Chương 9
Cầu Mộng
11/04/2016
Không biết trải qua bao lâu, con đường bên ngoài lát đá Châu Thành dần dần biến thành đường đất đỏ chật hẹp, người đi đường ít dần, dân chúng đi lại dần dần biến thành lữ khách thỉnh thoảng vội vã đi ngang qua đoàn xe.
Phong Phân thu hồi tầm mắt
Long An Khác im lặng rất lâu cuối cùng mở miệng: “Ta tận lực khắc chế, như vậy được chưa.”
Phong Phân lại thở dài: “Vậy thì ta mỏi mắt chờ mong.”
“Phân Nhi, nàng đừng buồn bực.”
“Ta trở về xe của mình thôi.” Phong Phân tránh khỏi ngực hắn muốn đi ra.
Long An Khác vội vàng kéo nàng trở lại: “Ở lại với ta.”
“Tâm tình ta không tốt, ở với Tiểu Quả một lát sẽ tốt hơn.”
“Nha đầu kia của nàng rất vui sao?”
Nàng tức giận trả lời: “Ít nhất vui hơn chàng.”
“Khoảng mười ngày nữa chúng ta đến nhà nàng.”
“Ừ, sắp có thể nhìn thấy cha ta.” Phong Phân nở nụ cười.
Thấy thế, lòng Long An Khác có chút chua: “Tại sao thời điểm nàng thấy ta cũng chưa từng vui vẻ như vậy?”
Phong Phân trực tiếp phỉ nhổ hắn: “Mỗi ngày chàng khiến ta mệt mỏi như vậy, vui chỗ nào?”
Thì ra là do hắn cần cù cày cấy quá mức, khiến cho nàng mệt mỏi. Nghe vậy, lập tức hắn cười tà nịnh: “Này cũng nhắc nhở ta, hôm qua chúng ta còn chưa có…..”
Phong Phân đưa tay che miệng hắn, vừa thẹn vừa giận nhìn hắn chằm chằm: “Chàng thật không biết xấu hổ.”
Long An Khác gật đầu nói: “Chỉ ở trước mặt nàng.”
Phong Phân bắt đầu đấm hắn.
Long An Khác cười ấn nàng vào trong ngực, lồng ngực mơ hồ chấn động, biểu hiện tâm tình của hắn hết sức vui vẻ: “Sao không hỏi ta đi gặp người nào?”
“Khi nào chàng muốn tự nhiên sẽ nói cho ta biết.”
“Có tự tin như vậy?”
“Ta đây là tự biết mình.”
Long An Khác nhìn nàng, vẻ mặt nàng thản nhiên, không buồn không vui, hắn chần chờ chốc lát, mới nói: “Hình như trong lòng nàng có chuyện.”
Phong Phân không nói gì, coi như cam chịu.
“Muốn nói với ta không?”
Phong Phân thở dài.
“Thật sự không định nói với ta?”
Nàng cười khổ: “Trên đời này có một số việc không thể nào nói được ngay cả với người thân cận nhất của mình.” Nói ra sẽ có nhăn cách.
Long An Khác im lặng chốc lát: “Có quan hệ với ta?”
“Ừ.”
“Vậy thì nói cho ta nghe.”
“Chàng thật sự muốn nghe?”
“Muốn.”
Phong Phân lại cuối đầu im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi Long An Khác cho rằng căn bản nàng không định nói cho hắn nghe.
“Hai ngày này ta luôn nghĩ đến một chuyện.” Cuối cùng nàng cũng mở miệng.
“Hả?”
Phong Phân cười, chỉ là cười khổ: “Long An Khác, chàng đối với ta rất tốt, thật sự rất tốt.” Nhưng đồng dạng, chàng đối với ta rất chuyên chế, vô cũng chuyên chế (độc đoán).
Nghe nàng nói vậy, Long An Khác cảm thấy nghi ngờ.
“Nhưng chàng biết không?” Ngay sau đó nàng vòng vo nói chuyện: “Ta đột nhiên nghĩ đến, bây giờ chàng rất tốt với ta, là bởi vì chàng yêu ta. Nhưng nếu có một ngày, chàng không còn yêu ta nữa, hoặc là ta chọc chàng tức giận, kết quả của ta có phải hay không giống với bộ dạng thê thảm của những người chọc tới chàng?”
Yêu thì sống, hận thì chết, hiện tại hắn cưng chiều nàng bao nhiêu, thời điểm trở mặt hắn sẽ hận nàng bấy nhiêu, đột nhiên Phong Phân cảm thấy bản thân mình sinh ra tình cảm nồng đậm thậm chí quá khích đối với hắn không khỏi kinh sợ.
