Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 1045
A Thiên
28/03/2022
Có thể là người ngốc gặp hên sao? Huệ Phi làm loạn một phen vào đêm giao thừa khiến người ta cảm thấy đối với người không mong Hậu vị như bà ta mà nói thì cung tâm kế này có phải lãng phí rồi không?
Dân chúng phục tang ba ngày, triều thần ít nhất cũng phải hai mươi bảy ngày.
Trong tháng Giêng, các phủ căn bản đều không tổ chức yến tiệc qua lại, hiếm lắm mới có sự an tĩnh. Mộ Dung Phong cùng Lãnh Băng Cơ ở Triều Thiên Khuyết hết ăn, ngủ rồi lại đánh Tiểu Vân Triệt, vui vẻ vô cùng.
Qua Tết Nguyên Tiêu, đã bắt đầu vào xuân, băng tuyết dần tan ra.
Sau ngày tang ngũ thất của Thái hậu xong, Hoàng thân quốc thích bắt đầu nhập cung, muốn tới Thái Miếu tế bái Thái hoàng thái hậu biểu thị quốc tang đã qua.
Trên đầu nữ quyến một lần nữa lại gài trâm châu ngọc, thay thế trâm bạc màu trắng ban đầu, màu sắc trên y phục cũng rất tươi sáng sặc sỡ, còn mang theo niềm vui vẻ của năm mới.
Chỉ có Hiên Vương Phi một đời cao ngạo như vậy, lúc này tinh thần lại như trên mây, trở nên giống với Tường Lâm tẩu, nhìn thấy người thân liền cúi đầu lau nước mắt, bày ra bộ dạng uỷ khuất ai oán.
Trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi, nàng ta đã bị ép phải trở thành một nữ nhân lúc nào cũng oán than. Phu quân không thích, ngay cả mẹ chồng cũng không còn chống đỡ cho mình nữa. Nếu như nàng ta không thể làm được gì nữa, có lẽ sẽ có nguy cơ bị bỏ rơi.
Lãnh Băng Cơ càng có thể nhìn ra cuộc tranh đấu nảy lửa của đám thê thiếp trong Hiên Vương phủ một cách rất rõ ràng.
Hiên Vương phi hiện giờ chỉ là một cái tên hữu danh vô thực, hoàn toàn không thể làm gì được. Ngay cả những cơ thiếp thường ngày quấn lấy nàng ta lấy lòng giờ cũng như cỏ mọc đầu tường liên chuyển hướng.
Na Trát Nhất Nặc ở trong Hiên Vương phủ đổi trắng thay đen, thủ đoạn này thật khiến người ta phải thán phục.
Thân là công chúa một nước bại trận, Trường An đã cho nàng ta đủ đãi ngộ và lịch sự rồi. Hoàng đế lão tử gia cũng đã thể hiện trên tư cách vua một nước lớn mạnh, đầy lễ nghi, với tấm lòng bao dung độ lượng. Nhưng mọi người đều biết rõ, Na Trát Nhất Nặc không bao giờ công khai trước mặt mọi người, Hiên Vương sao lại có thể không rõ cơ chứ?
Hoàng đế vẫn đang ở trong thư phòng bàn chuyện nghị sự, các nữ quyến thì đang chờ đợi ở Ngự hoa viên.
Tiểu Vân Triệt kéo theo Băng Cơ đến bên hồ cho cá ăn, nói rằng cá trong hồ này rất lớn, to bằng con khỉ mà Giang lang trung nuôi. Băng Cơ nghe xong phép ẩn dụ không hợp lí của đứa nhỏ liền cảm thấy rất tức cười.
Như Ý cùng mấy vị công chúa đứng một bên nói cười, tiếng nói không kiêng nể gì mang theo vẻ khoe khoang truyền đến tai mọi người.
“Kim Vũ nhà ta hiện giờ ta nói gì đều nghe ấy, ta bảo hắn ta đi hướng đông thì sẽ tuyệt đối không dám đi hướng tây. Nữ nhân ấy à, nếu không quản được nam nhân của mình, mặc cho hắn phong lưu bên ngoài chính là không có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ bi ghẻ lạnh. Cho nên, ta mới khuyên các ngươi ngàn vạn lần đừng có dung túng, chuyện gì xảy ra cũng đều cho tính khí của bọn họ cả”
Đây gọi là “sẹo lành quên đau”, đắm chìm trong hạnh phúc mờ ảo hư vô mà Na Trát Nhất Nặc thêu dệt lên, nàng ta tựa hồ cũng đã quên mất tình cảnh gượng gạo ban đầu của mình, cũng đã sớm quên bản thân phải nhận lấy sự khinh thường cùng những lời nói lạnh nhạt, hờ hững.
Tựa như khoe khoang như vậy có thể mang lại cho nàng ta một khoái cảm được hoàn toàn trở thành một người tràn đây niềm vui.
Khi nói những lời này, đuôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Hiên Vương phi mang theo chút khiêu khích, dường như những lời này dùng để châm chọc nàng ta.
Điều này khiến Hiên Vương phi nhất thời tức giận không đành, nếu như không phải nàng ta xen vào giữa thì bản thân sao có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay?
Hiên Vương phi đi thẳng tới trước mặt Như ý và mấy vị công chúa, trên mặt mang đầy ý cười.
