Vương Phi Mười Ba Tuổi

Chương 447: Phá kén thành điệp 5

Nhất thế Phong Lưu

01/06/2013

Tai nghe chuyện của mấy người đó nói lại không liên quan gì đến mình, tay Lưu Nguyệt trong tay áo chậm rãi nắm chặt.

Nàng không có nhớ nơi ấy, thế nhưng chẳng qua là một quyển sách cổ, có lẽ chính là một truyền thuyết không gì sánh được từ hàng nghìn năm được kể lại, có lẽ lại là Thiên Phương dạ đàm (Nghìn lẻ một đêm), có lẽ chỉ là có người lấy lông gà làm tiễn (Su : chuyện hoang đường, chắc vậy, ta chỉ dịch được nó như rứa a), lấy một quyển sách muốn nàng phải chùn bước, đem nàng là đứa ngốc?

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Hai mắt hơi trầm xuống, Lưu Nguyệt nhìn chằm chằm Âu Dương Vu Phi bình tĩnh như thường, lạnh lùng nói.

Quyển sách này nếu rơi vào tay người thường, nhất định cũng chỉ là Thiên phương dạ đàm, mà đều không tin tưởng, Ậu Dương Vu Phi này lại nói với nàng, hắn rốt cuộc là ai?

Vỗ vỗ sách cổ trong tay, Âu Dương Vu Phi cong khóe miệng cười nói : “Đọc nghìn quyển sách không bằng đi nghìn dặm đường, không khéo, ta vừa vặn đi qua nơi này, chỉ đơn giản vậy thôi.”

Tự nhiên thoải mái, tựa như nơi hắn đi cũng chỉ là một thành trấn bình thường.

Lưu Nguyệt vừa nghe ngay tức khắc trong mắt trầm xuống, hắn đã từng đi qua?

Không đợi Lưu Nguyệt nói ra, cặp mắt hồ ly của Âu Dương Vu Phi hơi hơi giương lên rồi bằng vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn Lưu Nguyệt nói : “Trước có năm nước tiến đánh thảo phạt, phía sau có bọn họ nhìn chằm chằm như hổ đói, Lưu Nguyệt, ta chắc không cần nhắc nhở ngươi tình cảnh nguy hiểm lúc này của Thiên Thần và Hiên Viên Triệt.



Năm nước, có lẽ hắn có thể chống lại, bọn họ, hắn ngay cả năng lực liều mạng cũng không có.” Nói đến hai chữ bọn họ, Vu Phi vẫy sách cổ trong tay.

“Như vậy đi, ta đã từng cứu một người của bọn họ, được một chút đền đáp của bọn họ, cho ngươi xem, chính ngươi đánh giá một chút thế lực hai bên, rồi quyết định.”

Nói đến đây, Vu Phi tay giơ lên, ném về phía Lưu Nguyệt, đồng thời phía trên có thêm một viên thuốc màu trắng nhỏ như ngón út.

“Ăn đi.”

Lưu Nguyệt không có thắc mắc nhiều, muốn nàng chết, đã không cứu nàng.

So sánh thực lực, tốt, nàng ngược lại muốn nhìn nơi đó có cái tài năng gì.

Không có lời nói dư thừa, Âu Dương Vu Phi từ trong tay áo lấy ra một bình sứ cỡ một ngón tay, sau khi mở ra, thì đổ lên trên mặt đất hai giọt.

Trong suốt óng ánh trơn bóng, vô sắc vô vị, giống như giọt sương ban mai đọc nhất vô nhị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Mười Ba Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook