Chương 44: Hảo
Nhất thế Phong Lưu
31/05/2013
Lời nói cộc cằn, tốc độ cực nhanh, một chút tình cảm cũng không có, nhất thời, khiến xung quanh một mảnh tĩnh lặng, tất cả binh sĩ hết quay nhìn Liễu Tâm Ngải, rồi quay sang nhìn Lưu Nguyệt đang cực kỳ trấn định.
“Tâm Ngải, không được nói bậy.” Liễu Tâm Tình sắc mặt khẽ biến, vội vàng tiêu sái bước lại.
“Ngươi dám…..” Hiên Viên Triệt thần tình sát khí, vừa mở miệng nói, đột nhiên thấy tay Lưu Nguyệt, để ở sau lưng hơi ra dấu, ý bảo hắn đừng nói nữa, hơn nữa trên khuôn mặt vốn trầm như nước kia, đôi mắt chứa đầy lệ khí.
Không khỏi hít một hơi thật sâu, đè nén cuồng nộ trong lòng, Lưu Nguyệt hẳn có tính toán, bị chửi mắng như vậy, nàng chẳng lẽ lại chịu ẩn nhẫn bỏ qua.
Liễu Tâm Ngải thần tình hèn mọn nhìn Lưu Nguyệt, nàng chính là cố ý trước mặt mọi người rống la lên thân thế của Lưu Nguyệt, để tin tức này lan truyền đi, khiến tất cả mọi người khinh bỉ Lưu Nguyệt, như vậy, một nữ nhân bị tất cả khinh bỉ, dù có thể ngồi trên vị trí Vương phi, cũng không được yên thân.
Dực Vương phi, chỉ có thể là của nàng.
Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn Liễu Tâm Ngải, lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Ta là được Hoàng Đế bệ hạ tự mình tứ hôn.”
“Vậy thì sao ……………..”
“Im miệng.” Liễu Tâm Tình cấp tốc chạy tới, lớn tiếng quát.
“Không được nói bậy.” Thái tử Hiên Viên Thừa vẫn luôn mỉm cười giờ sắc mặt cũng hơi đổi, Liễu Tâm Ngải còn chưa thấy qua sự lợi hại của Lưu Nguyệt, người này chính là kẻ vô tình, sai một ly đi một dặm.
Nhất thời quát lớn một tiếng, đồng thời đi nhanh tới chỗ Lưu Nguyệt nói: “Lưu Nguyệt, Liễu Tâm Ngải không hiểu chuyện….”
Lạnh lùng vung tay lên, Lưu Nguyệt cắt ngang lời Hiên Viên Thừa, nhìn Liễu Tâm Ngải cao ngạo, khóe miệng chậm rãi cười bí hiểm: “Vậy thì sao à, hảo.”
Ném ra một chữ hảo, Lưu Nguyệt xoay người bước đi, mọi người chỉ chớp mắt một cái, đã không còn thấy bóng dáng Lưu Nguyệt nữa.
Mọi người nhất thời nghẹn họng, nhìn trân trối, đây là công phu gì a.
“Ngươi……..Ai đó, mau đuổi theo nàng.” Liễu Tâm Tình sắc mặt trắng bệch, nhấc chân hướng nơi Lưu Nguyệt vừa biến mất đuổi theo.
Hiên Viên Thừa mặt xanh mét quay hướng Hiên Viên Triệt nói: “Tam đệ, đệ cũng biết Tâm Ngải vốn bộc trực, hôm nay huynh thay mặt nàng ta hướng Lưu Nguyệt xin lỗi, đệ khuyên nhủ Lưu Nguyệt đi, đừng làm tổn thương hòa khí mọi người.”
“Vương phi của đệ tính tình như thế nào, đại ca hẳn cũng rõ ràng, đệ làm sao khuyên được.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng ném một câu, ý tứ không cùng bàn bạc, cũng không hỗ trợ.