Dân chúng phục tang ba ngày, triều thần ít nhất cũng phải hai mươi bảy ngày.
Trong tháng Giêng, các phủ căn bản đều không tổ chức yến tiệc qua lại, hiếm lắm mới có sự an tĩnh. Mộ Dung Phong cùng Lãnh Băng Cơ ở Triều Thiên Khuyết hết ăn, ngủ rồi lại đánh Tiểu Vân Triệt, vui vẻ vô cùng.
Qua Tết Nguyên Tiêu, đã bắt đầu vào xuân, băng tuyết dần tan ra.
Sau ngày tang ngũ thất của Thái hậu xong, Hoàng thân quốc thích bắt đầu nhập cung, muốn tới Thái Miếu tế bái Thái hoàng thái hậu biểu thị quốc tang đã qua.
Trên đầu nữ quyến một lần nữa lại gài trâm châu ngọc, thay thế trâm bạc màu trắng ban đầu, màu sắc trên y phục cũng rất tươi sáng sặc sỡ, còn mang theo niềm vui vẻ của năm mới.
Chỉ có Hiên Vương Phi một đời cao ngạo như vậy, lúc này tinh thần lại như trên mây, trở nên giống với Tường Lâm tẩu, nhìn thấy người thân liền cúi đầu lau nước mắt, bày ra bộ dạng uỷ khuất ai oán.
Trong khoảng thời gian một tháng ngắn ngủi, nàng ta đã bị ép phải trở thành một nữ nhân lúc nào cũng oán than. Phu quân không thích, ngay cả mẹ chồng cũng không còn chống đỡ cho mình nữa. Nếu như nàng ta không thể làm được gì nữa, có lẽ sẽ có nguy cơ bị bỏ rơi.
Lãnh Băng Cơ càng có thể nhìn ra cuộc tranh đấu nảy lửa của đám thê thiếp trong Hiên Vương phủ một cách rất rõ ràng.
Hiên Vương phi hiện giờ chỉ là một cái tên hữu danh vô thực, hoàn toàn không thể làm gì được. Ngay cả những cơ thiếp thường ngày quấn lấy nàng ta lấy lòng giờ cũng như cỏ mọc đầu tường liên chuyển hướng.
Na Trát Nhất Nặc ở trong Hiên Vương phủ đổi trắng thay đen, thủ đoạn này thật khiến người ta phải thán phục.
Thân là công chúa một nước bại trận, Trường An đã cho nàng ta đủ đãi ngộ và lịch sự rồi. Hoàng đế lão tử gia cũng đã thể hiện trên tư cách vua một nước lớn mạnh, đầy lễ nghi, với tấm lòng bao dung độ lượng. Nhưng mọi người đều biết rõ, Na Trát Nhất Nặc không bao giờ công khai trước mặt mọi người, Hiên Vương sao lại có thể không rõ cơ chứ?
Hoàng đế vẫn đang ở trong thư phòng bàn chuyện nghị sự, các nữ quyến thì đang chờ đợi ở Ngự hoa viên.
Tiểu Vân Triệt kéo theo Băng Cơ đến bên hồ cho cá ăn, nói rằng cá trong hồ này rất lớn, to bằng con khỉ mà Giang lang trung nuôi. Băng Cơ nghe xong phép ẩn dụ không hợp lí của đứa nhỏ liền cảm thấy rất tức cười.
Như Ý cùng mấy vị công chúa đứng một bên nói cười, tiếng nói không kiêng nể gì mang theo vẻ khoe khoang truyền đến tai mọi người.
“Kim Vũ nhà ta hiện giờ ta nói gì đều nghe ấy, ta bảo hắn ta đi hướng đông thì sẽ tuyệt đối không dám đi hướng tây. Nữ nhân ấy à, nếu không quản được nam nhân của mình, mặc cho hắn phong lưu bên ngoài chính là không có bản lĩnh, sớm muộn gì cũng sẽ bi ghẻ lạnh. Cho nên, ta mới khuyên các ngươi ngàn vạn lần đừng có dung túng, chuyện gì xảy ra cũng đều cho tính khí của bọn họ cả”
Đây gọi là “sẹo lành quên đau”, đắm chìm trong hạnh phúc mờ ảo hư vô mà Na Trát Nhất Nặc thêu dệt lên, nàng ta tựa hồ cũng đã quên mất tình cảnh gượng gạo ban đầu của mình, cũng đã sớm quên bản thân phải nhận lấy sự khinh thường cùng những lời nói lạnh nhạt, hờ hững.
Tựa như khoe khoang như vậy có thể mang lại cho nàng ta một khoái cảm được hoàn toàn trở thành một người tràn đây niềm vui.
Khi nói những lời này, đuôi mắt thỉnh thoảng lại liếc về phía Hiên Vương phi mang theo chút khiêu khích, dường như những lời này dùng để châm chọc nàng ta.
Điều này khiến Hiên Vương phi nhất thời tức giận không đành, nếu như không phải nàng ta xen vào giữa thì bản thân sao có thể rơi vào tình cảnh như hôm nay?
Hiên Vương phi đi thẳng tới trước mặt Như ý và mấy vị công chúa, trên mặt mang đầy ý cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.