Chương 34: Hạ độc
Nhất thế Phong Lưu
30/05/2013
Lời này cũng là thật lòng, nàng dù ở hiện đại cũng được người ta dạy dỗ đàng hoàng, nhưng giờ ở đây, thật xấu hổ, nàng đúng là chưa từng đọc qua sách vở.
Bất quá, nàng không cần.
“Khúc khích khúc khích.” Một tiếng cười nhạo vang lên, nữ tử váy hồng kia không dấu được vẻ châm chọc trên mặt.
“Nữ tử không biết gì mới là đức, không đọc sách cũng không sao, ngày sau theo Triệt nhi vào chiến trường, khiến đất nước vẻ vang, cũng không kém những kẻ chữ nghĩa đầy người.” Trần quý phi xem như không có nghe thấy lời cười nhạo kia, hướng Lưu Nguyệt cười nói.
Nữ nhân này, nàng thích, Lưu Nguyệt nhất thời quyết định ngay.
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có tác dụng của nó, ai dám nói người không biết đọc sách là đồ bỏ đi.
“Hảo.”Lưu Nguyệt lưu loát rõ ràng nói một câu.
“Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa, ban thưởng thôi, con gái, lên đây, chọn hai châu hoa đi, còn trẻ mang châu hoa, nhìn cũng rất tươi đẹp.” Liễu hoàng hậu hướng Lưu Nguyệt vẫy vẫy tay, bên cạnh lập tức có nha hoàn tiến lên, mang hòm xếp đầy châu hoa.
Lưu Nguyệt cũng liền ngồi xuống gần Trần quý phi, thuận tay lấy hai đoá hoa cuối cùng còn lại trong hòm.
“Lưu Nguyệt, lại đây, giới thiệu với con một chút, người mặc váy màu vàng này là Liễu Tâm Tình, còn váy hồng nhạt là Liễu Tâm Ngải, các con còn trẻ, làm quen nhau một chút, sau này cũng dễ bề qua lại.” Liễu hoàng hậu mỉm cười chỉ vào mỹ nữ vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, Liễu Tâm Tình, cùng người nãy giờ căm thù Lưu Nguyệt, Liễu Tâm Ngải.
“Muội muội, về sau còn ở lâu dài trong cung, hành động phải luôn cẩn thận.” Liễu Tâm Tình thần tình sáng lạn, cười hướng Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt nghe xong rùng mình một cái, vẻ nho nhã giả tạo trong đó khiến nàng cả người phát lạnh.
Móc xỉa nhau à, ai sợ ai, Lưu Nguyệt nhất thời nở một nụ cười, so với Liễu Tâm Tình còn muốn dối trá hơn, gật đầu nói hảo.
“Hoàng hậu, huyết tham trà đã pha xong rồi.” Đúng lúc này, một mama tiến lên, hồi bẩm nói.
“Mang lên.” Liễu hoàng hậu nghe xong phất tay một cái, nhìn mọi người trước mặt, mỉm cười nói: “Đây là huyết tham trà rất tốt mang từ Tuyết Thánh quốc về, mọi người cùng nhau thưởng thức, có tác dụng dưỡng nhan.”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Đại điện nhất thời vang lên một tràng âm thanh cảm động đến rơi nước mắt.
Huyết tham trà, còn gọi là trà nhân sâm, Lưu Nguyệt cũng biết trà này tốt, tay đưa ra nhận lấy cái chén.
Màu hồng hồng, mùi rất nồng đậm, trà tốt.
Mùi? Lưu Nguyệt mũi đột nhiên giật giật, tay cầm chén trà đưa tới trước mặt, nhẹ nhàng ngửi một hơi, trong mắt thoáng hiện một tia tàn khốc.
Hảo, thật tốt, đã biết hôm nay sẽ có xuất hiện kịch vui cùng mấy lời giả dối.
Nhưng cư nhiên dám trước mặt lão độc tổ tông nàng múa rìu qua mắt thợ, hạ độc nàng.
