Chương 199: Phong đem bái cùng (3)
Nhất thế Phong Lưu
31/05/2013
Ba người trên lôi đài lập tức biến sắc, trường kiếm trong tay vung lên, trên lôi đài chỉ nghe thấy những tiếng binh khí va chạm nhau keng keng keng keng.
Đao kiếm ba người như chém tán loạn trong không khí, nhưng chân lại lui về phía sau từng bước.
Phong nhận vô hình, nhìn như hư vô, nhưng lại có lực công kích mãnh liệt, không kém gì với việc bị vũ khí trực tiếp công kích, hơn nữa càng thêm xảo quyệt và nhanh.
Khiến người ta khó lòng phòng bị.
Sát khí trong mắt trầm xuống, Lưu Nguyệt đột nhiên ôm tỳ bà, cắt ra mấy sợi dây đàn, quay người hướng về một trong ba đối thủ, kéo mạnh, năm ngón tay lấy tốc độ nhanh nhất vung lên.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, nam tử gầy yếu đang đứng trước mặt Lưu Nguyệt, chống lại dây đàn từ năm ngón tay nàng, cuồng phun một ngụm máu tươi, trường kiếm trong tay gãy thành mấy khúc, té thẳng xuống mặt đất.
Thân hình lảo đảo lui về phía sau, nơi ngực có mấy vết máu, đang dần loang ra, huyết sắc, nháy mắt phun tung toé.
Nam tử gầy yếu mặt mày co rúm, ngửa mặt lên trời, té ra phía sau.
Một chiêu, chỉ là một chiêu trong khoảng khắc.
Lưu Nguyệt giống như cũng không thấy nam tử gầy yếu ngã xuống, quay người, năm ngón tay lại vung lên, tỳ bà lại đầy đủ dây như trước, phong nhận bắn nhanh về phía hai nam tử mặt mày biến sắn đối diện.
Tiếng đàn tỳ bà vốn sang sảng, một bản thập diện mai phục, lại càng là một trong những khúc tỳ bà cực phẩm.
Sát khí sâm nghiêm, chồng chất, dày đặc toả ra bốn phương tám hướng.
Kiếm khí hiu quạnh, mai phục khôn cùng, đều bao phủ trên một mảnh trời đất này.
Tiếng tỳ bà kịch liệt vang vọng phía chân trời, cực kỳ kịch liệt.
Tất cả những dân chúng vây xem xung quanh, đều sôi trào lên, sắc mặt đỏ bừng, trừng lớn hai mắt, bàn tay nắm chặt, cơ hồ hận không thể xông lên lôi đài tham gia trận đấu ở giữa.
Trời xanh mây trắng, tình cảm mãnh liệt bay thẳng tận trời xanh.
Năm ngón tay vung lên một cái, chân nhảy lên, Lưu Nguyệt đột nhiên xoay người một cái, đã đứng vững sau lưng hai người, dây đàn bắn ra, đúng, chính là bắn ra.
Làn điệu dâng trào, cơ hồ muốn xé rách cả đất trời.
Ngay tại lúc dâng trào này, trung niên nam tử đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, còn chưa kịp xoay người, đột nhiên buông tay, gục xuống phía trước.
Sau lưng, một vết máu xuyên thấu qua, máu tươi từng giọt từng giọt tuôn ra.
“Hảo, hảo…….” Dân chúng chung quanh thấy vậy, khen ngợi không ngớt, âm thanh cơ hồ rung chuyển cả đất trời.
Đao kiếm ba người như chém tán loạn trong không khí, nhưng chân lại lui về phía sau từng bước.
Phong nhận vô hình, nhìn như hư vô, nhưng lại có lực công kích mãnh liệt, không kém gì với việc bị vũ khí trực tiếp công kích, hơn nữa càng thêm xảo quyệt và nhanh.
Khiến người ta khó lòng phòng bị.
Sát khí trong mắt trầm xuống, Lưu Nguyệt đột nhiên ôm tỳ bà, cắt ra mấy sợi dây đàn, quay người hướng về một trong ba đối thủ, kéo mạnh, năm ngón tay lấy tốc độ nhanh nhất vung lên.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm, nam tử gầy yếu đang đứng trước mặt Lưu Nguyệt, chống lại dây đàn từ năm ngón tay nàng, cuồng phun một ngụm máu tươi, trường kiếm trong tay gãy thành mấy khúc, té thẳng xuống mặt đất.
Thân hình lảo đảo lui về phía sau, nơi ngực có mấy vết máu, đang dần loang ra, huyết sắc, nháy mắt phun tung toé.
Nam tử gầy yếu mặt mày co rúm, ngửa mặt lên trời, té ra phía sau.
Một chiêu, chỉ là một chiêu trong khoảng khắc.
Lưu Nguyệt giống như cũng không thấy nam tử gầy yếu ngã xuống, quay người, năm ngón tay lại vung lên, tỳ bà lại đầy đủ dây như trước, phong nhận bắn nhanh về phía hai nam tử mặt mày biến sắn đối diện.
Tiếng đàn tỳ bà vốn sang sảng, một bản thập diện mai phục, lại càng là một trong những khúc tỳ bà cực phẩm.
Sát khí sâm nghiêm, chồng chất, dày đặc toả ra bốn phương tám hướng.
Kiếm khí hiu quạnh, mai phục khôn cùng, đều bao phủ trên một mảnh trời đất này.
Tiếng tỳ bà kịch liệt vang vọng phía chân trời, cực kỳ kịch liệt.
Tất cả những dân chúng vây xem xung quanh, đều sôi trào lên, sắc mặt đỏ bừng, trừng lớn hai mắt, bàn tay nắm chặt, cơ hồ hận không thể xông lên lôi đài tham gia trận đấu ở giữa.
Trời xanh mây trắng, tình cảm mãnh liệt bay thẳng tận trời xanh.
Năm ngón tay vung lên một cái, chân nhảy lên, Lưu Nguyệt đột nhiên xoay người một cái, đã đứng vững sau lưng hai người, dây đàn bắn ra, đúng, chính là bắn ra.
Làn điệu dâng trào, cơ hồ muốn xé rách cả đất trời.
Ngay tại lúc dâng trào này, trung niên nam tử đưa lưng về phía Lưu Nguyệt, còn chưa kịp xoay người, đột nhiên buông tay, gục xuống phía trước.
Sau lưng, một vết máu xuyên thấu qua, máu tươi từng giọt từng giọt tuôn ra.
“Hảo, hảo…….” Dân chúng chung quanh thấy vậy, khen ngợi không ngớt, âm thanh cơ hồ rung chuyển cả đất trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.