Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 697
A Thiên
06/01/2022
Tiểu Vân Triệt đã xoay người rời đi, cẩn thận gấp lại gọn gàng bức chân dung về Lãnh Bằng Cơ. Sau đó, cậu bé cất vào trong chiếc túi nhỏ mang theo bên mình, vẫn chưa yên tâm lại ấn mạnh nó sâu vào trong.
Phượng Lôi Ngọc thấy mọi chuyện đã bại lộ, cho nên muốn bể Tiểu Vân Triệt lên chạy trốn, thế nhưng tất cả đã quá muộn.
Thẩm Phong Vân xông tới, lập tức ôm chầm lấy Tiểu Vân Triệt rồi vui mừng giơ cao đứa nhỏ lên quá đỉnh đầu: “Thật tốt quá rồi, nội điệt của ta, nhóc đúng là vẫn còn sống”.
Động tác của hắn nhanh như gió, những người bên Tàng Kiếm Các và Phượng Lôi Ngọc vậy mà nhất thời lại không phản ứng kịp. Ngay sau đó, đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, bao quanh hắn. trung tâm.
“Thả đứa nhỏ ra!”
Tiểu Vân Triệt mới vừa ăn vào một bụng đầy phở thì đã bị Thẩm Phong Vân bóp chặt bụng mình, suýt chút nữa đã nôn hết ra ngoài. Đôi chân nhỏ bé ngắn củn vung vẩy, đá một cái vào cằm của Thẩm Phong Vân: “Mau thả ta xuống, thúc thúc kỳ quái này”
Làm sao Thẩm Phong Vân có thể cam lòng thả đứa nhỏ xuống? Cũng giống như là vất vả lắm mới tìm thấy được bảo bối, hắn kéo cậu bé vào trong lồng ngực và kích động đến mức rơm rớm nước mắt, đồng thời ngoảnh mặt làm ngơ trước bầu không khí đầy sát khí xung quanh.
“Đứa nhóc này, ta là biểu thức của nhóc, là biểu thức chảy chung dòng máu với nhóc đây! Thế nên ta mới tới tìm nhóc”
Tiểu Vân Triệt gần như bị ghì chặt tới nỗi không thể hít thở được, mùi vị thịt dê trực tiếp xộc ra ngoài. Đứa nhỏ dùng sức đập vào hai bàn tay của Thẩm Phong Vân thật mạnh, chân mang chiếc ủng nhỏ đã lên khiến người ta đau đớn.
Thẩm Phong Vân kích động đến mức nước mắt chảy xuống: “Cậu nhóc này, nhóc có biết mấy năm nay phụ thân nhóc đã nhớ nhóc nhiều tới nhường nào không?”
Những người thuộc Tàng Kiếm Các đều bối rối và đưa mắt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn sang Phượng Lôi Ngọc, không ra tay.
Tiểu Vân Triệt ngừng phản kháng, tròn xoe đôi mắt trừng hắn: “Ta có bao nhiêu phụ thân vậy?”
Câu hỏi này khiến Thẩm Phong Vân sửng sốt: “Một người thôi.”
“Ta hận phụ thân vừa vứt bỏ ta và không cần ta nữa”
“Phụ thân ruột thịt của nhóc là Mộ Dung Phong!” Thẩm Phong Vân trịnh trọng nói: “Cừu thiểu chủ không phải là phụ thân thân sinh của nhóc đâu.”
Tiểu Vân Triệt thậm chí còn không nghĩ ngợi gì: “Nếu có sữa thì chính là mẫu thân, nếu như có tiền thì là phụ thân. Ta cảm thấy vị phụ thân mà mẫu thân tìm cho ta khá tốt, cho nên ta không có ý định thay đổi đâu”
Thẩm Phong Vân cảm giác bản thân nói chuyện với đứa bé năm tuổi này có hơi khó khăn, đã có khoảng cách thế hệ rồi. Cái miệng nhỏ nhắn mà ăn nói lưu loát này thật không hổ là nhi tử của Lãnh Băng Cơ.
“Nhưng mà, phụ thân ruột thịt của nhóc hiện tại là Phong Vương gia, là nhi tử của hoàng đế”
Đổi sang một cách nói khác, đầu óc của Tiểu Vân Triệt lập tức trở nên linh hoạt, lung lay sắp đổ: “Nghe nói là hình như vô cùng oai phong”
“Nếu như nhóc về nhận tổ quy tông của mình thì nhóc sẽ là kim hoàng hôn của Trường An vương triều. Cừu phụ thân của nhóc cũng sẽ phải dập đầu quỳ lạy khi nhìn thấy nhóc”
Chết tiệt, có sức cám dỗ như thế? Vậy há chẳng phải là trở mình vùng lên sao?
Tiểu Vân Triệt chớp chớp hai mắt: “Thế giữa Phong vương gia này với mẫu thân của ta thì ai lợi hại hơn?”