Bất quá, nàng không cần.
“Khúc khích khúc khích.” Một tiếng cười nhạo vang lên, nữ tử váy hồng kia không dấu được vẻ châm chọc trên mặt.
“Nữ tử không biết gì mới là đức, không đọc sách cũng không sao, ngày sau theo Triệt nhi vào chiến trường, khiến đất nước vẻ vang, cũng không kém những kẻ chữ nghĩa đầy người.” Trần quý phi xem như không có nghe thấy lời cười nhạo kia, hướng Lưu Nguyệt cười nói.
Nữ nhân này, nàng thích, Lưu Nguyệt nhất thời quyết định ngay.
Ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có tác dụng của nó, ai dám nói người không biết đọc sách là đồ bỏ đi.
“Hảo.”Lưu Nguyệt lưu loát rõ ràng nói một câu.
“Tốt lắm, đừng nói nhảm nữa, ban thưởng thôi, con gái, lên đây, chọn hai châu hoa đi, còn trẻ mang châu hoa, nhìn cũng rất tươi đẹp.” Liễu hoàng hậu hướng Lưu Nguyệt vẫy vẫy tay, bên cạnh lập tức có nha hoàn tiến lên, mang hòm xếp đầy châu hoa.
Lưu Nguyệt cũng liền ngồi xuống gần Trần quý phi, thuận tay lấy hai đoá hoa cuối cùng còn lại trong hòm.
“Lưu Nguyệt, lại đây, giới thiệu với con một chút, người mặc váy màu vàng này là Liễu Tâm Tình, còn váy hồng nhạt là Liễu Tâm Ngải, các con còn trẻ, làm quen nhau một chút, sau này cũng dễ bề qua lại.” Liễu hoàng hậu mỉm cười chỉ vào mỹ nữ vẫn luôn đứng bên cạnh nàng, Liễu Tâm Tình, cùng người nãy giờ căm thù Lưu Nguyệt, Liễu Tâm Ngải.
“Muội muội, về sau còn ở lâu dài trong cung, hành động phải luôn cẩn thận.” Liễu Tâm Tình thần tình sáng lạn, cười hướng Lưu Nguyệt nói.
Lưu Nguyệt nghe xong rùng mình một cái, vẻ nho nhã giả tạo trong đó khiến nàng cả người phát lạnh.
Móc xỉa nhau à, ai sợ ai, Lưu Nguyệt nhất thời nở một nụ cười, so với Liễu Tâm Tình còn muốn dối trá hơn, gật đầu nói hảo.
“Hoàng hậu, huyết tham trà đã pha xong rồi.” Đúng lúc này, một mama tiến lên, hồi bẩm nói.
“Mang lên.” Liễu hoàng hậu nghe xong phất tay một cái, nhìn mọi người trước mặt, mỉm cười nói: “Đây là huyết tham trà rất tốt mang từ Tuyết Thánh quốc về, mọi người cùng nhau thưởng thức, có tác dụng dưỡng nhan.”
“Tạ ơn Hoàng hậu nương nương.” Đại điện nhất thời vang lên một tràng âm thanh cảm động đến rơi nước mắt.
Huyết tham trà, còn gọi là trà nhân sâm, Lưu Nguyệt cũng biết trà này tốt, tay đưa ra nhận lấy cái chén.
Màu hồng hồng, mùi rất nồng đậm, trà tốt.
Mùi? Lưu Nguyệt mũi đột nhiên giật giật, tay cầm chén trà đưa tới trước mặt, nhẹ nhàng ngửi một hơi, trong mắt thoáng hiện một tia tàn khốc.
Hảo, thật tốt, đã biết hôm nay sẽ có xuất hiện kịch vui cùng mấy lời giả dối.
Nhưng cư nhiên dám trước mặt lão độc tổ tông nàng múa rìu qua mắt thợ, hạ độc nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.