Vương Phi Lén Lút Dọn Sạch Quốc Khố Trước Khi Lưu Đày
Chương 6:
Phong Lương Nhân Noãn
15/11/2024
"Đông Tuyết, hôm nay không cần làm cơm trưa, ta sẽ ra tiền viện ăn."
Đông Tuyết và Liễu ma ma nghe vậy, liếc nhìn nhau, trong lòng thầm vui mừng. Các nàng biết, tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi bóng ma mất mẹ.
Đông Tuyết từ nhà bếp bước ra, mỉm cười nói, "Tiểu thư, để nô tỳ giúp ngài thay quần áo."
Giang Nhược khẽ gật đầu.
Thực ra, phần lớn y phục của nguyên chủ đều đã bị Giang Vân Dao mặc qua. Đám nô tài trong phủ cũng đồng lòng khi dễ nguyên chủ, lợi dụng mọi cơ hội để cắt xén tiền tiêu hàng tháng của nàng.
Hôm nay, nàng sẽ đòi lại hết những gì mà nguyên chủ đã bị mất.
Giang Nhược bảo Đông Tuyết thay cho nàng một bộ quần áo màu sắc nhã nhặn, rồi từ từ tản bộ ra tiền viện.
Sự xuất hiện của nàng khiến đám nô tài hết sức ngạc nhiên, đại tiểu thư... sao lại chịu bước ra ngoài?
Chắc là vì sắp phải xung hỉ cho An Vương điện hạ nên bất chấp tất cả mà thôi!
Đúng lúc đó, Giang Nhược bất chợt nhìn thấy một bà lão đang bước nhanh về phía mình. Nhìn kỹ lại, nàng nhận ra đây chính là Chu bà tử - kẻ năm xưa đã đẩy nguyên chủ xuống nước vào mùa đông khi nàng mới chín tuổi.
Nguyên chủ khi đó còn nhỏ, lại sợ hãi đám nô tài bên cạnh Bùi thị, nên chỉ biết câm nín chịu đựng.
Giang Nhược nhếch môi, nở một nụ cười tinh quái, cố ý đi thẳng ra giữa lối đi...
Nàng biết đám nô tài này đang chờ xem kịch vui.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: Cứ nhìn cho kỹ vào, trong ba ngày tới, ta sẽ xử lý từng đứa một trong các ngươi!
Chu bà tử là bà tử đi theo Bùi thị vào phủ, vừa nhìn thấy Giang Nhược xuất hiện ở tiền viện, bà ta liền định lén lút đi báo tin cho Bùi thị.
Ngay khi Chu bà tử sắp chạm vào tà áo của Giang Nhược, nàng cố ý lảo đảo một chút, lớn tiếng hét lên: "Ái chà! Là đứa nô tài mắt mù nào dám đụng vào bổn tiểu thư?"
Chu bà tử trừng mắt, giọng nói đầy khinh thường, "Hừ! Đây chẳng phải là đại tiểu thư sao? Ngài đi đứng thế nào mà không biết nhìn đường?"
Giang Nhược chính là chờ câu nói này của bà ta.
Nhìn vẻ mặt nham hiểm của Chu bà tử, nàng đột nhiên mỉm cười, hỏi ngược lại: "Ta không biết nhìn đường sao?"
Nàng chợt quay sang ra lệnh, "Đông Tuyết, vả miệng cho ta, để con nô tài này biết rõ ai mới là người không biết nhìn đường!"
Giọng Giang Nhược lạnh như băng, không chút cảm xúc, toàn thân tỏa ra một khí thế uy nghiêm khiến người khác phải e sợ.
Đông Tuyết thoáng ngẩn người vì khí thế của Giang Nhược, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng bước đến trước mặt Chu bà tử, giáng một cái tát mạnh vào mặt bà ta.
Đánh chết cái lão yêu bà này, dám khi dễ tiểu thư nhà nàng suốt bao nhiêu năm qua!
Hừ, đau cả tay!
"A...!" Chu bà tử bị đánh đến choáng váng, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, tay ôm lấy bên má nóng rát, cúi đầu nhưng trong mắt lóe lên ánh nhìn hiểm độc.
Có phu nhân làm chỗ dựa, bà ta nào sợ gì cái đại tiểu thư hữu danh vô thực này!
Cả phủ Thừa tướng đều là người của phu nhân, bà ta nhất định sẽ đi báo tin cho phu nhân.
Đợi phu nhân đến đây, bà ta sẽ khóc lóc mách tội, con nha đầu thối này nhất định sẽ bị trừng phạt thích đáng!
Chu bà tử không hề biết rằng, người mà bà ta định đi mách lẻo đã sớm bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người!
“Đại tiểu thư, vừa rồi lão nô…”
Giang Nhược thấy Chu bà tử vẫn chưa chịu khuất phục, nhếch môi cười nhạo, "Đông Tuyết, đánh! Đánh đến khi nào bà ta chịu nhận sai mới thôi."
Đông Tuyết nhìn tư thế của tiểu thư, liền hiểu ngay: Tiểu thư đang báo thù đây!
Không sao, cứ đánh trước để giúp tiểu thư xả giận nhiều năm qua. Nếu phu nhân có truy cứu, cùng lắm nàng sẽ đứng ra chịu phạt.
