Nằm lì trong phủ chẳng động đậy, vậy mà vẫn có thể cưới được mỹ nhân về nhà."
Haizz, người với người sao mà khác biệt lớn thế!
Hừ! Nếu như mẫu thân của Giang Nhược còn trên đời, nàng đã là thê tử của hắn từ lâu rồi.
Người này không ai khác chính là Ninh Cảnh Hoài, thế tử của phủ Quốc Công. Khi nghe tiếng xì xào bên dưới, hắn không kìm được tò mò mà đứng lên nhìn. Không ngờ, cô bé yếu đuối mà hắn từng nhớ từ thuở nhỏ, giờ đây đã trổ mã thành một thiếu nữ nhu mì, động lòng người đến vậy.
À, phải rồi, Tiêu Thừa Cẩn kia vốn không gần nữ sắc, lại còn có "bệnh kín" nữa!
Ha ha, Giang Nhược vẫn còn cơ hội trở thành thê tử của hắn.
---
Tại phủ Thừa tướng.
Một nha hoàn vừa nhìn thấy xe ngựa của An Vương phủ liền lập tức chạy vào trong báo tin.
Bùi phu nhân vì sắc mặt tiều tụy nên đành phải dùng lớp phấn son dày nặng để che đi vẻ mệt mỏi của mình. Nghe tin Giang Nhược sắp đến, bà vội vàng bước nhanh ra đại sảnh tiền viện.
Còn Giang Vân Dao, mấy đêm nay vì vụ mất tài vật mà trằn trọc không yên, khó vào giấc ngủ. Khuôn mặt vốn rạng rỡ nay cũng trở nên hốc hác, mất đi vẻ tươi tắn thường ngày.
Không hiểu sao, nàng cứ có cảm giác vụ mất trộm ở phủ Thừa tướng có liên quan đến Giang Nhược. Nhưng nghĩ kỹ lại, Giang Nhược dường như không có khả năng lớn đến vậy.
Quái lạ thật!
Xe ngựa dừng trước cổng phủ Thừa tướng, Giang Nhược được Đông Tuyết đỡ xuống xe một cách thong thả và ung dung.
Hai tên thủ vệ đứng canh cổng nhìn thấy thái độ đài các của Giang Nhược, trong mắt lóe lên tia khinh thường.
Chỉ là một An Vương phi xung hỉ mà thôi, vậy mà tưởng mình đã trở thành phượng hoàng cao quý.
Chúng qua loa chắp tay hành lễ, "Nô tài bái kiến An Vương... A...!"
Câu nói chưa kịp dứt, một tên đã bị Ám Nhị đứng bên cạnh Giang Nhược tiến lên, đá bay ra ngoài.
Ám Nhị ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng quát lớn: "Cẩu nô tài phủ Thừa tướng thật ngạo mạn! Thấy An Vương phi mà không quỳ lạy hành lễ?"
Quản gia đã dặn, hôm nay chỉ cần có kẻ nào dám tỏ thái độ không tôn kính với Vương phi của họ, lập tức dạy cho một bài học.
Hai tên thủ vệ không những có ánh mắt khinh thường, mà ngay cả hành lễ cũng qua loa đối phó.
Quả thật là muốn tìm chết mà!
Giang Nhược tròn mắt nhìn Ám Nhị đang toát ra sát khí ngút trời, trong lòng thầm kinh ngạc. Ách, hắn vẫn là cái tên Ám Nhị luôn cười rạng rỡ, dễ thương đó sao?
Ôi trời! Hung dữ thế này, đúng là có chút đáng sợ.
Nhưng mà… hắc hắc, rõ ràng là đang đến để chống lưng cho nàng!
Kiếp trước, khi nàng bảy tuổi, cha mẹ nàng đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Chỉ qua một đêm, nàng trở thành cô nhi. Từ đó, nàng đã nếm đủ mùi cay đắng của cuộc đời, mãi đến năm tám tuổi, khi đang hái quả dại trong rừng để đỡ đói, nàng mới gặp được lão sư phụ hung dữ nhưng lại là người cứu giúp nàng…
Nghĩ đến đây, lòng Giang Nhược chợt ấm lên. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, đúng không?
Đông Tuyết bên cạnh thì nhìn Ám Nhị với ánh mắt sùng bái. Vừa rồi… đúng là uy phong quá đi!
Giang Nhược nghe thấy tiếng xì xào bên ngoài, không nhịn được hé màn xe lên nhìn.
Khoảnh khắc nàng vén màn, đám dân chúng đang bàn tán lập tức im bặt. Giang Nhược thấy phản ứng của họ thì cảm thấy buồn cười, liền mỉm cười thân thiện đáp lại.