Coi như nàng cẩn thận hơn nữa, nàng cũng không dám khẳng định tương lai nhất định mình không chọc đến hắn.
“làm sao có thể.” Long An Khác ôm nàng thật chặt, đè thấp giọng nói, lộ ra sự sợ hãi luống cuống: “Nếu như sợ, vậy hãy khiến ta vĩnh viễn yêu nàng.” Đột nhiên hắn cảm thấy nếu hắn không chặt lấy nữ nhân trong ngực này, thì có thể nàng sẽ chạy mất.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Tại sao bỗng dung nàng sinh ra lo âu như vậy? Là bởi vì thủ đoạn mà hắn đối phó với những người đó khiến nàng sợ sao?
“Không, phải là ta sẽ khiến mình vĩnh viễn yêu nàng.” Hắn thì thầm đảm bảo bên tai nàng.
Phong Phân sâu kín thở dài: “Thật sự chàng không phải là trượng phu lí tưởng của ta, nhưng tương lai không xa ta sẽ phải gả cho chàng.” Giọng nói của nàng thấp đến nỗi không thể nghe được: “Long An Khác, ta thật sợ…”
Đối với tương lai nàng không có quá nhiều xác định, rất nhiều mê mang và khủng hoảng.
Hình như Long An Khác có thể hiểu được tâm tình của nàng, bởi vì thường thường hắn cũng sẽ sợ hãi, sợ ngày nào đó không cẩn thận vứt bỏ nàng, hắn sợ mình chịu không nổi khi nàng không thuộc về hắn nữa.
Thì ra, tình yêu của bọn họ giống nhau là nhát gan và đa nghi.
Đột nhiên hắn hôn nàng tới tấp, động tác vội vàng, có lẽ vì muốn xua tan bất an trong lòng, rất nhanh Phong Phân liền nhiệt tình nghênh hợp hắn, hai người xé rách y phục đối phương, trần trụi dây dưa một chỗ.
Nàng dùng sức ngửa cần cổ mảnh khảnh của mình ra sau, cổ họng phát ra tiếng nức nở, toàn bộ cơ thể nhiễm một màu hồng yêu kiều, bởi vì sự va chạm của hắn mà bộ ngực sữa không ngừng nhộn nhạo, nụ anh đào đỏ tươi đứng thẳng.
Ánh mắt nàng cuồng nhiệt nóng cháy, hắn muốn cất giấu người bên duwois làm của riêng, để nàng chỉ thuộc về một mình hắn: “Nói, nàng là của ta.” Hắn mê hoặc bên tại nàng.
Đôi tay trắng như tuyết của Phong Phân vòng qua cổ hắn, thân thể khát vọng hướng tới hắn.
“Nói.” Hắn dừng động tác lại, muốn nàng thuận theo.
“Ta là của chàng…”
Một chữ cuối cùng của nàng bị hắn nuốt vào, ngay sau đó là thời điểm điên cuồng luật động.
Phong Phân như một con thuyền mất lái, chỉ có thể trôi bồng bềnh giữa dòng nước đại dương mênh mông của hắn, vĩnh viễn không thể cập bến.
Khi tất cả cuồng loạn từ từ bình tĩnh, hai thân thể trần trụi nằm chung một chỗ, bên trong xe chỉ nghe tiếng hít thở rối loạn xen lẫn nhau.
Long An Khác vuốt ve mặt nàng, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng.
Phong Phân nghe tiếng cười của hắn có trêu tức lẫn hài lòng, không khỏi liếc hắn, cái liếc mắt này đầy mị hoặc, mang theo một chút oán trách và ngây thơ của nữ tử.
“Không biết cả ngày nàng suy nghĩ những gì.” Hắn dùng tay nhẹ nhàng phát họa khuôn mặt của nàng, không che giấu tình yêu trong mắt: “Đừng sợ ta, vĩnh viễn đừng sợ ta, ta chỉ là rất yêu nàng…” Yếu đến mức không biết nên làm thế nào để nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.
Đôi mắt ngập nước của nàng hàm chứa dục vọng chưa tan, giọng nói đầy lười biếng hấp dẫn sau cuộc hoan ái, giống như làm nũng nói: “Vậy chàng phải cưng chiều ta vĩnh viễn, không cho bá đạo như vậy.”
“Tốt.”
“Không cho gạt người.”
“Dĩ nhiên.”
Phong Phân nhẹ nhàng vuốt tóc hắn từng chút một, Long An Khác giống như mãnh thú bị thuần phục, dịu ngoan hưởng thụ nàng vuốt ve.
