Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 673
A Thiên
06/01/2022
“Sao có thể như vậy được? Đây là người nào mà không biết cách làm việc như vậy? Không tiến vào hỏi thăm tình hình cứu trợ thiên tai một, chẳng lẽ không sợ sau khi về kinh thành, hoàng đế hỏi cái gì cũng không biết thì sẽ không thể báo cáo kết quả được hay sao?
Huống chỉ, chính mình đã bị mắc bệnh dịch, sợ làm người nhà lo lắng nên vốn không truyền tin về Thượng Kinh, sao hoàng thượng có thể biết được?
Vậy nên chắc chắn người đó không phải phụng chỉ đến đây: “Ngươi nói thuốc này là do Hồi Xuân Đường tạo ra à?”
“Đúng vậy, người đến nói Hồi Xuân Đường đang sản xuất thuốc với số lượng rất lớn, chỉ ít ngày nữa là có thể phân phát đến trong tay người dân gặp nạn rồi”
“Xem ra bản thế tử đã nợ Hồi Xuân Đường một ân huệ rồi.
Chờ ta khỏi bệnh nhất định sẽ tự mình tới thăm hỏi”
Lãnh Băng Cơ không để chuyện đưa thuốc ở trong lòng, diện tích Dự Châu bao la rộng lớn, sao hai người có thể trùng hợp gặp nhau ở một nơi lớn như vậy được cơ chứ?
Nàng dẫn theo hai người Địa Lợi và Nhân Hòa đi khắp thành Hoài Châu điều tra ngọn nguồn bệnh dịch, nhưng đã liên tục hai ngày mà không có manh mối gì cả.
Thẩm Phong Vân bị bệnh khiến công việc cứu trợ phải tạm thời dừng lại, ngoài việc mỗi ngày phát cháo giúp người dân gặp nạn có thể ăn no bụng ra thì các công việc khắc phục hậu quả sau thiên tai như xây dựng sửa chữa nhà cửa, dọn dẹp đường phố,... đều tiến triển cực kì chậm.
Lãnh Băng Cơ thấy vẫn cứ có rất nhiều người dân gặp nạn vì đói bụng mà phải ăn vỏ cây, rễ cỏ, đất quan âm… để cố gắng sống sót, cũng có không ít người đào ba thước đất để tìm lương thực mà chuột giấu trong hang hoặc bắt chuột ăn cho đỡ đói.
Bên trên đê đập ven lưu vực sông Hoàng Hà có rất nhiều con chuột và cỏ dại, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến đê đập năm nào cũng tu sửa mà năm nào cũng vỡ.
Khi nước lũ tràn đến thì rất nhiều thiên địch của chuột, ví dụ như rắn, đều gặp xui xẻo. Nhưng chuột lại không như thế, chúng có tính cảnh giác cao, lại giỏi leo trèo lên chỗ cao nên vẫn giữ được tính mạng. Lúc này chuột sẽ trở thành món ngon mà những người dân gặp nạn tranh nhau bắt ăn.
Trong lịch sử cổ đại có rất nhiều bệnh dịch bùng phát do mầm bệnh có trên người chuột, trên người chuột cũng có các loại kí sinh trùng như bọ nhảy, bọ chó, rận…lây nhiễm chéo nữa. Sau khi tìm kiếm hai ngày không có kết quả thì Lãnh Băng Cơ bắt đầu chuyển ánh mắt về phía những con chuột này.
Nàng mua một con chuột từ trong tay người dân gặp nạn rồi đeo găng tay, chuẩn bị giải phẫu kiểm tra.
Nàng vừa chuẩn bị dụng cụ cần thiết xong thì không biết từ nơi nào chạy ra một con mèo béo màu xám, “meo” một tiếng rồi ngậm con chuột nàng vừa có được đi luôn.
Lãnh Băng Cơ không kịp phản ứng, nhưng con mèo này mũm mĩm tròn vo, lông sạch sẽ bóng loáng thì hẳn là được người nuôi, hơn nữa ăn uống không tệ, không thiếu gì một miếng thịt này cả.
Người đi cùng ở phía sau nàng phản ứng rất nhanh, tiến lên hai bước rồi một tay bắt được con mèo béo kia. Mèo béo rất tức giận, bốn chân đá loạn lên, miệng ngậm con chuột không buông còn hung dữ kêu “gừ gừ”.
“Vị cô nương này, xin lỗi, chủ nhân nhà ta ra lệnh cho ta đến xin lỗi, chúng ta sẽ dùng mười lạng bạc mua lại con chuột này, xin cô nương giơ cao đánh khẽ”
Lãnh Băng Cơ xoay mặt nhìn, một người có dáng vẻ như như gã sai vặt đang đứng ở phía sau cười, nhìn về phía nàng khom lưng xin lỗi.
Tiêu mười lạng bạc mua một con chuột, đúng là hào phóng. Xem ra con mèo này không chỉ là được người ta nuôi mà còn được cưng chiều lắm đây.
Thái độ của người ta đã nhún nhường thế kia, hơn nữa cũng đã nói xin lỗi rồi nên Lãnh Băng Cơ cũng không để ý lắm, nàng nhìn Nhân Hòa gật đầu: “Thả đi”
Nhân Hòa nghe lời buông lỏng tay, nhưng ai biết đây lại là một con mèo ác cơ chứ, trước khi được tự do còn cào cho Nhân Hòa một cái.
Nhân Hòa hoàn toàn không đề phòng, không khỏi kêu “A!” một tiếng.
“Để ta xem một chút”
Lãnh Băng Cơ lập tức cầm tay nàng lên kiểm tra vết thương. Cũng may là Nhân Hòa có võ công nên né tránh rất nhanh, vẫn chưa bị cào xước tay chảy máu, nhưng vẫn để lại ba vết cào.
