Chương 309: Quỷ bí cây cối (3)
Nhất thế Phong Lưu
31/05/2013
Phía trước, lá rụng đã làm tắc dòng nước, con sông đã không còn đường đi, chỉ có thể tiến sâu vào trong rừng mưa.
Hiên Viên Triệt nhíu nhíu mày, thấy vậy nhảy lên bờ theo, không mệnh lệnh cho Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ trở về, thuộc hạ của hắn, hắn hiểu rõ.
Thuyền nhỏ cột vào một cây cao lớn che khuất bầu trời, một hàng năm người đi sâu vào trong rừng mưa.
Tất cả đều một thân mặc quần áo nịt chặt, vũ khí và giáp trụ khắp người, mang theo một chút lương khô, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tốc độ cùng sức mạnh.
Ánh mặt trời lóe ra, từng tầng tán lá che kín trên đầu.
Ngàn Năng Sơn, sát khí tứ phía.
Không ai nói chuyện, năm người chỉ cẩn thận nhìn chăm chú vào hoàn cảnh chung quanh.
Dưới chân là tầng lá hư thối, mùi lá cây phân hủy hòa quyện cùng mùi cây cối tươi mát, tràn ngập khắp nơi.
Không có báo, không có hổ, không có sói.
Những mãnh thú như vậy đều không thấy đâu.
Mặt đất không hề có những dấu chân đáng sợ, cũng không có dấu hiệu của động vật sinh sống, chúng nó không ở nơi này?
“Rừng cây kì lạ.” Trầm mặc, Thu Ngân nhíu nhíu mày, trong lòng thả lỏng.
Nếu không có sự công kích mạnh mẽ của mãnh thú, vậy thì rừng cây này có gì phải sợ.
“Quả thật có chút kì quái.” Mộ Dung Vô Địch cũng không nghĩ tới nơi này không có bất kì mãnh thú nào, rừng không có thú dữ thì còn gọi gì là rừng.
Nhưng mà, chính là rừng núi không có mãnh thú như vậy lại làm cho người ta chỉ có thể đến, không thể về. Nguy hiểm như vậy, càng không thể xem thường.
“Chú ý một chút.” Phất tay, Hiên Viên Triệt theo sát phía sau Lưu Nguyệt, rất nhanh đi lên trước.
Cứng cỏi phục cứng cỏi, Lưu Nguyệt đi rất nhanh, xuyên qua từng tầng cây cối, tuyệt không chần chờ, đi vào nơi sâu nhất của rừng mưa.
Cũng không quay đầu lại, lạnh như băng, trên thân thể của nàng lại càng phát ra không khí nặng nề.
Cây cối mọc thành bụi.
Càng đi sâu vào trong, cây cao cây thấp càng phiền phức hỗn tạp, cả rừng cây chỉ độc hai màu xanh đen tung hoành, giống như thiên la địa võng.
Hiên Viên Triệt nhíu nhíu mày, thấy vậy nhảy lên bờ theo, không mệnh lệnh cho Mộ Dung Vô Địch cùng Thu Ngân và Ngạn Hổ trở về, thuộc hạ của hắn, hắn hiểu rõ.
Thuyền nhỏ cột vào một cây cao lớn che khuất bầu trời, một hàng năm người đi sâu vào trong rừng mưa.
Tất cả đều một thân mặc quần áo nịt chặt, vũ khí và giáp trụ khắp người, mang theo một chút lương khô, tuyệt đối không ảnh hưởng đến tốc độ cùng sức mạnh.
Ánh mặt trời lóe ra, từng tầng tán lá che kín trên đầu.
Ngàn Năng Sơn, sát khí tứ phía.
Không ai nói chuyện, năm người chỉ cẩn thận nhìn chăm chú vào hoàn cảnh chung quanh.
Dưới chân là tầng lá hư thối, mùi lá cây phân hủy hòa quyện cùng mùi cây cối tươi mát, tràn ngập khắp nơi.
Không có báo, không có hổ, không có sói.
Những mãnh thú như vậy đều không thấy đâu.
Mặt đất không hề có những dấu chân đáng sợ, cũng không có dấu hiệu của động vật sinh sống, chúng nó không ở nơi này?
“Rừng cây kì lạ.” Trầm mặc, Thu Ngân nhíu nhíu mày, trong lòng thả lỏng.
Nếu không có sự công kích mạnh mẽ của mãnh thú, vậy thì rừng cây này có gì phải sợ.
“Quả thật có chút kì quái.” Mộ Dung Vô Địch cũng không nghĩ tới nơi này không có bất kì mãnh thú nào, rừng không có thú dữ thì còn gọi gì là rừng.
Nhưng mà, chính là rừng núi không có mãnh thú như vậy lại làm cho người ta chỉ có thể đến, không thể về. Nguy hiểm như vậy, càng không thể xem thường.
“Chú ý một chút.” Phất tay, Hiên Viên Triệt theo sát phía sau Lưu Nguyệt, rất nhanh đi lên trước.
Cứng cỏi phục cứng cỏi, Lưu Nguyệt đi rất nhanh, xuyên qua từng tầng cây cối, tuyệt không chần chờ, đi vào nơi sâu nhất của rừng mưa.
Cũng không quay đầu lại, lạnh như băng, trên thân thể của nàng lại càng phát ra không khí nặng nề.
Cây cối mọc thành bụi.
Càng đi sâu vào trong, cây cao cây thấp càng phiền phức hỗn tạp, cả rừng cây chỉ độc hai màu xanh đen tung hoành, giống như thiên la địa võng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.