Câu hỏi này không dễ trả lời cho lắm, Thẩm Phong Vân hơi do dự: “Mẫu thân của nhóc”
Phượng Lôi Ngọc thấy mọi chuyện đã bại lộ, cho nên muốn bể Tiểu Vân Triệt lên chạy trốn, thế nhưng tất cả đã quá muộn.
Thẩm Phong Vân xông tới, lập tức ôm chầm lấy Tiểu Vân Triệt rồi vui mừng giơ cao đứa nhỏ lên quá đỉnh đầu: “Thật tốt quá rồi, nội điệt của ta, nhóc đúng là vẫn còn sống”.
Động tác của hắn nhanh như gió, những người bên Tàng Kiếm Các và Phượng Lôi Ngọc vậy mà nhất thời lại không phản ứng kịp. Ngay sau đó, đao kiếm được rút ra khỏi vỏ, bao quanh hắn. trung tâm.
“Thả đứa nhỏ ra!”
Tiểu Vân Triệt mới vừa ăn vào một bụng đầy phở thì đã bị Thẩm Phong Vân bóp chặt bụng mình, suýt chút nữa đã nôn hết ra ngoài. Đôi chân nhỏ bé ngắn củn vung vẩy, đá một cái vào cằm của Thẩm Phong Vân: “Mau thả ta xuống, thúc thúc kỳ quái này”
Làm sao Thẩm Phong Vân có thể cam lòng thả đứa nhỏ xuống? Cũng giống như là vất vả lắm mới tìm thấy được bảo bối, hắn kéo cậu bé vào trong lồng ngực và kích động đến mức rơm rớm nước mắt, đồng thời ngoảnh mặt làm ngơ trước bầu không khí đầy sát khí xung quanh.
“Đứa nhóc này, ta là biểu thức của nhóc, là biểu thức chảy chung dòng máu với nhóc đây! Thế nên ta mới tới tìm nhóc”
Tiểu Vân Triệt gần như bị ghì chặt tới nỗi không thể hít thở được, mùi vị thịt dê trực tiếp xộc ra ngoài. Đứa nhỏ dùng sức đập vào hai bàn tay của Thẩm Phong Vân thật mạnh, chân mang chiếc ủng nhỏ đã lên khiến người ta đau đớn.
Thẩm Phong Vân kích động đến mức nước mắt chảy xuống: “Cậu nhóc này, nhóc có biết mấy năm nay phụ thân nhóc đã nhớ nhóc nhiều tới nhường nào không?”
Những người thuộc Tàng Kiếm Các đều bối rối và đưa mắt nhìn nhau, lại liếc mắt nhìn sang Phượng Lôi Ngọc, không ra tay.
Tiểu Vân Triệt ngừng phản kháng, tròn xoe đôi mắt trừng hắn: “Ta có bao nhiêu phụ thân vậy?”
Câu hỏi này khiến Thẩm Phong Vân sửng sốt: “Một người thôi.”
“Ta hận phụ thân vừa vứt bỏ ta và không cần ta nữa”
“Phụ thân ruột thịt của nhóc là Mộ Dung Phong!” Thẩm Phong Vân trịnh trọng nói: “Cừu thiểu chủ không phải là phụ thân thân sinh của nhóc đâu.”
Tiểu Vân Triệt thậm chí còn không nghĩ ngợi gì: “Nếu có sữa thì chính là mẫu thân, nếu như có tiền thì là phụ thân. Ta cảm thấy vị phụ thân mà mẫu thân tìm cho ta khá tốt, cho nên ta không có ý định thay đổi đâu”
Thẩm Phong Vân cảm giác bản thân nói chuyện với đứa bé năm tuổi này có hơi khó khăn, đã có khoảng cách thế hệ rồi. Cái miệng nhỏ nhắn mà ăn nói lưu loát này thật không hổ là nhi tử của Lãnh Băng Cơ.
“Nhưng mà, phụ thân ruột thịt của nhóc hiện tại là Phong Vương gia, là nhi tử của hoàng đế”
Đổi sang một cách nói khác, đầu óc của Tiểu Vân Triệt lập tức trở nên linh hoạt, lung lay sắp đổ: “Nghe nói là hình như vô cùng oai phong”
“Nếu như nhóc về nhận tổ quy tông của mình thì nhóc sẽ là kim hoàng hôn của Trường An vương triều. Cừu phụ thân của nhóc cũng sẽ phải dập đầu quỳ lạy khi nhìn thấy nhóc”
Chết tiệt, có sức cám dỗ như thế? Vậy há chẳng phải là trở mình vùng lên sao?
Tiểu Vân Triệt chớp chớp hai mắt: “Thế giữa Phong vương gia này với mẫu thân của ta thì ai lợi hại hơn?”
Câu hỏi này không dễ trả lời cho lắm, Thẩm Phong Vân hơi do dự: “Mẫu thân của nhóc”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.