Giờ khắc này, hắn chỉ nguyện năm tháng dừng lại, thời gian mãi không trôi.
Phong Phân thu hồi tầm mắt
Long An Khác im lặng rất lâu cuối cùng mở miệng: “Ta tận lực khắc chế, như vậy được chưa.”
Phong Phân lại thở dài: “Vậy thì ta mỏi mắt chờ mong.”
“Phân Nhi, nàng đừng buồn bực.”
“Ta trở về xe của mình thôi.” Phong Phân tránh khỏi ngực hắn muốn đi ra.
Long An Khác vội vàng kéo nàng trở lại: “Ở lại với ta.”
“Tâm tình ta không tốt, ở với Tiểu Quả một lát sẽ tốt hơn.”
“Nha đầu kia của nàng rất vui sao?”
Nàng tức giận trả lời: “Ít nhất vui hơn chàng.”
“Khoảng mười ngày nữa chúng ta đến nhà nàng.”
“Ừ, sắp có thể nhìn thấy cha ta.” Phong Phân nở nụ cười.
Thấy thế, lòng Long An Khác có chút chua: “Tại sao thời điểm nàng thấy ta cũng chưa từng vui vẻ như vậy?”
Phong Phân trực tiếp phỉ nhổ hắn: “Mỗi ngày chàng khiến ta mệt mỏi như vậy, vui chỗ nào?”
Thì ra là do hắn cần cù cày cấy quá mức, khiến cho nàng mệt mỏi. Nghe vậy, lập tức hắn cười tà nịnh: “Này cũng nhắc nhở ta, hôm qua chúng ta còn chưa có…..”
Phong Phân đưa tay che miệng hắn, vừa thẹn vừa giận nhìn hắn chằm chằm: “Chàng thật không biết xấu hổ.”
Long An Khác gật đầu nói: “Chỉ ở trước mặt nàng.”
Phong Phân bắt đầu đấm hắn.
Long An Khác cười ấn nàng vào trong ngực, lồng ngực mơ hồ chấn động, biểu hiện tâm tình của hắn hết sức vui vẻ: “Sao không hỏi ta đi gặp người nào?”
“Khi nào chàng muốn tự nhiên sẽ nói cho ta biết.”
“Có tự tin như vậy?”
“Ta đây là tự biết mình.”
Long An Khác nhìn nàng, vẻ mặt nàng thản nhiên, không buồn không vui, hắn chần chờ chốc lát, mới nói: “Hình như trong lòng nàng có chuyện.”
Phong Phân không nói gì, coi như cam chịu.
“Muốn nói với ta không?”
Phong Phân thở dài.
“Thật sự không định nói với ta?”
Nàng cười khổ: “Trên đời này có một số việc không thể nào nói được ngay cả với người thân cận nhất của mình.” Nói ra sẽ có nhăn cách.
Long An Khác im lặng chốc lát: “Có quan hệ với ta?”
“Ừ.”
“Vậy thì nói cho ta nghe.”
“Chàng thật sự muốn nghe?”
“Muốn.”
Phong Phân lại cuối đầu im lặng hồi lâu, lâu đến nỗi Long An Khác cho rằng căn bản nàng không định nói cho hắn nghe.
“Hai ngày này ta luôn nghĩ đến một chuyện.” Cuối cùng nàng cũng mở miệng.
“Hả?”
Phong Phân cười, chỉ là cười khổ: “Long An Khác, chàng đối với ta rất tốt, thật sự rất tốt.” Nhưng đồng dạng, chàng đối với ta rất chuyên chế, vô cũng chuyên chế (độc đoán).
Nghe nàng nói vậy, Long An Khác cảm thấy nghi ngờ.
“Nhưng chàng biết không?” Ngay sau đó nàng vòng vo nói chuyện: “Ta đột nhiên nghĩ đến, bây giờ chàng rất tốt với ta, là bởi vì chàng yêu ta. Nhưng nếu có một ngày, chàng không còn yêu ta nữa, hoặc là ta chọc chàng tức giận, kết quả của ta có phải hay không giống với bộ dạng thê thảm của những người chọc tới chàng?”
Yêu thì sống, hận thì chết, hiện tại hắn cưng chiều nàng bao nhiêu, thời điểm trở mặt hắn sẽ hận nàng bấy nhiêu, đột nhiên Phong Phân cảm thấy bản thân mình sinh ra tình cảm nồng đậm thậm chí quá khích đối với hắn không khỏi kinh sợ.
Coi như nàng cẩn thận hơn nữa, nàng cũng không dám khẳng định tương lai nhất định mình không chọc đến hắn.