Đông Tuyết và Liễu ma ma nghe vậy, liếc nhìn nhau, trong lòng thầm vui mừng. Các nàng biết, tiểu thư nhà mình cuối cùng cũng đã thoát ra khỏi bóng ma mất mẹ.
Đông Tuyết từ nhà bếp bước ra, mỉm cười nói, "Tiểu thư, để nô tỳ giúp ngài thay quần áo."
Giang Nhược khẽ gật đầu.
Thực ra, phần lớn y phục của nguyên chủ đều đã bị Giang Vân Dao mặc qua. Đám nô tài trong phủ cũng đồng lòng khi dễ nguyên chủ, lợi dụng mọi cơ hội để cắt xén tiền tiêu hàng tháng của nàng.
Hôm nay, nàng sẽ đòi lại hết những gì mà nguyên chủ đã bị mất.
Giang Nhược bảo Đông Tuyết thay cho nàng một bộ quần áo màu sắc nhã nhặn, rồi từ từ tản bộ ra tiền viện.
Sự xuất hiện của nàng khiến đám nô tài hết sức ngạc nhiên, đại tiểu thư... sao lại chịu bước ra ngoài?
Chắc là vì sắp phải xung hỉ cho An Vương điện hạ nên bất chấp tất cả mà thôi!
Đúng lúc đó, Giang Nhược bất chợt nhìn thấy một bà lão đang bước nhanh về phía mình. Nhìn kỹ lại, nàng nhận ra đây chính là Chu bà tử - kẻ năm xưa đã đẩy nguyên chủ xuống nước vào mùa đông khi nàng mới chín tuổi.
Nguyên chủ khi đó còn nhỏ, lại sợ hãi đám nô tài bên cạnh Bùi thị, nên chỉ biết câm nín chịu đựng.
Giang Nhược nhếch môi, nở một nụ cười tinh quái, cố ý đi thẳng ra giữa lối đi...
Nàng biết đám nô tài này đang chờ xem kịch vui.
Trong lòng nàng thầm nghĩ: Cứ nhìn cho kỹ vào, trong ba ngày tới, ta sẽ xử lý từng đứa một trong các ngươi!
Chu bà tử là bà tử đi theo Bùi thị vào phủ, vừa nhìn thấy Giang Nhược xuất hiện ở tiền viện, bà ta liền định lén lút đi báo tin cho Bùi thị.
Ngay khi Chu bà tử sắp chạm vào tà áo của Giang Nhược, nàng cố ý lảo đảo một chút, lớn tiếng hét lên: "Ái chà! Là đứa nô tài mắt mù nào dám đụng vào bổn tiểu thư?"
Chu bà tử trừng mắt, giọng nói đầy khinh thường, "Hừ! Đây chẳng phải là đại tiểu thư sao? Ngài đi đứng thế nào mà không biết nhìn đường?"
Giang Nhược chính là chờ câu nói này của bà ta.
Nhìn vẻ mặt nham hiểm của Chu bà tử, nàng đột nhiên mỉm cười, hỏi ngược lại: "Ta không biết nhìn đường sao?"
Nàng chợt quay sang ra lệnh, "Đông Tuyết, vả miệng cho ta, để con nô tài này biết rõ ai mới là người không biết nhìn đường!"
Giọng Giang Nhược lạnh như băng, không chút cảm xúc, toàn thân tỏa ra một khí thế uy nghiêm khiến người khác phải e sợ.
Đông Tuyết thoáng ngẩn người vì khí thế của Giang Nhược, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Nàng bước đến trước mặt Chu bà tử, giáng một cái tát mạnh vào mặt bà ta.
Đánh chết cái lão yêu bà này, dám khi dễ tiểu thư nhà nàng suốt bao nhiêu năm qua!
Hừ, đau cả tay!
"A...!" Chu bà tử bị đánh đến choáng váng, trong lòng dâng lên một tia sợ hãi, tay ôm lấy bên má nóng rát, cúi đầu nhưng trong mắt lóe lên ánh nhìn hiểm độc.
Có phu nhân làm chỗ dựa, bà ta nào sợ gì cái đại tiểu thư hữu danh vô thực này!
Cả phủ Thừa tướng đều là người của phu nhân, bà ta nhất định sẽ đi báo tin cho phu nhân.
Đợi phu nhân đến đây, bà ta sẽ khóc lóc mách tội, con nha đầu thối này nhất định sẽ bị trừng phạt thích đáng!
Chu bà tử không hề biết rằng, người mà bà ta định đi mách lẻo đã sớm bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người!
“Đại tiểu thư, vừa rồi lão nô…”
Giang Nhược thấy Chu bà tử vẫn chưa chịu khuất phục, nhếch môi cười nhạo, "Đông Tuyết, đánh! Đánh đến khi nào bà ta chịu nhận sai mới thôi."
Đông Tuyết nhìn tư thế của tiểu thư, liền hiểu ngay: Tiểu thư đang báo thù đây!
Không sao, cứ đánh trước để giúp tiểu thư xả giận nhiều năm qua. Nếu phu nhân có truy cứu, cùng lắm nàng sẽ đứng ra chịu phạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.