Chương 519: Ta là dao thớt 1
Nhất thế Phong Lưu
01/06/2013
Mộ Dung Lưu Nguyệt không phải đã chết sao, như thế nào lại còn sống?
Mấy tháng trước Ngũ quốc vây Thiên Thần một trận rầm rầm rộ rộ, đến tận hôm nay Thiên Thần thâu tóm Trần quốc, đem binh xâm lược Triệu quốc, như thế nào còn sống? Vì sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Kinh ngạc, không thể tin được, mọi người ngồi khắp nơi nét mặt lần lượt thay đổi.
Hoa Đường huyên náo, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Đàn sáo ngừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp.
Đạp ánh mặt trời mà đến, Lưu Nguyệt đến gần Độc Cô Dạ đang bình tính ngắm nhìn nàng, trên mặt hiện lên một luồng thương cảm, một luồng uyển chuyển hàm xúc.
Không nhìn mọi người quanh mình, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt vô cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Còn nhớ rõ ngày đó chàng nói với ta thế nào không?”
Không có trả lời, chỉ có ánh mắt bình tĩnh kia, giống như tham lam phải một lần đem Lưu Nguyệt quan sát đủ, khắc sâu bóng dáng nàng vào trong tim.
Lưu Nguyệt không chết, nàng không có chết.
Trong mắt Độc Cô Dạ lần đầu tiên xuất hiện một tia cảm xúc chấn động mãnh liệt.
Cũng không chờ Độc Cô Dạ đáp lời, Lưu Nguyệt tự mình nói tiếp: “Ngày đó, chàng nói vì ta, không ngần ngại phát động chiến tranh, hôm nay, chỉ một thời gian ngắn không gặp, chàng liền Hoa Đường thú phi, nói cảm xúc cái gì, nói tình yêu cái gì”
Nói đến đây Lưu Nguyệt thở dài một tiếng, lại nhìn Độc Cô Dạ gằn từng chữ một: “Bị chàng đánh xuống khe núi, trong mấy tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta may mắn có được thâm tình như vậy, không thể phụ bạc, đợi cho vết thương lành hẳn ta liền ngày đêm thần tốc mà đến, nhưng chàng lại…”
Lưu Nguyệt nói xong thì trên mặt hiện lên một tia tươi cười tự giễu, chậm rãi lắc đầu: “Thôi thôi thôi, chung quy cũng là hoa trong gương, trăng trong nước (những thứ vô thực, ảo ảnh) mà thôi, thực không gánh vác nổi”
Dứt lời, khóe miệng Lưu Nguyệt cao cao giương lên một chút tươi cười, thực kiêu ngạo, nhưng cũng không chút nào che dấu trong tươi cười có lẫn cả bi thương, giống như thật sự bị Độc Cô Dạ làm cho thương tâm.
Xoay người, Lưu Nguyệt vung tay áo bào, nâng chân bước đi.
Kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước, cho dù thua trận, cho dù không toan tính bằng người, cũng sẽ không bẻ gãy lông vũ kiêu ngạo.
Triều thần tân khách trong Mãn Hoa Đường nghe đến đó, một đám khiếp sợ trong lòng đến ngây người như ngỗng, sắc mặt lại càng giống như thùng thuốc nhuộm, đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím không ngừng luân phiên thay đổi.
Mấy tháng trước Ngũ quốc vây Thiên Thần một trận rầm rầm rộ rộ, đến tận hôm nay Thiên Thần thâu tóm Trần quốc, đem binh xâm lược Triệu quốc, như thế nào còn sống? Vì sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này?
Kinh ngạc, không thể tin được, mọi người ngồi khắp nơi nét mặt lần lượt thay đổi.
Hoa Đường huyên náo, trong nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Đàn sáo ngừng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp.
Đạp ánh mặt trời mà đến, Lưu Nguyệt đến gần Độc Cô Dạ đang bình tính ngắm nhìn nàng, trên mặt hiện lên một luồng thương cảm, một luồng uyển chuyển hàm xúc.
Không nhìn mọi người quanh mình, ngẩng đầu nhìn Độc Cô Dạ, Lưu Nguyệt vô cùng nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Còn nhớ rõ ngày đó chàng nói với ta thế nào không?”
Không có trả lời, chỉ có ánh mắt bình tĩnh kia, giống như tham lam phải một lần đem Lưu Nguyệt quan sát đủ, khắc sâu bóng dáng nàng vào trong tim.
Lưu Nguyệt không chết, nàng không có chết.
Trong mắt Độc Cô Dạ lần đầu tiên xuất hiện một tia cảm xúc chấn động mãnh liệt.
Cũng không chờ Độc Cô Dạ đáp lời, Lưu Nguyệt tự mình nói tiếp: “Ngày đó, chàng nói vì ta, không ngần ngại phát động chiến tranh, hôm nay, chỉ một thời gian ngắn không gặp, chàng liền Hoa Đường thú phi, nói cảm xúc cái gì, nói tình yêu cái gì”
Nói đến đây Lưu Nguyệt thở dài một tiếng, lại nhìn Độc Cô Dạ gằn từng chữ một: “Bị chàng đánh xuống khe núi, trong mấy tháng nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, ta đã suy nghĩ cẩn thận, ta may mắn có được thâm tình như vậy, không thể phụ bạc, đợi cho vết thương lành hẳn ta liền ngày đêm thần tốc mà đến, nhưng chàng lại…”
Lưu Nguyệt nói xong thì trên mặt hiện lên một tia tươi cười tự giễu, chậm rãi lắc đầu: “Thôi thôi thôi, chung quy cũng là hoa trong gương, trăng trong nước (những thứ vô thực, ảo ảnh) mà thôi, thực không gánh vác nổi”
Dứt lời, khóe miệng Lưu Nguyệt cao cao giương lên một chút tươi cười, thực kiêu ngạo, nhưng cũng không chút nào che dấu trong tươi cười có lẫn cả bi thương, giống như thật sự bị Độc Cô Dạ làm cho thương tâm.
Xoay người, Lưu Nguyệt vung tay áo bào, nâng chân bước đi.
Kiêu ngạo giống như một con Khổng Tước, cho dù thua trận, cho dù không toan tính bằng người, cũng sẽ không bẻ gãy lông vũ kiêu ngạo.
Triều thần tân khách trong Mãn Hoa Đường nghe đến đó, một đám khiếp sợ trong lòng đến ngây người như ngỗng, sắc mặt lại càng giống như thùng thuốc nhuộm, đỏ, vàng, cam, lục, lam, chàm, tím không ngừng luân phiên thay đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.