Chương 229: Trở lại đến hề (9)
Nhất thế Phong Lưu
31/05/2013
Trong thạch thất nho nhỏ, không có một khe hở, che kín tiến quang, sợ có đến hàng trăm cái.
Hàn quang âm trầm, hướng về phía Lưu Nguyệt, làm cho người ta không thể tránh né.
Sắc mặt trầm xuống, Lưu Nguyệt phản ứng mau lẹ, tay vung lên, thiên tàm ti vẫn đeo ở cổ tay liền bắn ra, khống chế nóc của thạch thất.
Lưu Nguyệt thả người bay vụt lên, mũi chân đặt trên đầu tường, cả người giống như con thằn lằn bám ở trên góc nhà.
Phía dưới không hề có khe hở, chỉ có một cái ở trên đỉnh.
Bám chắc vào nóc nhà, mũi tên đã muốn bắn tới, sượt qua hai má Lưu Nguyệt.
Vài sợi tóc rơi giữa không trung.
Trong nháy mắt, những mũi tên bắn ra, đan xen, dày đặc, không có một khe hở. Nếu Lưu Nguyệt chậm thêm một giây, lúc này chắc đã biến thành con nhím.
Nơi đây không thể ở lâu. Thiên tàm ti trong tay Lưu Nguyệt khẽ rung động, tấn công về phía cửa thạch thất.
Ngay khi Lưu Nguyệt buông nóc nhà ra, bay về phía cửa thạch thất.
Nóc nhà cùng vách tường bốn phía đột nhiên bá một tiếng bắn ra thiết thương.
Mềm dẻo giống như cánh tay trẻ con, một đầu cắm vào vách tường, một đầu chỉa ra ngoài, đầu thương sắc bén, lạnh như băng, bén nhọn như thể cắt qua không khí.
Bốn vách tường cùng đỉnh thạch thất, trong nháy mắt bị cắm đầy thiết thương, nổi lên sát khí dày đặc.
Trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe qua tia lãnh khốc. Thiên tàm ti trong tay vung lên, bay thẳng ra ngoài phòng.
“Oanh.” Bước từng bước trên bậc thang ngoài thạch thất, còn không kịp để Lưu Nguyệt đứng vững, một tiếng nặng nề ầm ầm vang lên, vách tường chung quanh cùng bậc thang lập tức chuyển động.
Bốn phương dần dần khép lại. Giờ đây, bậc thang chỉ đủ chứa một người.
Vẻ thiết huyết trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe, bay nhanh về phía cầu thang.
Hết bước này đến bước khác, liên tiếp liên tiếp không ngừng.
Vách tường nhanh chóng khép lại, không gian càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Hàn quang âm trầm, hướng về phía Lưu Nguyệt, làm cho người ta không thể tránh né.
Sắc mặt trầm xuống, Lưu Nguyệt phản ứng mau lẹ, tay vung lên, thiên tàm ti vẫn đeo ở cổ tay liền bắn ra, khống chế nóc của thạch thất.
Lưu Nguyệt thả người bay vụt lên, mũi chân đặt trên đầu tường, cả người giống như con thằn lằn bám ở trên góc nhà.
Phía dưới không hề có khe hở, chỉ có một cái ở trên đỉnh.
Bám chắc vào nóc nhà, mũi tên đã muốn bắn tới, sượt qua hai má Lưu Nguyệt.
Vài sợi tóc rơi giữa không trung.
Trong nháy mắt, những mũi tên bắn ra, đan xen, dày đặc, không có một khe hở. Nếu Lưu Nguyệt chậm thêm một giây, lúc này chắc đã biến thành con nhím.
Nơi đây không thể ở lâu. Thiên tàm ti trong tay Lưu Nguyệt khẽ rung động, tấn công về phía cửa thạch thất.
Ngay khi Lưu Nguyệt buông nóc nhà ra, bay về phía cửa thạch thất.
Nóc nhà cùng vách tường bốn phía đột nhiên bá một tiếng bắn ra thiết thương.
Mềm dẻo giống như cánh tay trẻ con, một đầu cắm vào vách tường, một đầu chỉa ra ngoài, đầu thương sắc bén, lạnh như băng, bén nhọn như thể cắt qua không khí.
Bốn vách tường cùng đỉnh thạch thất, trong nháy mắt bị cắm đầy thiết thương, nổi lên sát khí dày đặc.
Trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe qua tia lãnh khốc. Thiên tàm ti trong tay vung lên, bay thẳng ra ngoài phòng.
“Oanh.” Bước từng bước trên bậc thang ngoài thạch thất, còn không kịp để Lưu Nguyệt đứng vững, một tiếng nặng nề ầm ầm vang lên, vách tường chung quanh cùng bậc thang lập tức chuyển động.
Bốn phương dần dần khép lại. Giờ đây, bậc thang chỉ đủ chứa một người.
Vẻ thiết huyết trong mắt Lưu Nguyệt chợt lóe, bay nhanh về phía cầu thang.
Hết bước này đến bước khác, liên tiếp liên tiếp không ngừng.
Vách tường nhanh chóng khép lại, không gian càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.