Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 679
A Thiên
06/01/2022
Bốn phía vang lên tiếng kêu kinh ngạc.
Người này hào phóng như vậy, không biết nhà hắn sẽ giàu có đến mức nào đây? Nếu cứu mạng hắn là có thể đổi lấy vinh hoa phú quý nửa đời sau thì ai mà không đồng ý cơ chứ?
Lãnh Băng Cơ cũng không để ý lắm, bản thân nàng đã cực kì giàu sang quyền thế rồi, cả đời không phải lo đến chuyện ăn mặc thì sao có thể bị tiền tài mê hoặc cơ chứ?
“Kẻ trăm phương ngàn kế hỏi thăm tin tức về ta như ngươi thì rõ ràng là có âm mưu gì rồi, có lẽ hắn ta xem mình như kẻ tham tiền, yêu thích mấy cái danh hão nên mới liên tục dùng vàng bạc để dụ dõ. Chị đây rất là không thoải mái đấy: “Có ai không thích vàng bạc châu báu cơ chứ? Đáng tiếc ta lòng có dư mà lực không đủ, khiến Sở công tử thất vọng rồi.”
Nàng từ chối rất thẳng thắn dứt khoát, không dây dưa dài dòng chút nào cả. Tên ma ốm kia hít sâu hai cái, hơi hơi thở dốc, có vẻ như hắn đã bực mình rồi.
“Từ trước tới nay chưa từng có ai từ chối bản công tử cả”
“Đó là vì trước đây Sở công tử chưa gặp ta mà thôi.”
“Nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt đấy hả?”
Lãnh Băng Cơ ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao Sở công tử lại nói thế? Ta chỉ là biết lượng sức mình mà cũng không đúng ư?”
Tên ma ốm lười biếng ngồi thẳng người dậy, con mèo lười trên đầu gối hắn lập tức hiểu chuyện nhảy xuống dưới chân hắn. Tên ma ốm đứng dậy, được đám tỳ nữ xinh đẹp như hoa đỡ xuống kiệu, dáng vẻ đi đến trước mặt Lãnh Băng Cơ mềm mại yếu ớt như cành liễu trong gió.
Sau đó hắn nhếch môi tà mị nở nụ cười, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được nói: “Bản công tử rất có hứng thú với nàng, lẽ nào nàng không nhận ra trời?”
“Nhìn ra, tám đời tổ tiên đều sắp bị ngươi đào sạch ra rồi.
Hơn nữa, chân quý ngài đây khỏe mạnh như vậy mà hằng ngày đi lại cứ ngồi trên xe lăn đóng giả người bị liệt là cái chiêu gì thế?
Lãnh Băng Cơ cười “ha ha”: “Ngươi thiếu người nâng kiệu à? Sức lực của ta yếu lắm, không làm được công việc này đâu”
“Bên cạnh bản công tử không thiếu người, chỉ có trên giường thiếu người thôi. Nàng đi theo bản công tử thì sẽ cơm ngon áo đẹp thôi.”
“Thiếu người ở trên giường? Thân thể yếu ớt này của ngài đây sợ là cắn cơm cũng không vỡ ấy chứ?”
Lãnh Băng Cơ chớp mắt: “Ngươi đã thăm dò lai lịch của ta rõ ràng như thế rồi mà chẳng lẽ lại không biết thân phận của †a sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ nhặt hạt vừng mà mất hạt dưa hay sao?”
“Nàng có chắc là nàng nhận ra được ai là hạt vừng ai là hạt dưa không? Một Cừu thiếu chủ nho nhỏ đã có thể khiến nàng ếch ngồi đáy giếng, có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn hay sao?”
Huênh hoang thật đấy!
Lãnh Băng Cơ cảm thấy có thể là nàng gặp phải tên lừa đảo rồi. Trong số những người có quyền có thế ở Trường An, cho dù nàng không quen biết nhưng ít nhiều gì cũng từng nghe qua tên tuổi, người anh em này nhảy ra từ trong tảng đá nào mà ở đây ra vành ra vẻ thế này?
Hắn trông giống mấy tên ăn bám chuyên bám váy mấy bà nhà giàu mà lại thích giả bộ mình là người có tiền lắm!
“Có điều tên ma ốm này mới quen biết mình có một ngày, cho dù mạng lưới tình báo có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì sao mới vỏn vẹn một ngày mà hắn đã biết mình là người của Cừu thiếu chủ? Lẽ nào hắn đã theo dõi mình từ lâu, cuộc gặp có vẻ như vô tình hôm qua cũng là cố ý sắp xếp?
Phần lớn người có tiền đều có tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, hắn lộ ra sơ hở lớn như vậy cho mình có lẽ là cảm thấy đây là chuyện không đáng kể, không cần chú ý đến, cũng không cần che giấu: Lãnh Băng Cơ cũng hỏi thẳng: “Các hạ họ tên là gì, quê quán ở đâu, có thể nói ra cho ta mở mang tâm mắt được không?”
Tên ma ốm cười khẽ: “Vậy thì mời ta vào đi đã, chúng ta chậm rãi tán gẫu nhé?”
Lãnh Băng Cơ thở dài: “Dám trắng trợn quyến rũ một phụ nhân đã xuất giá như vậy, lá gan của các hạ đúng là to hơn bình thường rất nhiều đấy. Chỉ sợ nếu tướng công của ta lên cơn ghen thì thân thể nhỏ bé này của ngươi sẽ không đỡ được mà thôi. Xin lỗi, công tử cứ tự nhiên đi nhé, tha lỗi cho ta không tiếp đãi được”
Sau đó nàng xoay người rồi thẳng thừng đóng cửa lại.
