Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 735
A Thiên
06/01/2022
Cũng may, mọi thứ vẫn còn kịp.
Chỉ cần Mộ Dung Phong vẫn bằng lòng giang rộng vòng tay mình với Lãnh Băng Cơ thì nàng cũng bằng lòng giống như con thiêu thân lao vào lửa, quên mình lao vào trong lòng ngực của Mộ Dung Phong. Từ đó về sau đến khi trời đất có thay đổi hai người cũng sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Trong lúc lơ đãng trên mặt lạnh lếo, Lãnh Băng Cơ giơ tay lên mới phát hiện ra nước mắt đã rơi đầy mặt nàng rồi.
Ánh bình minh đã lặng lẽ nhấn chìm màn đêm từng chút từng chút một, đường chân trời mờ mịt ở phía đông sắp sáng lên rồi.
Cửa thành Bích Thủy chắc cũng sắp mở ra rồi, đó là con đường Lãnh Băng Cơ trở vềTrường An, trở về vòng tay của Mộ Dung Phong.
Lúc này Na Dạ Bạch và Na Trát Nhất Nặc vốn không có khả năng tìm Lãnh Băng Cơ để hỏi tội bởi vì có thích khách xâm nhập vào bên trong hành cung. Hơn nữa thích khách lại còn châm lửa vào phòng cổ độc của Na Trát Nhất Nặc nữa.
Bên trong căn phòng đều là tâm huyết bao nhiêu năm của Na Trát Nhất Nặc, nàng ta không thể nào ngờ được lại có kẻ nhân lúc nàng ta không có ở đó mà lẻn vào. Không hiểu sao người này tiến vào trong hành cung mà thân không biết quỷ không hay? Sau khi ra tay lại có thể thuận lợi trốn thoát như thế nữa? Không lẽ bên trong hành cung còn có kẻ nội ứng cho hắn ta sao?
Na Trát Nhất Nặc tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nàng ta tự mình dẫn theo thị vệ đi khắp mơi truy bắt thích khách.
Đột nhiên cả thành Bích Thủy đều trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Chỉ nghe thấy xung quanh toàn là tiếng chém giết, ở trong thành mấy hướng đều có sự xuất hiện của thích khách, có người nhân cơ hội gây chuyện sinh sự. Na Trát Nhất Nặc hối hả ngược xuôi có chút được cái này lại mất cái khác, nàng ta không biết rốt cuộc đối phương đã chạy về phía nào, đâu mới là vị trí của thích khách.
Không lẽ là Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân ư?
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu của Na Trát Nhất Nặc.
Hai người đã tới thành Bích Thủy, thế nhưng tại sao họ lại không vào trong hành cung để cứu viện Lãnh Băng Cơ cơ chứ.
Điệu hổ ly sơn sao?
Na Trát Nhất Nặc đột nhiên vô cùng hoảng sợ, những thích khách này phóng hỏa ở khắp nơi hành tung bất định, không lẽ là vì muốn khiến nàng ta rời khỏi hành cung sao?
Là để cứu viện Lãnh Băng Cơ sao?
Na Trát Nhất Nặc đột nhiên quay đầu ngựa lại quay về hành cung. Quả thật căn phòng nơi giam giữ Lãnh Băng Cơ đã loạn hết cả lên rồi.
Đám thị vệ trúng độc năm hôn mê bất tỉnh, có lẽ bọn họ cũng đều bị ong đốt rồi trúng nọc ong đau đến nhe răng trợn mắt.
Na Trát Nhất Nặc tiến lên tra hỏi, nàng ta nhíu chặt mày lại rồi nói: “Không lẽ huynh không sai người lục soát người nàng †a hay sao? Tại sao trên người nàng ta lại giấu được cả thuốc độc và độc trùng vậy?”
Lúc này Na Dạ Bạch đã hoàn hồn lại, hắn ta cũng vô cùng nghỉ ngờ nói: “Tất nhiên ta đã cho người lục soát người nàng †a rồi. Hơn nữa trước khi nàng ta tiến vào ta còn cho người tắm rửa sạch sẽ cho nàng ta nữa, thay đổi hành trang xác nhận trên người nàng ta không mang theo thứ đồ gì đó nguy hiểm rồi mà”
“Vậy những độc trùng này từ đâu mà ra” Na Trát Nhất Nặc tức giận suýt chút nữa ói ra máu, nàng ta nói: “Nhiều người như thế vậy mà cũng không trông giữ được một nữ tử, đúng là toàn một lũ vô dụng.”
“Lúc này cửa thành đã được đóng chặt lại rồi, cho dù nàng ra có rời khỏi hành cung rồi muốn thoát khỏi thành Bích Thủy này cũng không phải là một chuyện dễ dàng”
Na Dạ Bạch ngượng ngùng hừ một tiếng rồi nói: “Đúng là †a đã quá xem thường nàng ta rồi. Thoạt nhìn trông mềm mại yểu điệu yếu ớt như thế lại không ngờ rằng tẩm ngẩm tầm ngầm lại đánh chết voi. Phong Vương Phi đúng là danh bất hư truyền mà. Truyền lệnh của ta xuống, canh giữ thành thật nghiêm ngặt, vây toàn thành lại ta không tin nàng ta có thể chắp cánh bay ra khỏi đây được.”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, hầu như tất cả thị vệ đều dốc hết toàn lực chạy ra khỏi hành cung, rồi bắt đầu tiến hành lục soát khắp nơi trong thành Bích Thủy.
Màn đêm sâu thẳm dần qua đi, bên trong thành Bích Thủy cánh cửa vẫn đóng chặt như trước, không cho phép bất cứ ai đi qua đó cả.
