Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 752
A Thiên
06/01/2022
“Vù” một tiếng, trước mặt không biết đột nhiên thoáng qua cái gì không rõ phi hành vật thể, trực tiếp hướng về trên mặt hắn bay tới. Mộ Dung Phong giật nảy mình, cho là ám khí, nghiêng người né tránh, còn chưa tới kịp chăm chú nhìn kỹ, nghe dưới chân tiếng sột soạt, lại là một con rắn độc to bằng ngón tay, toàn thân ngũ sắc rực rỡ, nâng cơ thể lên, hướng về phía hắn nuốt vào nhả ra lưỡi rắn.
Băng Cơ gặp nguy hiểm!
Mộ Dung Phong vội vàng ngẩng mặt lên lùng tìm bóng dáng Băng Cơ, chỉ thấy nàng đang nghiêng người mà ngồi, trên bàn trước mặt để mấy cái chai chai lọ lọ, nàng dùng một cái nhíp nhỏ tinh xảo, không biết ở gẩy cái gì.
Không lế là nàng đang, Mộ Dung Phong một trận hoài nghỉ, chính mình đi sai địa phương.
Lãnh Băng Cơ cũng không quay đầu lại, chỉ kêu một tiếng “Trở lại”, rắn độc kia lại ngoan ngoấn trườn trở về. Hơn nữa, men theo nàng chân, quấn quanh chân nàng bò lên.
Mộ Dung Phong ra sức nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong lúc nhất thời không dám tiến lên.
“Nàng đang làm gì?”
“Cổ trùng Na Trác Nhất Nặc nuôi không có toàn quân đều chết, cũng không ít may mắn còn sống sót. Ta tất cả đều thu lên để nghiên cứu một chút quyển sách võ thuật của nàng ta.
Dẫu sao ngày mai phải tiếp tục công thành, ta nghĩ có thể sẽ cùng kia Na Trác Nhất Nặc giao thủ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng”
“Nàng còn sẽ nuôi cổ?”
Lãnh Băng Cơ dừng lại động tác trong tay: “Ta nghĩ, ta nhiều lắm là coi như là sẽ nuôi trùng? Tri thức về nuôi cổ quá thâm sâu, hơn nữa nuôi đứng lên quá khó khăn. Chàng lúc tiến vào cẩn thận chút, chớ đạp ta bảo. Có chút không nghe lời, thích chạy loạn khắp nơi”
Mộ Dung Phong không dám vào, giữ ở cửa, đại khái hiểu được Cừu thiếu chủ nói “may mắn”là chỉ cái gì.
Hắn không cách nào tưởng tượng, nếu mình đang cùng Băng Cơ ở trên giường làm ân ái sự tình thời điểm, bất thình lình từ nóc trướng rơi xuống một con nhện độc hắc quả phụ, hoặc là đem một con côn trùng nhuyễn thể ép tới văng nước khắp nơi, sẽ là dạng gì cảm thụ? Mình có thể hay không bị sợ mà co lại tại chỗ?
Không phải sợ, là cảm thấy chán ghét, vừa nhìn thấy cả người liền nổi da gà cái loại đó.
Lãnh Băng Cơ thấy hắn nửa ngày cũng không đi vào, lúc này mới ngẩng mặt lên xem hẳn: “Thế nào? Đừng nói với ta là chàng sợ”
“Làm sao có thể?”Mộ Dung Phong cấp cho mình thêm can đảm, ưỡn ngực đi tới: “Nếu là nghiên cứu xong rồi, có phải hay không có thể giải quyết?”
“Dĩ nhiên không, phải mang theo trên người a, vạn nhất sau này cần dùng đến” Lãnh Băng Cơ trả lời thờ ơ.
Để ở trên người, mang?
Mộ Dung Phong có chút e ngại, uy lực của côn trùng này có thể so với lang nha bổng của ngự ban lợi hại hơn. truyện kiếm hiệp hay
Nếu cả người Lãnh Băng Cơ đều là côn trùng, hắn phỏng chừng ngày sau muốn ăn kiêng, không dám hạ thủ.
“Nàng muốn mang những thứ chai chai lọ lọ này trên người?”
Lãnh Băng Cơ dừng lại động tác trong tay, hướng về phía hắn ngoắc ngoắc tay: “Chàng tới đây, ta nói cho chàng một cái bí mật”
Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút, vẫn là cẩn thận dè dặt đi tới, sau đó cố nén khó chịu, ở đối diện nàng ngồi xuống.
