Chương 270: Ăn miếng trả miếng (1)
Nhất thế Phong Lưu
31/05/2013
Tiếng chiêng trống vang trời, cả mười dặm phố đều bao trùm trong hồng trù (mấy cái trang trí trong ngày cưới á).
Những dải lụa hồng kéo dài liên tiếp từ cửa cung điện đến tận cửa Phiêu Kị tướng quân phủ, kim hồng chói mắt dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ngọc lóa mắt.
Ven đường, vô số bình dân dân chúng từ trong nhà tràn ra, tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ.
Đã sớm nghe nói Phiêu Kị tướng quân của bọn họ tuấn mĩ vô song, tình cờ vừa thấy, hôm nay nhất định phải nhìn cho rõ ràng, xem cho đã mắt.
Chỉ trong một lúc, đầu đường cuối ngõ chỉ thấy toàn đầu người, náo nhiệt vô cùng.
Bái quốc chủ, qua tám cung, ra cửa cung.
Lưu Nguyệt từ trong cung nghênh đón thập thất công chúa lên đại kiệu hoa, đi về Phiêu Kị tướng quân phủ.
Chiêng trống vang trời, Đọi đón dâu đi 1qua mười dặm hồng trù, chậm rãi mà đi.
Chỉ thấy ở giữa đội đón dâu có một cỗ kiệu tám người nâng, tua cớ bay lên, của hồi môn phía sau kéo dài đến vài dặm đường.
Mà đi đầu, Lưu Nguyệt một thân hồng hỉ bào, bên hông buộc đai lưng màu đỏ tươi, mái tóc đen vấn cao trên đỉnh đầu, mấy viên trân châu lớn bằng đầu ngón tay đính trên dải lụa, càng tô thêm vẻ tuấn mĩ vô song của Lưu Nguyệt, bây giờ thật sự giống như thiên tiên, tuyệt thế vô song.
Bị vẻ đẹp như vậy hấp dẫn ánh mắt bao người, vốn cũng không ai truy cứu, nhưng vì cái gì mà trong ngày vui mừng như thế này, chú rể cư nhiên lại chỉ mặc hồng hỉ bào mà không phải màu long trọng nhất – đổ thẫm.
Cưỡi trên một con tuấn mã trắng muốt, không hề có tạp màu, Lưu Nguyệt chậm rãi mà đi. Một tuyết trắng, một phấn hồng, quả thực đẹp đến mức khiến người khác khó thở, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ven đường, chỉ nghe thấy tiếng hút không khí, vô số người trợn tròn mắt.
Đẹp, thiên hạ này sao lại có người đẹp như vậy?
Lưu Nguyệt cưỡi con ngựa cao lớn chậm rãi đi lên phía trước, ánh mắt đảo qua nhìn sắc mặt của mọi người chung quanh, lông mày ngay cả một chút dao động cũng không có.
Ánh mắt đấy, nàng đã sớm quen.
Kéo kéo cương ngựa, Lưu Nguyệt không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười khẽ một chút.
Nhất thời, dân chúng xung quanh không biết trời đất trăng sao gì nữa.
Tay nâng lên một góc hồng bào, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên chút vui vẻ.
Những dải lụa hồng kéo dài liên tiếp từ cửa cung điện đến tận cửa Phiêu Kị tướng quân phủ, kim hồng chói mắt dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ngọc lóa mắt.
Ven đường, vô số bình dân dân chúng từ trong nhà tràn ra, tràn ngập phố lớn ngõ nhỏ.
Đã sớm nghe nói Phiêu Kị tướng quân của bọn họ tuấn mĩ vô song, tình cờ vừa thấy, hôm nay nhất định phải nhìn cho rõ ràng, xem cho đã mắt.
Chỉ trong một lúc, đầu đường cuối ngõ chỉ thấy toàn đầu người, náo nhiệt vô cùng.
Bái quốc chủ, qua tám cung, ra cửa cung.
Lưu Nguyệt từ trong cung nghênh đón thập thất công chúa lên đại kiệu hoa, đi về Phiêu Kị tướng quân phủ.
Chiêng trống vang trời, Đọi đón dâu đi 1qua mười dặm hồng trù, chậm rãi mà đi.
Chỉ thấy ở giữa đội đón dâu có một cỗ kiệu tám người nâng, tua cớ bay lên, của hồi môn phía sau kéo dài đến vài dặm đường.
Mà đi đầu, Lưu Nguyệt một thân hồng hỉ bào, bên hông buộc đai lưng màu đỏ tươi, mái tóc đen vấn cao trên đỉnh đầu, mấy viên trân châu lớn bằng đầu ngón tay đính trên dải lụa, càng tô thêm vẻ tuấn mĩ vô song của Lưu Nguyệt, bây giờ thật sự giống như thiên tiên, tuyệt thế vô song.
Bị vẻ đẹp như vậy hấp dẫn ánh mắt bao người, vốn cũng không ai truy cứu, nhưng vì cái gì mà trong ngày vui mừng như thế này, chú rể cư nhiên lại chỉ mặc hồng hỉ bào mà không phải màu long trọng nhất – đổ thẫm.
Cưỡi trên một con tuấn mã trắng muốt, không hề có tạp màu, Lưu Nguyệt chậm rãi mà đi. Một tuyết trắng, một phấn hồng, quả thực đẹp đến mức khiến người khác khó thở, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Ven đường, chỉ nghe thấy tiếng hút không khí, vô số người trợn tròn mắt.
Đẹp, thiên hạ này sao lại có người đẹp như vậy?
Lưu Nguyệt cưỡi con ngựa cao lớn chậm rãi đi lên phía trước, ánh mắt đảo qua nhìn sắc mặt của mọi người chung quanh, lông mày ngay cả một chút dao động cũng không có.
Ánh mắt đấy, nàng đã sớm quen.
Kéo kéo cương ngựa, Lưu Nguyệt không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên cười khẽ một chút.
Nhất thời, dân chúng xung quanh không biết trời đất trăng sao gì nữa.
Tay nâng lên một góc hồng bào, trên mặt Lưu Nguyệt hiện lên chút vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.