Chương 479: Quốc tế đàm phán 12
Nhất thế Phong Lưu
01/06/2013
“Đúng, chúng ta chính là người thô thiển, ngươi có học thức, bản lĩnh lại lợi hại, thấy chúng ta sai, lại còn chết không giữ lời hứa coi thương người, ngươi cùng chúng ta đánh một trận là đủ rồi, tức giận cái gì, dù gì chỉ cần tốt cho Bắc Mục chúng ta, thế nào cũng được.”
Lao ra trước vài bước, Khố Tạp Mộc ổn định thân thể, quay đầu vỗ vỗ ngực lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt.
“Đúng, chính là lời này…”
Lưu Nguyệt nghe mấy người đó nói cực kỳ hào sảng, tức giận trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, nàng vui vẻ.
Trực tiếp thẳng thắn, đúng là đúng, sai là sai.
Sai rồi, đánh một trận, ngày mai liền tan tành mây khói, bầu không khí như vậy nàng thích nhất, đó chính là cái nàng và thủ hạ của nàng đã từng trải qua.
Che mặt, Tiêu thái hậu kéo Da Luật Hồng đi tới bên cạnh Lưu Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Trung Nghĩa vương nhìn xa trông rộng, ai gia không thể làm được, hổ thẹn.”
Lưu Nguyệt thấy Tiêu thái hậu buông lỏng thái độ, lập tức cũng không nghiêm mặt, đưa tay kéo cánh tay đang duỗi về phía nàng của Da Luật Hồng, chậm rãi nói: “Lưu Nguyệt lòng dạ hẹp hòi, càng hổ thẹn.”
“Vậy là được rồi.” Da Luật Cực tiến lên, vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt nói: “Chờ ngươi quay lại, chúng ta cùng ngươi đánh một trận, cho ngươi trút giận.”
“Đúng, đến lúc đó chúng ta xin lĩnh giáo cao chiêu của ngươi, xem có bao nhiêu lợi hại.” Lê Khoát xoa nắm tay, đôi mắt tỏa sáng.
Lúc hắn mang binh vọt tới, vốn tưởng rằng tình trạng thảm đến không thể thảm hơn, không nghĩ tới một chút tổn hại cũng không có, ngược lại lại bắt được Hung nô vương.
Khi đó, hắn đã chú ý Lưu Nguyệt, nếu có thể cùng cao thủ như vậy so chiêu, không biết là sảng khoái đến bực thế nào.
Lưu Nguyệt nghe hai nói, hơi hơi chọn mi nhìn Da Luật Cực, chờ nàng trở lại?
“Lưu Nguyệt, hòa đàm lần này, ai gia để ngươi đi, ngươi hiểu rõ khô sa thảo nguyên quá sâu, nhất định trong lòng đã có biện pháp chinh phục bọn họ, hơn nữa, ở đây ngươi võ công cao nhất, cũng chu toàn, lúc này đây, Bắc Mục theo ngươi.” Thái hậu nhìn Lưu Nguyệt chậm rãi mở miệng.
“Hòa đàm diễn ra tại biên thùy của ta và dân tộc Hung nô, Lô Khắc thành, cách khô sa thảo nguyên cùng mười thành trì rất gần, chúng ta ngày mai lên đường, trong vòng 3 ngày chắc cũng đủ để đến nơi.” Khố Tạp Mộc tiếp lời.
Lao ra trước vài bước, Khố Tạp Mộc ổn định thân thể, quay đầu vỗ vỗ ngực lớn tiếng nói với Lưu Nguyệt.
“Đúng, chính là lời này…”
Lưu Nguyệt nghe mấy người đó nói cực kỳ hào sảng, tức giận trong lòng cũng nhanh chóng biến mất, nàng vui vẻ.
Trực tiếp thẳng thắn, đúng là đúng, sai là sai.
Sai rồi, đánh một trận, ngày mai liền tan tành mây khói, bầu không khí như vậy nàng thích nhất, đó chính là cái nàng và thủ hạ của nàng đã từng trải qua.
Che mặt, Tiêu thái hậu kéo Da Luật Hồng đi tới bên cạnh Lưu Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Trung Nghĩa vương nhìn xa trông rộng, ai gia không thể làm được, hổ thẹn.”
Lưu Nguyệt thấy Tiêu thái hậu buông lỏng thái độ, lập tức cũng không nghiêm mặt, đưa tay kéo cánh tay đang duỗi về phía nàng của Da Luật Hồng, chậm rãi nói: “Lưu Nguyệt lòng dạ hẹp hòi, càng hổ thẹn.”
“Vậy là được rồi.” Da Luật Cực tiến lên, vỗ vỗ bả vai Lưu Nguyệt nói: “Chờ ngươi quay lại, chúng ta cùng ngươi đánh một trận, cho ngươi trút giận.”
“Đúng, đến lúc đó chúng ta xin lĩnh giáo cao chiêu của ngươi, xem có bao nhiêu lợi hại.” Lê Khoát xoa nắm tay, đôi mắt tỏa sáng.
Lúc hắn mang binh vọt tới, vốn tưởng rằng tình trạng thảm đến không thể thảm hơn, không nghĩ tới một chút tổn hại cũng không có, ngược lại lại bắt được Hung nô vương.
Khi đó, hắn đã chú ý Lưu Nguyệt, nếu có thể cùng cao thủ như vậy so chiêu, không biết là sảng khoái đến bực thế nào.
Lưu Nguyệt nghe hai nói, hơi hơi chọn mi nhìn Da Luật Cực, chờ nàng trở lại?
“Lưu Nguyệt, hòa đàm lần này, ai gia để ngươi đi, ngươi hiểu rõ khô sa thảo nguyên quá sâu, nhất định trong lòng đã có biện pháp chinh phục bọn họ, hơn nữa, ở đây ngươi võ công cao nhất, cũng chu toàn, lúc này đây, Bắc Mục theo ngươi.” Thái hậu nhìn Lưu Nguyệt chậm rãi mở miệng.
“Hòa đàm diễn ra tại biên thùy của ta và dân tộc Hung nô, Lô Khắc thành, cách khô sa thảo nguyên cùng mười thành trì rất gần, chúng ta ngày mai lên đường, trong vòng 3 ngày chắc cũng đủ để đến nơi.” Khố Tạp Mộc tiếp lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.