“làm sao có thể.” Long An Khác ôm nàng thật chặt, đè thấp giọng nói, lộ ra sự sợ hãi luống cuống: “Nếu như sợ, vậy hãy khiến ta vĩnh viễn yêu nàng.” Đột nhiên hắn cảm thấy nếu hắn không chặt lấy nữ nhân trong ngực này, thì có thể nàng sẽ chạy mất.
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào? Tại sao bỗng dung nàng sinh ra lo âu như vậy? Là bởi vì thủ đoạn mà hắn đối phó với những người đó khiến nàng sợ sao?
“Không, phải là ta sẽ khiến mình vĩnh viễn yêu nàng.” Hắn thì thầm đảm bảo bên tai nàng.
Phong Phân sâu kín thở dài: “Thật sự chàng không phải là trượng phu lí tưởng của ta, nhưng tương lai không xa ta sẽ phải gả cho chàng.” Giọng nói của nàng thấp đến nỗi không thể nghe được: “Long An Khác, ta thật sợ…”
Đối với tương lai nàng không có quá nhiều xác định, rất nhiều mê mang và khủng hoảng.
Hình như Long An Khác có thể hiểu được tâm tình của nàng, bởi vì thường thường hắn cũng sẽ sợ hãi, sợ ngày nào đó không cẩn thận vứt bỏ nàng, hắn sợ mình chịu không nổi khi nàng không thuộc về hắn nữa.
Thì ra, tình yêu của bọn họ giống nhau là nhát gan và đa nghi.
Đột nhiên hắn hôn nàng tới tấp, động tác vội vàng, có lẽ vì muốn xua tan bất an trong lòng, rất nhanh Phong Phân liền nhiệt tình nghênh hợp hắn, hai người xé rách y phục đối phương, trần trụi dây dưa một chỗ.
Nàng dùng sức ngửa cần cổ mảnh khảnh của mình ra sau, cổ họng phát ra tiếng nức nở, toàn bộ cơ thể nhiễm một màu hồng yêu kiều, bởi vì sự va chạm của hắn mà bộ ngực sữa không ngừng nhộn nhạo, nụ anh đào đỏ tươi đứng thẳng.
Ánh mắt nàng cuồng nhiệt nóng cháy, hắn muốn cất giấu người bên duwois làm của riêng, để nàng chỉ thuộc về một mình hắn: “Nói, nàng là của ta.” Hắn mê hoặc bên tại nàng.
Đôi tay trắng như tuyết của Phong Phân vòng qua cổ hắn, thân thể khát vọng hướng tới hắn.
“Nói.” Hắn dừng động tác lại, muốn nàng thuận theo.
“Ta là của chàng…”
Một chữ cuối cùng của nàng bị hắn nuốt vào, ngay sau đó là thời điểm điên cuồng luật động.
Phong Phân như một con thuyền mất lái, chỉ có thể trôi bồng bềnh giữa dòng nước đại dương mênh mông của hắn, vĩnh viễn không thể cập bến.
Khi tất cả cuồng loạn từ từ bình tĩnh, hai thân thể trần trụi nằm chung một chỗ, bên trong xe chỉ nghe tiếng hít thở rối loạn xen lẫn nhau.
Long An Khác vuốt ve mặt nàng, đột nhiên cười nhẹ ra tiếng.
Phong Phân nghe tiếng cười của hắn có trêu tức lẫn hài lòng, không khỏi liếc hắn, cái liếc mắt này đầy mị hoặc, mang theo một chút oán trách và ngây thơ của nữ tử.
“Không biết cả ngày nàng suy nghĩ những gì.” Hắn dùng tay nhẹ nhàng phát họa khuôn mặt của nàng, không che giấu tình yêu trong mắt: “Đừng sợ ta, vĩnh viễn đừng sợ ta, ta chỉ là rất yêu nàng…” Yếu đến mức không biết nên làm thế nào để nàng vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.
Đôi mắt ngập nước của nàng hàm chứa dục vọng chưa tan, giọng nói đầy lười biếng hấp dẫn sau cuộc hoan ái, giống như làm nũng nói: “Vậy chàng phải cưng chiều ta vĩnh viễn, không cho bá đạo như vậy.”
“Tốt.”
“Không cho gạt người.”
“Dĩ nhiên.”
Phong Phân nhẹ nhàng vuốt tóc hắn từng chút một, Long An Khác giống như mãnh thú bị thuần phục, dịu ngoan hưởng thụ nàng vuốt ve.
Giờ khắc này, hắn chỉ nguyện năm tháng dừng lại, thời gian mãi không trôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.