Lãnh Băng Cơ lập tức dùng cồn rửa sạch tiêu độc cho nàng nên cũng không có vấn đề gì cả.
Huống chỉ, chính mình đã bị mắc bệnh dịch, sợ làm người nhà lo lắng nên vốn không truyền tin về Thượng Kinh, sao hoàng thượng có thể biết được?
Vậy nên chắc chắn người đó không phải phụng chỉ đến đây: “Ngươi nói thuốc này là do Hồi Xuân Đường tạo ra à?”
“Đúng vậy, người đến nói Hồi Xuân Đường đang sản xuất thuốc với số lượng rất lớn, chỉ ít ngày nữa là có thể phân phát đến trong tay người dân gặp nạn rồi”
“Xem ra bản thế tử đã nợ Hồi Xuân Đường một ân huệ rồi.
Chờ ta khỏi bệnh nhất định sẽ tự mình tới thăm hỏi”
Lãnh Băng Cơ không để chuyện đưa thuốc ở trong lòng, diện tích Dự Châu bao la rộng lớn, sao hai người có thể trùng hợp gặp nhau ở một nơi lớn như vậy được cơ chứ?
Nàng dẫn theo hai người Địa Lợi và Nhân Hòa đi khắp thành Hoài Châu điều tra ngọn nguồn bệnh dịch, nhưng đã liên tục hai ngày mà không có manh mối gì cả.
Thẩm Phong Vân bị bệnh khiến công việc cứu trợ phải tạm thời dừng lại, ngoài việc mỗi ngày phát cháo giúp người dân gặp nạn có thể ăn no bụng ra thì các công việc khắc phục hậu quả sau thiên tai như xây dựng sửa chữa nhà cửa, dọn dẹp đường phố,... đều tiến triển cực kì chậm.
Lãnh Băng Cơ thấy vẫn cứ có rất nhiều người dân gặp nạn vì đói bụng mà phải ăn vỏ cây, rễ cỏ, đất quan âm… để cố gắng sống sót, cũng có không ít người đào ba thước đất để tìm lương thực mà chuột giấu trong hang hoặc bắt chuột ăn cho đỡ đói.
Bên trên đê đập ven lưu vực sông Hoàng Hà có rất nhiều con chuột và cỏ dại, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng khiến đê đập năm nào cũng tu sửa mà năm nào cũng vỡ.
Khi nước lũ tràn đến thì rất nhiều thiên địch của chuột, ví dụ như rắn, đều gặp xui xẻo. Nhưng chuột lại không như thế, chúng có tính cảnh giác cao, lại giỏi leo trèo lên chỗ cao nên vẫn giữ được tính mạng. Lúc này chuột sẽ trở thành món ngon mà những người dân gặp nạn tranh nhau bắt ăn.
Trong lịch sử cổ đại có rất nhiều bệnh dịch bùng phát do mầm bệnh có trên người chuột, trên người chuột cũng có các loại kí sinh trùng như bọ nhảy, bọ chó, rận…lây nhiễm chéo nữa. Sau khi tìm kiếm hai ngày không có kết quả thì Lãnh Băng Cơ bắt đầu chuyển ánh mắt về phía những con chuột này.
Nàng mua một con chuột từ trong tay người dân gặp nạn rồi đeo găng tay, chuẩn bị giải phẫu kiểm tra.
Nàng vừa chuẩn bị dụng cụ cần thiết xong thì không biết từ nơi nào chạy ra một con mèo béo màu xám, “meo” một tiếng rồi ngậm con chuột nàng vừa có được đi luôn.
Lãnh Băng Cơ không kịp phản ứng, nhưng con mèo này mũm mĩm tròn vo, lông sạch sẽ bóng loáng thì hẳn là được người nuôi, hơn nữa ăn uống không tệ, không thiếu gì một miếng thịt này cả.
Người đi cùng ở phía sau nàng phản ứng rất nhanh, tiến lên hai bước rồi một tay bắt được con mèo béo kia. Mèo béo rất tức giận, bốn chân đá loạn lên, miệng ngậm con chuột không buông còn hung dữ kêu “gừ gừ”.
“Vị cô nương này, xin lỗi, chủ nhân nhà ta ra lệnh cho ta đến xin lỗi, chúng ta sẽ dùng mười lạng bạc mua lại con chuột này, xin cô nương giơ cao đánh khẽ”
Lãnh Băng Cơ xoay mặt nhìn, một người có dáng vẻ như như gã sai vặt đang đứng ở phía sau cười, nhìn về phía nàng khom lưng xin lỗi.
Tiêu mười lạng bạc mua một con chuột, đúng là hào phóng. Xem ra con mèo này không chỉ là được người ta nuôi mà còn được cưng chiều lắm đây.
Thái độ của người ta đã nhún nhường thế kia, hơn nữa cũng đã nói xin lỗi rồi nên Lãnh Băng Cơ cũng không để ý lắm, nàng nhìn Nhân Hòa gật đầu: “Thả đi”
Nhân Hòa nghe lời buông lỏng tay, nhưng ai biết đây lại là một con mèo ác cơ chứ, trước khi được tự do còn cào cho Nhân Hòa một cái.
Nhân Hòa hoàn toàn không đề phòng, không khỏi kêu “A!” một tiếng.
“Để ta xem một chút”
Lãnh Băng Cơ lập tức cầm tay nàng lên kiểm tra vết thương. Cũng may là Nhân Hòa có võ công nên né tránh rất nhanh, vẫn chưa bị cào xước tay chảy máu, nhưng vẫn để lại ba vết cào.
Lãnh Băng Cơ lập tức dùng cồn rửa sạch tiêu độc cho nàng nên cũng không có vấn đề gì cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.