Chương 179: Cái đích cho mọi người chỉ trích (7)
Nhất thế Phong Lưu
31/05/2013
Lão bản của khách điếm tránh ở lò sưởi đặt đầu giường, run run co rúm người.
Vốn nghĩ là trúng mánh lớn, ai dè lại là mời một tên sát thần tới, trời ạ, nếu cứ vậy, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được.
“Phanh.” Một tiếng vật bay qua, hắc y nhân như bị đấm một phát trúng ngực vậy, toàn bộ bị bắn ngược ra sau, bay ra ngoài, đập thật mạnh vào cây ngô đồng trong sân.
Đồng thời, toàn bộ hắc y nhân, phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn té xuống đất.
Máu từng giọt từng giọt tí tách, rơi trên mặt đất, nhuộm màu bãi cỏ xanh.
Một chiêu tung ra, tứ tử tam thương. (tứ tử tam thương: bốn kẻ chết, ba người bị thương, ý nói toàn bộ không chết thì cũng bị thương.)
Vân Triệu ngồi trên tảng đá, nắm chiết phiến trong tay, mắt chớp chớp.
Hắc y nhân khi nãy nói chuyện, mắt thấy mọi người vừa nãy còn đứng đây, giờ chết gần hết, lập tức hô lên, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Đồng thời, bắn một vật về phía Lưu Nguyệt.
Độc yên đạn, ngày ấy trong buổi săn bắn mừng thọ yến Hoàng đế Thiên Thần Hiên Viên Dịch, thứ bức nàng cùng Hiên Viên Triệt nhảy xuống vách núi đen chính là nó.
Sát khí trong mắt Lưu Nguyệt chợt bùng lên, thân hình loé lên, cũng không để ý tới độc yên đạn kia, nhảy lên cao cao, đuổi theo hắc y nhân vừa đào tẩu trong màn đêm.
“Phanh.” Độc yên đạn tràn ngập toàn bộ hậu viện.
Vân Triệu vội vàng che miệng, mũi, lắc mình một cái, rất nhanh đuổi theo sau Lưu Nguyệt.
Khói trắng lượn lờ, Đỗ Nhất nãy giờ vẫn không xuất hiện, lạnh lùng từ trong góc khuất xuất hiện, cả mặt mày đều lạnh như băng, thân hình chợt loé, cũng đồng thời biến mất trong đêm tối.
Qua nhiều con phố, Lưu Nguyệt vẫn đuổi theo hắc y nhân chạy như điên kia.
Nàng không biết khinh công, nhưng khứu giác lại cực kỳ mẫn tuệ sâu sắc, giỏi theo dấu, cho dù là Hiên Viên Triệt năm đó, nàng cũng truy ra được, đừng nói là hắc y nhân này.
Hắn y nhân sớm đã biến mất trong bóng đêm, không còn thấy bóng dáng.
Nhưng mà, phương hướng Lưu Nguyệt truy theo lại không hề sai.
Thân ảnh thoáng qua bóng trăng, nếu lúc này có người thấy được, chắc chắn sẽ nghĩ mình gặp quỷ.
Đỗ phủ phía đông Nghi Thuỷ thành.
“Động thủ? Kết quả thế nào?” Đại sảnh bên trong phủ, một lão nhân tóc đều đã bạc trắng, mặt bình tĩnh nhìn hắc y nhân bị thương chạy về.
“Một chiêu, tứ tử tam thương.” Hắc y nhân cung kính quỳ gối trước mặt lão nhân, nói nhanh.
Vốn nghĩ là trúng mánh lớn, ai dè lại là mời một tên sát thần tới, trời ạ, nếu cứ vậy, sợ rằng cái mạng nhỏ của hắn khó mà giữ được.
“Phanh.” Một tiếng vật bay qua, hắc y nhân như bị đấm một phát trúng ngực vậy, toàn bộ bị bắn ngược ra sau, bay ra ngoài, đập thật mạnh vào cây ngô đồng trong sân.
Đồng thời, toàn bộ hắc y nhân, phun ra một ngụm máu tươi, cả người mềm nhũn té xuống đất.
Máu từng giọt từng giọt tí tách, rơi trên mặt đất, nhuộm màu bãi cỏ xanh.
Một chiêu tung ra, tứ tử tam thương. (tứ tử tam thương: bốn kẻ chết, ba người bị thương, ý nói toàn bộ không chết thì cũng bị thương.)
Vân Triệu ngồi trên tảng đá, nắm chiết phiến trong tay, mắt chớp chớp.
Hắc y nhân khi nãy nói chuyện, mắt thấy mọi người vừa nãy còn đứng đây, giờ chết gần hết, lập tức hô lên, xoay người biến mất trong bóng đêm.
Đồng thời, bắn một vật về phía Lưu Nguyệt.
Độc yên đạn, ngày ấy trong buổi săn bắn mừng thọ yến Hoàng đế Thiên Thần Hiên Viên Dịch, thứ bức nàng cùng Hiên Viên Triệt nhảy xuống vách núi đen chính là nó.
Sát khí trong mắt Lưu Nguyệt chợt bùng lên, thân hình loé lên, cũng không để ý tới độc yên đạn kia, nhảy lên cao cao, đuổi theo hắc y nhân vừa đào tẩu trong màn đêm.
“Phanh.” Độc yên đạn tràn ngập toàn bộ hậu viện.
Vân Triệu vội vàng che miệng, mũi, lắc mình một cái, rất nhanh đuổi theo sau Lưu Nguyệt.
Khói trắng lượn lờ, Đỗ Nhất nãy giờ vẫn không xuất hiện, lạnh lùng từ trong góc khuất xuất hiện, cả mặt mày đều lạnh như băng, thân hình chợt loé, cũng đồng thời biến mất trong đêm tối.
Qua nhiều con phố, Lưu Nguyệt vẫn đuổi theo hắc y nhân chạy như điên kia.
Nàng không biết khinh công, nhưng khứu giác lại cực kỳ mẫn tuệ sâu sắc, giỏi theo dấu, cho dù là Hiên Viên Triệt năm đó, nàng cũng truy ra được, đừng nói là hắc y nhân này.
Hắn y nhân sớm đã biến mất trong bóng đêm, không còn thấy bóng dáng.
Nhưng mà, phương hướng Lưu Nguyệt truy theo lại không hề sai.
Thân ảnh thoáng qua bóng trăng, nếu lúc này có người thấy được, chắc chắn sẽ nghĩ mình gặp quỷ.
Đỗ phủ phía đông Nghi Thuỷ thành.
“Động thủ? Kết quả thế nào?” Đại sảnh bên trong phủ, một lão nhân tóc đều đã bạc trắng, mặt bình tĩnh nhìn hắc y nhân bị thương chạy về.
“Một chiêu, tứ tử tam thương.” Hắc y nhân cung kính quỳ gối trước mặt lão nhân, nói nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.