Hiên Viên Thừa thấy vậy trừng mắt nhìn Liễu Tâm Ngải một cái, thân hình bay nhanh, đuổi theo Lưu Nguyệt.
Nhất định phải chặn nàng lại, nếu không……………..
“Tâm Ngải, không được nói bậy.” Liễu Tâm Tình sắc mặt khẽ biến, vội vàng tiêu sái bước lại.
“Ngươi dám…..” Hiên Viên Triệt thần tình sát khí, vừa mở miệng nói, đột nhiên thấy tay Lưu Nguyệt, để ở sau lưng hơi ra dấu, ý bảo hắn đừng nói nữa, hơn nữa trên khuôn mặt vốn trầm như nước kia, đôi mắt chứa đầy lệ khí.
Không khỏi hít một hơi thật sâu, đè nén cuồng nộ trong lòng, Lưu Nguyệt hẳn có tính toán, bị chửi mắng như vậy, nàng chẳng lẽ lại chịu ẩn nhẫn bỏ qua.
Liễu Tâm Ngải thần tình hèn mọn nhìn Lưu Nguyệt, nàng chính là cố ý trước mặt mọi người rống la lên thân thế của Lưu Nguyệt, để tin tức này lan truyền đi, khiến tất cả mọi người khinh bỉ Lưu Nguyệt, như vậy, một nữ nhân bị tất cả khinh bỉ, dù có thể ngồi trên vị trí Vương phi, cũng không được yên thân.
Dực Vương phi, chỉ có thể là của nàng.
Lưu Nguyệt mặt không chút thay đổi nhìn Liễu Tâm Ngải, lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Ta là được Hoàng Đế bệ hạ tự mình tứ hôn.”
“Vậy thì sao ……………..”
“Im miệng.” Liễu Tâm Tình cấp tốc chạy tới, lớn tiếng quát.
“Không được nói bậy.” Thái tử Hiên Viên Thừa vẫn luôn mỉm cười giờ sắc mặt cũng hơi đổi, Liễu Tâm Ngải còn chưa thấy qua sự lợi hại của Lưu Nguyệt, người này chính là kẻ vô tình, sai một ly đi một dặm.
Nhất thời quát lớn một tiếng, đồng thời đi nhanh tới chỗ Lưu Nguyệt nói: “Lưu Nguyệt, Liễu Tâm Ngải không hiểu chuyện….”
Lạnh lùng vung tay lên, Lưu Nguyệt cắt ngang lời Hiên Viên Thừa, nhìn Liễu Tâm Ngải cao ngạo, khóe miệng chậm rãi cười bí hiểm: “Vậy thì sao à, hảo.”
Ném ra một chữ hảo, Lưu Nguyệt xoay người bước đi, mọi người chỉ chớp mắt một cái, đã không còn thấy bóng dáng Lưu Nguyệt nữa.
Mọi người nhất thời nghẹn họng, nhìn trân trối, đây là công phu gì a.
“Ngươi……..Ai đó, mau đuổi theo nàng.” Liễu Tâm Tình sắc mặt trắng bệch, nhấc chân hướng nơi Lưu Nguyệt vừa biến mất đuổi theo.
Hiên Viên Thừa mặt xanh mét quay hướng Hiên Viên Triệt nói: “Tam đệ, đệ cũng biết Tâm Ngải vốn bộc trực, hôm nay huynh thay mặt nàng ta hướng Lưu Nguyệt xin lỗi, đệ khuyên nhủ Lưu Nguyệt đi, đừng làm tổn thương hòa khí mọi người.”
“Vương phi của đệ tính tình như thế nào, đại ca hẳn cũng rõ ràng, đệ làm sao khuyên được.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng ném một câu, ý tứ không cùng bàn bạc, cũng không hỗ trợ.
Hiên Viên Thừa thấy vậy trừng mắt nhìn Liễu Tâm Ngải một cái, thân hình bay nhanh, đuổi theo Lưu Nguyệt.
Nhất định phải chặn nàng lại, nếu không……………..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.