Chương 542: Ngươi là thịt cá 12
Nhất thế Phong Lưu
01/06/2013
Biên quan Ngạo Vân Thâm Lam quan, dự trù năm ngày, lương thảo đã cạn kiệt, năm mươi vạn binh mã Bắc Mục hết cạn đạn lương.“Làm sao bây giờ? Một hạt gạo cũng không còn?” Sắc mặt Thác Bỉ Mộc trầm xuống.Hàn Phi, Khoát Ba Lực, sắc mặt trầm trọng, nghe vậy không nói tiếng nào, bọn họ mang theo nhiều lương thực như vậy, gần như là toàn bộ số lương thực còn lại của mười thành Khô Sa, bây giờ một hạt gạo cũng không còn, Trung Nghĩa Vương lại không có động tĩnh, chẳng lẻ muốn binh mã và dân chúng Khô Sa thập thành hắn, toàn bộ chết đói ở đây?“Hôm nay là ngày giao hẹn cuối cùng, đợi một chút, nếu như Trung Nghĩa Vương vẫn không có tin tức….” Hàn Phi trầm ngâm trong nháy mắt.” Thiên mã thượng tựu đen.” (Su: bó tay, Pra tỷ cứu em >”<) Thác Bỉ Mộc cắn răng.(Pra: “Thiên mã thượng tựu đen”: Đến ngựa trời mà cũng hoá đen, ý là đến nước đường cùng thì việc gì cũng làm liều để sống, giống nghĩa câu “Bần cùng sinh đạo tặc” của VN)” Chúng ta mang binh tấn công, dựa vào thế lực của chúng ta, nhất định có thể đoạt….”” Đại tướng quân, thư, Trung Nghĩa Vương dùng bồ câu đưa tin.” Thác Bỉ Mộc còn chưa nói hết, khuôn mặt phó tướng đột nhiên mừng như điên từ đàng xa lao đến.Nhanh chóng xông về phía trước, Hàn Phi vẻ mặt ngưng trọng trong nháy mắt mừng như điên, phi thân lên ngựa, điên cuồng hét lên: “Các huynh đệ, nhận lương thực đi.”Bầu trời trong xanh, khói đen cuồn cuộn hướng về Thâm Lam quan.Xa xa, Thâm Lam quan, xe ngựa dê bò uốn lượn mà đi, đông nghìn nghịt che kín một phương.Ở cửa cung thứ chín của đô thành, Lưu Nguyệt như lúc đến một thân đỏ rực.Hôm nay vốn là đại hôn của thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ, đáng tiếc không có tân nương, cũng không có tân lang.Nhìn nhóm lương thực châu báu cuối cùng cũng đã ra ngoài, Lưu Nguyệt cười sáng rực, phi thân lên ngựa cùng Âu Dương Vu Phi đi về phía trước.Vẫn đứng thẳng ở cửa thành, Độc Cô Dạ nhìn hết thảy nhưng từ đầu tới đuôi không hề nói tiếng nào, lúc này đột nhiên nhìn bóng lưng Lưu Nguyệt định đi xa, lớn tiếng nói: “Lưu Nguyệt, ta muốn hỏi nàng một câu cuối cùng, ngày ấy nàng nói không còn yêu Hiên Viên Triệt nữa, có thật hay không?”Thúc mạnh ngựa, Lưu Nguyệt cũng không quay đầu lại lớn tiếng nói: “Phải.”“Cái gì?” Lời của Lưu Nguyệt vừa ra khỏi miệng, phía sau cổng thành, ngược hướng với Lưu Nguyệt, bốn người cưỡi ngựa bay vút đến, nam nhân đi đầu rống to một tiếng, như tiếng sấm giữa trời quang.La sát đẹp đẻ, tuấn mỹ vô song.Không phải là Hiên Viên Triệt ngày đêm kiên trình chạy tới thì là ai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.