Chương 22: Khôi phục công phu
Nhất thế Phong Lưu
30/05/2013
Hiên Viên Triệt nhìn Lưu Nguyệt một khắc trước còn gây sự với mình, giờ lại cực kỳ tự nhiên leo lên giường ngủ của hắn, ám quang trong mắt chợt loé, nàng, nói thật.
Cúi đầu, nhìn đầu ngón tay còn có vài vệt màu vàng (bột dịch dung trên mặt Lưu Nguyệt), Hiên Viên Triệt lại nhìn Lưu Nguyệt đã đi xa xa, xem ra, tiểu Vương phi của hắn còn giấu không ít bí mật.
Bóng đêm mê người, gió lạnh như nước.
Thời gian trôi như bay, đảo mắt đã một tháng trời.
“Oanh.” Một tiếng vỡ vụn thanh thuý vang lên, trong hoa viên ở hậu viện Ngọc Lưu Ly điện, một đống tảng đá lớn nhỏ, sau khi bị chuỷ thủ (dao găm) đâm vào, vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Đứng cách đó không xa là thủ hạ của Hiên Viên Triệt, đệ nhất thống lĩnh của Long kỵ hộ vệ, Thu Ngân, khoé miệng không ngừng co rúm, không dám tin nhìn tiểu Vương phi của Vương gia bọn họ, thoạt nhìn qua cực kỳ bình thường, Mộ Dung Lưu Nguyệt.
Công lực cỡ như Vương gia bọn họ, muốn đánh vỡ tảng đá lớn cũng cần thực lực rất mạnh, thoạt nhìn tiểu Vương phi này một tí nội lực cũng không có, chiêu thức kỳ quá cũng không có, chẳng khác gì những tiểu thư yếu đuối e lệ, mà nhẹ nhàng quơ chuỷ thủ một cái, khối đá lớn liền hoàn toàn vỡ vụn, điều này sao có thể được?
Vương gia của hắn còn cố ý dặn hắn bảo hộ Vương phi, nhưng nhìn công lực như vậy, còn cần bảo hộ gì nữa? Hắn biết bảo hộ như thế nào đây.
Thu Ngân trong mắt tràn ngập khiếp đảm, nhưng đồng thời trong đó còn có cuồng nhiệt sùng bái.
Tiểu Vương phi nhà bọn họ năm nay mới bao nhiêu tuổi a,
Mà cư nhiên đã xuất sắc tới mức này.
Trong hoa viên, Lưu Nguyệt trong tay cầm chuỷ thủ, khoé miệng đắc ý cười, cực kỳ ngạo nghễ.
Công phu kỹ năng của nàng đã hoàn toàn trở lại.
Liếc mắt nhìn tảng đá vỡ vụn, vạn vật đều có nhược điểm trí mệnh, tảng đá cũng vậy, chỉ cần công kích đúng điểm trí mạng ấy, dù nó có to lớn đến mức nào, cũng sẽ vỡ tan.
Mà nàng học được chính là tìm ra điểm trí mạng đó, tấn công một kích.
Giết người, cũng đồng dạng như thế, không cần chiêu thức ba hoa chích choè, không cần vũ khí cực kỳ sắc bén, chỉ cần một chiêu, một chiêu trí mạng là đủ rồi, quản gì nó là kiếm gỗ, chỉ cần trong tay nàng liền biến thành thần binh lợi khí.
Tuỳ ý xoay xoay chuỷ thủ, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Thu Ngân nói: “Vật ta cần, đã chuẩn bị xong chưa?”
Thu Ngân vừa nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Lưu Nguyệt đảo qua, tự giác đứng thẳng, lớn tiếng nói: “Sau khi Vương phi ra lệnh, đã chuẩn bị xong, đang để ở trong điện.”
Lưu Nguyệt nghe xong gật đầu, xoay người hướng nội điện đi vào, đây là trang bị nàng cần, chế không được hoả tiễn đại pháo, nhưng nếu làm ra vài thứ vũ khí lạnh tiên tiến ở nơi này, cũng không làm khó được nàng.
