Chương 580: Không thành xướng kế 1
Nhất thế Phong Lưu
01/06/2013
Mềm nhũn tựa vào chiếc ghế to lớn, Da Luật Cực chỉ cảm thấy, đột nhiên toàn thân dường như không có xương cốt, ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Làm cho hắn ngay cả thời gian kinh hãi cũng không có.
Trong nháy mắt khi hắn té xuống, tất cả quần thần trong đại điện đều đang đứng vững, ổn thỏa, cũng trong nháy mắt, toàn thân co quắp ngã xuống ghế.
Mặt đỏ như máu, dưới ánh lửa bừng cháy đỏ rực, thật là đẹp mắt.
Một mảnh nhuyễn chân tôm (sợ vãi hà~~).
(Su: cái trong ngoặc là của tác giả =,.=)
Đột nhiên một mảnh yên tĩnh.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Hả, thân thể của ta không thể cử động…”
“Trời ạ, có người hạ độc…”
“Ta trúng độc rồi, người đâu, người đâu…”
Tay không thể cử động, chân không thể di dời, toàn thân cao thấp không có một ti sức lực, cả người hoàn toàn không phải của bọn họ.
Tình huống đột nhiên phát sinh, khiến trong mắt mọi người chợt hiện lên sợ hãi thấu xương, một mảnh hơi thở hỗn loạn căng thẳng, chỉ trong nháy mắt tung bay trong không gian của Trình Lãm điện.
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi đó, tất cả mọi người đều kêu lên đầy hoảng sợ.
Hỗn loạn và khẩn trương vì không thể động đậy, so với hỗn loạn và khẩn trương mà vẫn có thể chạy trối chết còn đáng sợ hơn.
Trong sự căng thẳng thấu xương ở nơi đây.
Lưu Nguyệt thong thả ung dung nghiêng người ra trước, chậm rãi rót một chén rượu, cả người đều lộ ra sự nhàn nhã tự nhiên, ánh mắt đảo qua tất cả người đang gục xuống trong đại điện, từ từ thưởng thức.
“Tỷ tỷ, bọn họ làm sao vậy?” Bắc Mục Vương Da Luật Hồng nhìn quần thần hoảng sợ đến kêu to, mềm nhũn ngã sấp phía dưới, chân mày nhỏ nhắn giương cao cao, xoay người nhìn Lưu Nguyệt, khuôn mặt khó hiểu nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười nói: “Bọn họ diễn kịch chứ?”
Da Luật Hồng nghe vậy dẩu dẩu môi: “Gạt người.”
Hắn mặc dù nhỏ, cũng không phải là đứa ngốc, nhìn thế nào cũng không giống dạ đang diễn trò đâu.
Hai người trên đài cao tùy ý tám phét, trong nháy mắt phía dưới đang không biết tại sao lại gặp nguy hiểm, đám quần thần vô cùng hoảng sợ, nhìn Lưu Nguyệt cử động tự nhiên, chuyện trò vui vẻ, hoảng sợ trong nháy mắt gần như muốn tim vọt ra, lại bình tĩnh trở lại.
Làm cho hắn ngay cả thời gian kinh hãi cũng không có.
Trong nháy mắt khi hắn té xuống, tất cả quần thần trong đại điện đều đang đứng vững, ổn thỏa, cũng trong nháy mắt, toàn thân co quắp ngã xuống ghế.
Mặt đỏ như máu, dưới ánh lửa bừng cháy đỏ rực, thật là đẹp mắt.
Một mảnh nhuyễn chân tôm (sợ vãi hà~~).
(Su: cái trong ngoặc là của tác giả =,.=)
Đột nhiên một mảnh yên tĩnh.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Hả, thân thể của ta không thể cử động…”
“Trời ạ, có người hạ độc…”
“Ta trúng độc rồi, người đâu, người đâu…”
Tay không thể cử động, chân không thể di dời, toàn thân cao thấp không có một ti sức lực, cả người hoàn toàn không phải của bọn họ.
Tình huống đột nhiên phát sinh, khiến trong mắt mọi người chợt hiện lên sợ hãi thấu xương, một mảnh hơi thở hỗn loạn căng thẳng, chỉ trong nháy mắt tung bay trong không gian của Trình Lãm điện.
Sau giây phút yên tĩnh ngắn ngủi đó, tất cả mọi người đều kêu lên đầy hoảng sợ.
Hỗn loạn và khẩn trương vì không thể động đậy, so với hỗn loạn và khẩn trương mà vẫn có thể chạy trối chết còn đáng sợ hơn.
Trong sự căng thẳng thấu xương ở nơi đây.
Lưu Nguyệt thong thả ung dung nghiêng người ra trước, chậm rãi rót một chén rượu, cả người đều lộ ra sự nhàn nhã tự nhiên, ánh mắt đảo qua tất cả người đang gục xuống trong đại điện, từ từ thưởng thức.
“Tỷ tỷ, bọn họ làm sao vậy?” Bắc Mục Vương Da Luật Hồng nhìn quần thần hoảng sợ đến kêu to, mềm nhũn ngã sấp phía dưới, chân mày nhỏ nhắn giương cao cao, xoay người nhìn Lưu Nguyệt, khuôn mặt khó hiểu nói.
Lưu Nguyệt nghe vậy cười cười nói: “Bọn họ diễn kịch chứ?”
Da Luật Hồng nghe vậy dẩu dẩu môi: “Gạt người.”
Hắn mặc dù nhỏ, cũng không phải là đứa ngốc, nhìn thế nào cũng không giống dạ đang diễn trò đâu.
Hai người trên đài cao tùy ý tám phét, trong nháy mắt phía dưới đang không biết tại sao lại gặp nguy hiểm, đám quần thần vô cùng hoảng sợ, nhìn Lưu Nguyệt cử động tự nhiên, chuyện trò vui vẻ, hoảng sợ trong nháy mắt gần như muốn tim vọt ra, lại bình tĩnh trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.