Người này hào phóng như vậy, không biết nhà hắn sẽ giàu có đến mức nào đây? Nếu cứu mạng hắn là có thể đổi lấy vinh hoa phú quý nửa đời sau thì ai mà không đồng ý cơ chứ?
Lãnh Băng Cơ cũng không để ý lắm, bản thân nàng đã cực kì giàu sang quyền thế rồi, cả đời không phải lo đến chuyện ăn mặc thì sao có thể bị tiền tài mê hoặc cơ chứ?
“Kẻ trăm phương ngàn kế hỏi thăm tin tức về ta như ngươi thì rõ ràng là có âm mưu gì rồi, có lẽ hắn ta xem mình như kẻ tham tiền, yêu thích mấy cái danh hão nên mới liên tục dùng vàng bạc để dụ dõ. Chị đây rất là không thoải mái đấy: “Có ai không thích vàng bạc châu báu cơ chứ? Đáng tiếc ta lòng có dư mà lực không đủ, khiến Sở công tử thất vọng rồi.”
Nàng từ chối rất thẳng thắn dứt khoát, không dây dưa dài dòng chút nào cả. Tên ma ốm kia hít sâu hai cái, hơi hơi thở dốc, có vẻ như hắn đã bực mình rồi.
“Từ trước tới nay chưa từng có ai từ chối bản công tử cả”
“Đó là vì trước đây Sở công tử chưa gặp ta mà thôi.”
“Nàng đang chơi trò lạt mềm buộc chặt đấy hả?”
Lãnh Băng Cơ ngoài cười nhưng trong không cười: “Sao Sở công tử lại nói thế? Ta chỉ là biết lượng sức mình mà cũng không đúng ư?”
Tên ma ốm lười biếng ngồi thẳng người dậy, con mèo lười trên đầu gối hắn lập tức hiểu chuyện nhảy xuống dưới chân hắn. Tên ma ốm đứng dậy, được đám tỳ nữ xinh đẹp như hoa đỡ xuống kiệu, dáng vẻ đi đến trước mặt Lãnh Băng Cơ mềm mại yếu ớt như cành liễu trong gió.
Sau đó hắn nhếch môi tà mị nở nụ cười, dùng âm thanh chỉ hai người mới nghe được nói: “Bản công tử rất có hứng thú với nàng, lẽ nào nàng không nhận ra trời?”
“Nhìn ra, tám đời tổ tiên đều sắp bị ngươi đào sạch ra rồi.
Hơn nữa, chân quý ngài đây khỏe mạnh như vậy mà hằng ngày đi lại cứ ngồi trên xe lăn đóng giả người bị liệt là cái chiêu gì thế?
Lãnh Băng Cơ cười “ha ha”: “Ngươi thiếu người nâng kiệu à? Sức lực của ta yếu lắm, không làm được công việc này đâu”
“Bên cạnh bản công tử không thiếu người, chỉ có trên giường thiếu người thôi. Nàng đi theo bản công tử thì sẽ cơm ngon áo đẹp thôi.”
“Thiếu người ở trên giường? Thân thể yếu ớt này của ngài đây sợ là cắn cơm cũng không vỡ ấy chứ?”
Lãnh Băng Cơ chớp mắt: “Ngươi đã thăm dò lai lịch của ta rõ ràng như thế rồi mà chẳng lẽ lại không biết thân phận của †a sao? Ngươi cảm thấy ta sẽ nhặt hạt vừng mà mất hạt dưa hay sao?”
“Nàng có chắc là nàng nhận ra được ai là hạt vừng ai là hạt dưa không? Một Cừu thiếu chủ nho nhỏ đã có thể khiến nàng ếch ngồi đáy giếng, có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn hay sao?”
Huênh hoang thật đấy!
Lãnh Băng Cơ cảm thấy có thể là nàng gặp phải tên lừa đảo rồi. Trong số những người có quyền có thế ở Trường An, cho dù nàng không quen biết nhưng ít nhiều gì cũng từng nghe qua tên tuổi, người anh em này nhảy ra từ trong tảng đá nào mà ở đây ra vành ra vẻ thế này?
Hắn trông giống mấy tên ăn bám chuyên bám váy mấy bà nhà giàu mà lại thích giả bộ mình là người có tiền lắm!
“Có điều tên ma ốm này mới quen biết mình có một ngày, cho dù mạng lưới tình báo có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì sao mới vỏn vẹn một ngày mà hắn đã biết mình là người của Cừu thiếu chủ? Lẽ nào hắn đã theo dõi mình từ lâu, cuộc gặp có vẻ như vô tình hôm qua cũng là cố ý sắp xếp?
Phần lớn người có tiền đều có tâm tư cẩn thận tỉ mỉ, hắn lộ ra sơ hở lớn như vậy cho mình có lẽ là cảm thấy đây là chuyện không đáng kể, không cần chú ý đến, cũng không cần che giấu: Lãnh Băng Cơ cũng hỏi thẳng: “Các hạ họ tên là gì, quê quán ở đâu, có thể nói ra cho ta mở mang tâm mắt được không?”
Tên ma ốm cười khẽ: “Vậy thì mời ta vào đi đã, chúng ta chậm rãi tán gẫu nhé?”
Lãnh Băng Cơ thở dài: “Dám trắng trợn quyến rũ một phụ nhân đã xuất giá như vậy, lá gan của các hạ đúng là to hơn bình thường rất nhiều đấy. Chỉ sợ nếu tướng công của ta lên cơn ghen thì thân thể nhỏ bé này của ngươi sẽ không đỡ được mà thôi. Xin lỗi, công tử cứ tự nhiên đi nhé, tha lỗi cho ta không tiếp đãi được”
Sau đó nàng xoay người rồi thẳng thừng đóng cửa lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.