Tại tầng hai của một trà lâu đối diện, một nam tử mặc áo trắng tuấn tú đang đứng bên cửa sổ. Khi thấy nụ cười dịu dàng của Giang Nhược, trong mắt hắn ánh lên một tia kinh ngạc và mê mẩn.
Hắn lẩm bẩm: "Tiêu Thừa Cẩn, tên cẩu nam nhân đó đúng là diễm phúc không cạn!"
"Nằm lì trong phủ chẳng động đậy, vậy mà vẫn có thể cưới được mỹ nhân về nhà."
Haizz, người với người sao mà khác biệt lớn thế!
Hừ! Nếu như mẫu thân của Giang Nhược còn trên đời, nàng đã là thê tử của hắn từ lâu rồi.
Người này không ai khác chính là Ninh Cảnh Hoài, thế tử của phủ Quốc Công. Khi nghe tiếng xì xào bên dưới, hắn không kìm được tò mò mà đứng lên nhìn. Không ngờ, cô bé yếu đuối mà hắn từng nhớ từ thuở nhỏ, giờ đây đã trổ mã thành một thiếu nữ nhu mì, động lòng người đến vậy.
À, phải rồi, Tiêu Thừa Cẩn kia vốn không gần nữ sắc, lại còn có "bệnh kín" nữa!
Ha ha, Giang Nhược vẫn còn cơ hội trở thành thê tử của hắn.
---
Tại phủ Thừa tướng.
Một nha hoàn vừa nhìn thấy xe ngựa của An Vương phủ liền lập tức chạy vào trong báo tin.
Bùi phu nhân vì sắc mặt tiều tụy nên đành phải dùng lớp phấn son dày nặng để che đi vẻ mệt mỏi của mình. Nghe tin Giang Nhược sắp đến, bà vội vàng bước nhanh ra đại sảnh tiền viện.
Còn Giang Vân Dao, mấy đêm nay vì vụ mất tài vật mà trằn trọc không yên, khó vào giấc ngủ. Khuôn mặt vốn rạng rỡ nay cũng trở nên hốc hác, mất đi vẻ tươi tắn thường ngày.
Không hiểu sao, nàng cứ có cảm giác vụ mất trộm ở phủ Thừa tướng có liên quan đến Giang Nhược. Nhưng nghĩ kỹ lại, Giang Nhược dường như không có khả năng lớn đến vậy.
Quái lạ thật!
Xe ngựa dừng trước cổng phủ Thừa tướng, Giang Nhược được Đông Tuyết đỡ xuống xe một cách thong thả và ung dung.
Hai tên thủ vệ đứng canh cổng nhìn thấy thái độ đài các của Giang Nhược, trong mắt lóe lên tia khinh thường.
Chỉ là một An Vương phi xung hỉ mà thôi, vậy mà tưởng mình đã trở thành phượng hoàng cao quý.
Chúng qua loa chắp tay hành lễ, "Nô tài bái kiến An Vương... A...!"
Câu nói chưa kịp dứt, một tên đã bị Ám Nhị đứng bên cạnh Giang Nhược tiến lên, đá bay ra ngoài.
Ám Nhị ánh mắt sắc bén, khuôn mặt lạnh lùng quát lớn: "Cẩu nô tài phủ Thừa tướng thật ngạo mạn! Thấy An Vương phi mà không quỳ lạy hành lễ?"
Quản gia đã dặn, hôm nay chỉ cần có kẻ nào dám tỏ thái độ không tôn kính với Vương phi của họ, lập tức dạy cho một bài học.
Hai tên thủ vệ không những có ánh mắt khinh thường, mà ngay cả hành lễ cũng qua loa đối phó.
Quả thật là muốn tìm chết mà!
Giang Nhược tròn mắt nhìn Ám Nhị đang toát ra sát khí ngút trời, trong lòng thầm kinh ngạc. Ách, hắn vẫn là cái tên Ám Nhị luôn cười rạng rỡ, dễ thương đó sao?
Ôi trời! Hung dữ thế này, đúng là có chút đáng sợ.
Nhưng mà… hắc hắc, rõ ràng là đang đến để chống lưng cho nàng!
Kiếp trước, khi nàng bảy tuổi, cha mẹ nàng đã mất trong một vụ tai nạn giao thông. Chỉ qua một đêm, nàng trở thành cô nhi. Từ đó, nàng đã nếm đủ mùi cay đắng của cuộc đời, mãi đến năm tám tuổi, khi đang hái quả dại trong rừng để đỡ đói, nàng mới gặp được lão sư phụ hung dữ nhưng lại là người cứu giúp nàng…
Nghĩ đến đây, lòng Giang Nhược chợt ấm lên. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt, đúng không?
Đông Tuyết bên cạnh thì nhìn Ám Nhị với ánh mắt sùng bái. Vừa rồi… đúng là uy phong quá đi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.