Cúi đầu, nhìn đầu ngón tay còn có vài vệt màu vàng (bột dịch dung trên mặt Lưu Nguyệt), Hiên Viên Triệt lại nhìn Lưu Nguyệt đã đi xa xa, xem ra, tiểu Vương phi của hắn còn giấu không ít bí mật.
Bóng đêm mê người, gió lạnh như nước.
Thời gian trôi như bay, đảo mắt đã một tháng trời.
“Oanh.” Một tiếng vỡ vụn thanh thuý vang lên, trong hoa viên ở hậu viện Ngọc Lưu Ly điện, một đống tảng đá lớn nhỏ, sau khi bị chuỷ thủ (dao găm) đâm vào, vỡ vụn thành mảnh nhỏ.
Đứng cách đó không xa là thủ hạ của Hiên Viên Triệt, đệ nhất thống lĩnh của Long kỵ hộ vệ, Thu Ngân, khoé miệng không ngừng co rúm, không dám tin nhìn tiểu Vương phi của Vương gia bọn họ, thoạt nhìn qua cực kỳ bình thường, Mộ Dung Lưu Nguyệt.
Công lực cỡ như Vương gia bọn họ, muốn đánh vỡ tảng đá lớn cũng cần thực lực rất mạnh, thoạt nhìn tiểu Vương phi này một tí nội lực cũng không có, chiêu thức kỳ quá cũng không có, chẳng khác gì những tiểu thư yếu đuối e lệ, mà nhẹ nhàng quơ chuỷ thủ một cái, khối đá lớn liền hoàn toàn vỡ vụn, điều này sao có thể được?
Vương gia của hắn còn cố ý dặn hắn bảo hộ Vương phi, nhưng nhìn công lực như vậy, còn cần bảo hộ gì nữa? Hắn biết bảo hộ như thế nào đây.
Thu Ngân trong mắt tràn ngập khiếp đảm, nhưng đồng thời trong đó còn có cuồng nhiệt sùng bái.
Tiểu Vương phi nhà bọn họ năm nay mới bao nhiêu tuổi a,
Mà cư nhiên đã xuất sắc tới mức này.
Trong hoa viên, Lưu Nguyệt trong tay cầm chuỷ thủ, khoé miệng đắc ý cười, cực kỳ ngạo nghễ.
Công phu kỹ năng của nàng đã hoàn toàn trở lại.
Liếc mắt nhìn tảng đá vỡ vụn, vạn vật đều có nhược điểm trí mệnh, tảng đá cũng vậy, chỉ cần công kích đúng điểm trí mạng ấy, dù nó có to lớn đến mức nào, cũng sẽ vỡ tan.
Mà nàng học được chính là tìm ra điểm trí mạng đó, tấn công một kích.
Giết người, cũng đồng dạng như thế, không cần chiêu thức ba hoa chích choè, không cần vũ khí cực kỳ sắc bén, chỉ cần một chiêu, một chiêu trí mạng là đủ rồi, quản gì nó là kiếm gỗ, chỉ cần trong tay nàng liền biến thành thần binh lợi khí.
Tuỳ ý xoay xoay chuỷ thủ, Lưu Nguyệt quay đầu nhìn Thu Ngân nói: “Vật ta cần, đã chuẩn bị xong chưa?”
Thu Ngân vừa nhìn thấy ánh mắt thản nhiên của Lưu Nguyệt đảo qua, tự giác đứng thẳng, lớn tiếng nói: “Sau khi Vương phi ra lệnh, đã chuẩn bị xong, đang để ở trong điện.”
Lưu Nguyệt nghe xong gật đầu, xoay người hướng nội điện đi vào, đây là trang bị nàng cần, chế không được hoả tiễn đại pháo, nhưng nếu làm ra vài thứ vũ khí lạnh tiên tiến ở nơi này, cũng không làm khó được nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.