Chương 213: Cố nhân gặp lại (5)
Nhất thế Phong Lưu
02/04/2014
Vó ngựa như bay, vừa nhìn thấy đã biến mất, như ngựa thần lướt trên tầng mây, ngay cả thiên lý mã bình thường cũng không đuổi theo kịp.
Bốn con ngựa như hoà vào bóng đêm mà chạy, tốc độ thế này, mà thân xe ngựa lại vô cùng vững vàng, một chút xóc nảy cũng không có.
Giống như có người đứng dưới mặt đất nâng lên, cực kỳ vững vàng.
Bên trong xe ngựa, hai viên dạ minh châu loé ra ánh sáng trong suốt, dưới ánh sáng mờ mờ này chiếu rọi , có thể thấy hai bóng người một ngồi một tựa vào thân xe ngựa.
“Khụ khụ, vừa thu được tin tức, ngài xem xem.” Một thanh âm già nua vang lên, chứa đầy ý vị giễu cợt.
Lão niên nhân (lão già) ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa, thần tình đầy ý cười hướng tới người nam tử tuổi nhỏ hơn đang dựa và thân xe, đưa tin tức vừa mới được bồ câu mang tới.
“Chuyện gì?” Nam tử nhỏ tuổi hơn đang khép hờ mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy mở mắt ra, tiếp nhận tin mà lão nhân đưa qua.
Thanh âm trầm thấp, chứa đầy sự gợi cảm không thể diễn tả bằng lời.
“CÁI GÌ, ĐẠI HÔN? CƯỚI VỢ?” Rồi đột nhiên, thanh âm trầm thấp thay đổi, tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên, cả người đang ngồi liền bật thẳng dậy, giận tái cả mặt. (cell: há há, you – know – who )
Bên trong xe ngựa, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp đi nhiều, gió lạnh thổi thổi qua lạnh cả sống lưng.
“Hắc hắc, hắc hắc.” Thanh âm già nua cực lực nén lại, nhưng sắp cười ra tiếng đến nơi.
Mặt của lão nhân tràn đầy tươi cười, nhưng cũng không dám lớn tiếng, đành phải xoay đi chỗ khác….vất vả nén cười nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Về Hậu Kim.” Người trẻ tuổi mặt chợt loé qua tia tự tiếu phi tiếu, giống như tức giận, mà cũng có chút buồn cười, vung tay gõ lên vách xe ngựa.
Xe ngựa nhất thời quay đầu, lập tức hướng về phía Hậu Kim quốc phóng đi.
Gió đêm thanh lương, trăng sáng như nước.
Thủ đô Hậu Kim quốc.
Trấn thủ Tây Nam, Dật Nha thành – thủ đô Hậu Kim – phồn vinh hơn nhiều so với thủ đô Thiên Thần quốc.
Ngã tư đường đầy người qua lại, cửa hàng san sát, cực kỳ náo nhiệt.
“Thế nào, không quen?” Trên đường cái phố Bạch Hổ của Dật Nha thành, Thái tử Hậu Kim – Thần Phi – một thân trường bào vàng nhạt, cười nhìn Lưu Nguyệt bên người nói.
Vẫn một thân trường bào màu nguyệt bạch như trước, cách ăn mặc khá tuỳ ý, nhưng chính phong cách ung dung tuỳ tiện này, cũng khiến người trên đường thường xuyên quay đầu lại nhìn.
Bốn con ngựa như hoà vào bóng đêm mà chạy, tốc độ thế này, mà thân xe ngựa lại vô cùng vững vàng, một chút xóc nảy cũng không có.
Giống như có người đứng dưới mặt đất nâng lên, cực kỳ vững vàng.
Bên trong xe ngựa, hai viên dạ minh châu loé ra ánh sáng trong suốt, dưới ánh sáng mờ mờ này chiếu rọi , có thể thấy hai bóng người một ngồi một tựa vào thân xe ngựa.
“Khụ khụ, vừa thu được tin tức, ngài xem xem.” Một thanh âm già nua vang lên, chứa đầy ý vị giễu cợt.
Lão niên nhân (lão già) ngồi ngay ngắn bên trong xe ngựa, thần tình đầy ý cười hướng tới người nam tử tuổi nhỏ hơn đang dựa và thân xe, đưa tin tức vừa mới được bồ câu mang tới.
“Chuyện gì?” Nam tử nhỏ tuổi hơn đang khép hờ mắt dưỡng thần, nghe thấy vậy mở mắt ra, tiếp nhận tin mà lão nhân đưa qua.
Thanh âm trầm thấp, chứa đầy sự gợi cảm không thể diễn tả bằng lời.
“CÁI GÌ, ĐẠI HÔN? CƯỚI VỢ?” Rồi đột nhiên, thanh âm trầm thấp thay đổi, tiếng nghiến răng nghiến lợi vang lên, cả người đang ngồi liền bật thẳng dậy, giận tái cả mặt. (cell: há há, you – know – who )
Bên trong xe ngựa, nhiệt độ đột nhiên hạ thấp đi nhiều, gió lạnh thổi thổi qua lạnh cả sống lưng.
“Hắc hắc, hắc hắc.” Thanh âm già nua cực lực nén lại, nhưng sắp cười ra tiếng đến nơi.
Mặt của lão nhân tràn đầy tươi cười, nhưng cũng không dám lớn tiếng, đành phải xoay đi chỗ khác….vất vả nén cười nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Về Hậu Kim.” Người trẻ tuổi mặt chợt loé qua tia tự tiếu phi tiếu, giống như tức giận, mà cũng có chút buồn cười, vung tay gõ lên vách xe ngựa.
Xe ngựa nhất thời quay đầu, lập tức hướng về phía Hậu Kim quốc phóng đi.
Gió đêm thanh lương, trăng sáng như nước.
Thủ đô Hậu Kim quốc.
Trấn thủ Tây Nam, Dật Nha thành – thủ đô Hậu Kim – phồn vinh hơn nhiều so với thủ đô Thiên Thần quốc.
Ngã tư đường đầy người qua lại, cửa hàng san sát, cực kỳ náo nhiệt.
“Thế nào, không quen?” Trên đường cái phố Bạch Hổ của Dật Nha thành, Thái tử Hậu Kim – Thần Phi – một thân trường bào vàng nhạt, cười nhìn Lưu Nguyệt bên người nói.
Vẫn một thân trường bào màu nguyệt bạch như trước, cách ăn mặc khá tuỳ ý, nhưng chính phong cách ung dung tuỳ tiện này, cũng khiến người trên đường thường xuyên quay đầu lại nhìn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.