Chỉ cần Mộ Dung Phong vẫn bằng lòng giang rộng vòng tay mình với Lãnh Băng Cơ thì nàng cũng bằng lòng giống như con thiêu thân lao vào lửa, quên mình lao vào trong lòng ngực của Mộ Dung Phong. Từ đó về sau đến khi trời đất có thay đổi hai người cũng sẽ không bao giờ chia xa nữa.
Trong lúc lơ đãng trên mặt lạnh lếo, Lãnh Băng Cơ giơ tay lên mới phát hiện ra nước mắt đã rơi đầy mặt nàng rồi.
Ánh bình minh đã lặng lẽ nhấn chìm màn đêm từng chút từng chút một, đường chân trời mờ mịt ở phía đông sắp sáng lên rồi.
Cửa thành Bích Thủy chắc cũng sắp mở ra rồi, đó là con đường Lãnh Băng Cơ trở vềTrường An, trở về vòng tay của Mộ Dung Phong.
Lúc này Na Dạ Bạch và Na Trát Nhất Nặc vốn không có khả năng tìm Lãnh Băng Cơ để hỏi tội bởi vì có thích khách xâm nhập vào bên trong hành cung. Hơn nữa thích khách lại còn châm lửa vào phòng cổ độc của Na Trát Nhất Nặc nữa.
Bên trong căn phòng đều là tâm huyết bao nhiêu năm của Na Trát Nhất Nặc, nàng ta không thể nào ngờ được lại có kẻ nhân lúc nàng ta không có ở đó mà lẻn vào. Không hiểu sao người này tiến vào trong hành cung mà thân không biết quỷ không hay? Sau khi ra tay lại có thể thuận lợi trốn thoát như thế nữa? Không lẽ bên trong hành cung còn có kẻ nội ứng cho hắn ta sao?
Na Trát Nhất Nặc tức giận tới mức nghiến răng nghiến lợi, nàng ta tự mình dẫn theo thị vệ đi khắp mơi truy bắt thích khách.
Đột nhiên cả thành Bích Thủy đều trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Chỉ nghe thấy xung quanh toàn là tiếng chém giết, ở trong thành mấy hướng đều có sự xuất hiện của thích khách, có người nhân cơ hội gây chuyện sinh sự. Na Trát Nhất Nặc hối hả ngược xuôi có chút được cái này lại mất cái khác, nàng ta không biết rốt cuộc đối phương đã chạy về phía nào, đâu mới là vị trí của thích khách.
Không lẽ là Cừu thiếu chủ và Thẩm Phong Vân ư?
Đây là suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu của Na Trát Nhất Nặc.
Hai người đã tới thành Bích Thủy, thế nhưng tại sao họ lại không vào trong hành cung để cứu viện Lãnh Băng Cơ cơ chứ.
Điệu hổ ly sơn sao?
Na Trát Nhất Nặc đột nhiên vô cùng hoảng sợ, những thích khách này phóng hỏa ở khắp nơi hành tung bất định, không lẽ là vì muốn khiến nàng ta rời khỏi hành cung sao?
Là để cứu viện Lãnh Băng Cơ sao?
Na Trát Nhất Nặc đột nhiên quay đầu ngựa lại quay về hành cung. Quả thật căn phòng nơi giam giữ Lãnh Băng Cơ đã loạn hết cả lên rồi.
Đám thị vệ trúng độc năm hôn mê bất tỉnh, có lẽ bọn họ cũng đều bị ong đốt rồi trúng nọc ong đau đến nhe răng trợn mắt.
Na Trát Nhất Nặc tiến lên tra hỏi, nàng ta nhíu chặt mày lại rồi nói: “Không lẽ huynh không sai người lục soát người nàng †a hay sao? Tại sao trên người nàng ta lại giấu được cả thuốc độc và độc trùng vậy?”
Lúc này Na Dạ Bạch đã hoàn hồn lại, hắn ta cũng vô cùng nghỉ ngờ nói: “Tất nhiên ta đã cho người lục soát người nàng †a rồi. Hơn nữa trước khi nàng ta tiến vào ta còn cho người tắm rửa sạch sẽ cho nàng ta nữa, thay đổi hành trang xác nhận trên người nàng ta không mang theo thứ đồ gì đó nguy hiểm rồi mà”
“Vậy những độc trùng này từ đâu mà ra” Na Trát Nhất Nặc tức giận suýt chút nữa ói ra máu, nàng ta nói: “Nhiều người như thế vậy mà cũng không trông giữ được một nữ tử, đúng là toàn một lũ vô dụng.”
“Lúc này cửa thành đã được đóng chặt lại rồi, cho dù nàng ra có rời khỏi hành cung rồi muốn thoát khỏi thành Bích Thủy này cũng không phải là một chuyện dễ dàng”
Na Dạ Bạch ngượng ngùng hừ một tiếng rồi nói: “Đúng là †a đã quá xem thường nàng ta rồi. Thoạt nhìn trông mềm mại yểu điệu yếu ớt như thế lại không ngờ rằng tẩm ngẩm tầm ngầm lại đánh chết voi. Phong Vương Phi đúng là danh bất hư truyền mà. Truyền lệnh của ta xuống, canh giữ thành thật nghiêm ngặt, vây toàn thành lại ta không tin nàng ta có thể chắp cánh bay ra khỏi đây được.”
Sau khi nhận được mệnh lệnh, hầu như tất cả thị vệ đều dốc hết toàn lực chạy ra khỏi hành cung, rồi bắt đầu tiến hành lục soát khắp nơi trong thành Bích Thủy.
Màn đêm sâu thẳm dần qua đi, bên trong thành Bích Thủy cánh cửa vẫn đóng chặt như trước, không cho phép bất cứ ai đi qua đó cả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.