Chương 56: Khởi binh vấn tội (12)
Nhất thế Phong Lưu
31/05/2013
Nào ngờ lá gan Lưu Nguyệt lại lớn như vậy, hành động kiên quyết, cư nghiên lại chạy đến Tả tướng phủ, không những đánh đập người trong phủ, lại còn chặn cửa không cho ai ra ngoài một bước, thật sự làm hắn không biết phải nói gì.
“Hoàng Thượng, người cần phải làm chủ cho nô tì, đường đường là Tả tướng, lại bị một con nhóc trấn đại môn, chuyện này nháo ra ngoài, không những cha nô tì mất hết mặt mũi , mà Thiên Thần thủ đô chúng ta cũng không còn tí thể diện nào a.” Liễu hoàng hậu ai oán nhìn Hiên Viên Dịch, trầm giọng nói.
Làm chủ, hắn cũng muốn làm chủ đây, nhưng đã lỡ đáp ứng Lưu Nguyệt rồi, giờ lật lọng sao được.
“Ta đã chuẩn không nhúng tay vào chuyện của nàng, đành để nàng đánh một chút vậy.” Hiên Viên Dịch lại lần nữa nhíu nhẹ mày.
“Nàng hiện tại ngay cả người cũng đã đánh, còn muốn chờ gì nữa?” Liễu hoàng hậu mặt ai oán, ẩn chứa tức giận nhè nhẹ.
“Có đánh qua người nhà Liễu tả tướng chưa?” Trần quý phi ngồi một bên nhàn nhã sơn móng tay, chậm rãi quay đầu hỏi người đằng sau.
“Không có, chỉ đánh bất quá là một ít hạ nhân thôi, Tả tướng phủ gia một người cũng chưa động vào, ngay cả Liễu Tâm Ngải tiểu thư liên tục xuất khẩu vô lễ, cũng không có sự.” Thái giám phía sau lập tức lên tiếng.
Trần quý phi nghe, gật gật “ừ” một tiếng.
Một câu dư thừa cũng không có, nhưng ý tứ cũng rõ, Lưu Nguyệt còn chưa đánh người nhà Liễu gia, vậy không thể không giữ lời.
Hiên Viên Dịch nhìn hai phi của mình, nghe xong, lâm vào thế khó xử.
Liễu hoàng hậu nghe vậy, nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Trần quý phi nói: “Muội muội, Liễu Tâm Ngải còn nhỏ tuổi, nói lời xúc phạm, nên bị phạt, Lưu Nguyệt làm chủ phạt nàng, ai gia tuyệt đối sẽ không nói một câu che chở, nhưng rốt cục lại xông tới Tả tướng phủ của cha ta, vậy là có ý gì?”
Trần quý phi nghe Liễu hoàng hậu nhắc tới mình, lập tức ngẩng đầu lên, thần tình mỉm cười, nói: “Nói cũng phải, Lý công công, Lưu Nguyệt nói gì khi đó?”
“Dưỡng dục con cháu không nghiêm, nếu đứa nhỏ làm sai, tự nhiên sẽ tìm người chịu trách nhiệm giải quyết.” Lý công công đứng phía sau Trần quý phi, lập tức khom người rất nhanh nói.
Trần quý phi nghe vậy, cười gật gật đầu, lại nhìn về Liễu hoàng hậu sắc mặt nhục nhã nói: “Tỷ tỷ cũng nói, Liễu Tâm Ngải không hiểu chuyện, nàng năm nay mười sáu tuổi, cũng không còn nhỏ lắm, vậy tự nhiên là do Tả tướng dạy dỗ không tốt, mà Lưu Nguyệt tuy mới mười ba, bất quá đã được tứ hôn, vậy phải thành đại nhân, đại nhân há có thể cùng đứa nhỏ so đo, nên phải tìm đại nhân khác giải quyết, tỷ tỷ xem có phải hay không?”
Lời nói chậm rãi, cơ hồ khiến Liễu hoàng hậu muốn hộc máu, nhưng một câu phản bác cũng không nói được
“Hoàng Thượng, người cần phải làm chủ cho nô tì, đường đường là Tả tướng, lại bị một con nhóc trấn đại môn, chuyện này nháo ra ngoài, không những cha nô tì mất hết mặt mũi , mà Thiên Thần thủ đô chúng ta cũng không còn tí thể diện nào a.” Liễu hoàng hậu ai oán nhìn Hiên Viên Dịch, trầm giọng nói.
Làm chủ, hắn cũng muốn làm chủ đây, nhưng đã lỡ đáp ứng Lưu Nguyệt rồi, giờ lật lọng sao được.
“Ta đã chuẩn không nhúng tay vào chuyện của nàng, đành để nàng đánh một chút vậy.” Hiên Viên Dịch lại lần nữa nhíu nhẹ mày.
“Nàng hiện tại ngay cả người cũng đã đánh, còn muốn chờ gì nữa?” Liễu hoàng hậu mặt ai oán, ẩn chứa tức giận nhè nhẹ.
“Có đánh qua người nhà Liễu tả tướng chưa?” Trần quý phi ngồi một bên nhàn nhã sơn móng tay, chậm rãi quay đầu hỏi người đằng sau.
“Không có, chỉ đánh bất quá là một ít hạ nhân thôi, Tả tướng phủ gia một người cũng chưa động vào, ngay cả Liễu Tâm Ngải tiểu thư liên tục xuất khẩu vô lễ, cũng không có sự.” Thái giám phía sau lập tức lên tiếng.
Trần quý phi nghe, gật gật “ừ” một tiếng.
Một câu dư thừa cũng không có, nhưng ý tứ cũng rõ, Lưu Nguyệt còn chưa đánh người nhà Liễu gia, vậy không thể không giữ lời.
Hiên Viên Dịch nhìn hai phi của mình, nghe xong, lâm vào thế khó xử.
Liễu hoàng hậu nghe vậy, nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn Trần quý phi nói: “Muội muội, Liễu Tâm Ngải còn nhỏ tuổi, nói lời xúc phạm, nên bị phạt, Lưu Nguyệt làm chủ phạt nàng, ai gia tuyệt đối sẽ không nói một câu che chở, nhưng rốt cục lại xông tới Tả tướng phủ của cha ta, vậy là có ý gì?”
Trần quý phi nghe Liễu hoàng hậu nhắc tới mình, lập tức ngẩng đầu lên, thần tình mỉm cười, nói: “Nói cũng phải, Lý công công, Lưu Nguyệt nói gì khi đó?”
“Dưỡng dục con cháu không nghiêm, nếu đứa nhỏ làm sai, tự nhiên sẽ tìm người chịu trách nhiệm giải quyết.” Lý công công đứng phía sau Trần quý phi, lập tức khom người rất nhanh nói.
Trần quý phi nghe vậy, cười gật gật đầu, lại nhìn về Liễu hoàng hậu sắc mặt nhục nhã nói: “Tỷ tỷ cũng nói, Liễu Tâm Ngải không hiểu chuyện, nàng năm nay mười sáu tuổi, cũng không còn nhỏ lắm, vậy tự nhiên là do Tả tướng dạy dỗ không tốt, mà Lưu Nguyệt tuy mới mười ba, bất quá đã được tứ hôn, vậy phải thành đại nhân, đại nhân há có thể cùng đứa nhỏ so đo, nên phải tìm đại nhân khác giải quyết, tỷ tỷ xem có phải hay không?”
Lời nói chậm rãi, cơ hồ khiến Liễu hoàng hậu muốn hộc máu, nhưng một câu phản bác cũng không nói được
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.