Lãnh Băng Cơ khẽ mỉm cười, bắt được tay hắn: “Chàng không phải một mực đều rất tò mò, thuốc ở trên người ta giấu ở nơi nào sao? Ta nói cho chàng biết”
Nàng đem nhẫn không gian của mình ở Mộ Dung Phong trước mặt quơ quơ: “Cái nhẫn này, thoạt nhìn lung linh xinh xắn, thật ra thì, nó là một cái nhãn không gian chỉ thuộc về ta, người khác không thấy được bên trong, cũng không mở ra được. Nó có thể cùng ta sóng điện não tương liên, bị ý niệm điều khiển, ta cần cái gì thuốc men, liền có thể dễ dàng lấy ra.
Băng Cơ gặp nguy hiểm!
Mộ Dung Phong vội vàng ngẩng mặt lên lùng tìm bóng dáng Băng Cơ, chỉ thấy nàng đang nghiêng người mà ngồi, trên bàn trước mặt để mấy cái chai chai lọ lọ, nàng dùng một cái nhíp nhỏ tinh xảo, không biết ở gẩy cái gì.
Không lế là nàng đang, Mộ Dung Phong một trận hoài nghỉ, chính mình đi sai địa phương.
Lãnh Băng Cơ cũng không quay đầu lại, chỉ kêu một tiếng “Trở lại”, rắn độc kia lại ngoan ngoấn trườn trở về. Hơn nữa, men theo nàng chân, quấn quanh chân nàng bò lên.
Mộ Dung Phong ra sức nuốt xuống một ngụm nước miếng, trong lúc nhất thời không dám tiến lên.
“Nàng đang làm gì?”
“Cổ trùng Na Trác Nhất Nặc nuôi không có toàn quân đều chết, cũng không ít may mắn còn sống sót. Ta tất cả đều thu lên để nghiên cứu một chút quyển sách võ thuật của nàng ta.
Dẫu sao ngày mai phải tiếp tục công thành, ta nghĩ có thể sẽ cùng kia Na Trác Nhất Nặc giao thủ, biết người biết ta trăm trận trăm thắng”
“Nàng còn sẽ nuôi cổ?”
Lãnh Băng Cơ dừng lại động tác trong tay: “Ta nghĩ, ta nhiều lắm là coi như là sẽ nuôi trùng? Tri thức về nuôi cổ quá thâm sâu, hơn nữa nuôi đứng lên quá khó khăn. Chàng lúc tiến vào cẩn thận chút, chớ đạp ta bảo. Có chút không nghe lời, thích chạy loạn khắp nơi”
Mộ Dung Phong không dám vào, giữ ở cửa, đại khái hiểu được Cừu thiếu chủ nói “may mắn”là chỉ cái gì.
Hắn không cách nào tưởng tượng, nếu mình đang cùng Băng Cơ ở trên giường làm ân ái sự tình thời điểm, bất thình lình từ nóc trướng rơi xuống một con nhện độc hắc quả phụ, hoặc là đem một con côn trùng nhuyễn thể ép tới văng nước khắp nơi, sẽ là dạng gì cảm thụ? Mình có thể hay không bị sợ mà co lại tại chỗ?
Không phải sợ, là cảm thấy chán ghét, vừa nhìn thấy cả người liền nổi da gà cái loại đó.
Lãnh Băng Cơ thấy hắn nửa ngày cũng không đi vào, lúc này mới ngẩng mặt lên xem hẳn: “Thế nào? Đừng nói với ta là chàng sợ”
“Làm sao có thể?”Mộ Dung Phong cấp cho mình thêm can đảm, ưỡn ngực đi tới: “Nếu là nghiên cứu xong rồi, có phải hay không có thể giải quyết?”
“Dĩ nhiên không, phải mang theo trên người a, vạn nhất sau này cần dùng đến” Lãnh Băng Cơ trả lời thờ ơ.
Để ở trên người, mang?
Mộ Dung Phong có chút e ngại, uy lực của côn trùng này có thể so với lang nha bổng của ngự ban lợi hại hơn. truyện kiếm hiệp hay
Nếu cả người Lãnh Băng Cơ đều là côn trùng, hắn phỏng chừng ngày sau muốn ăn kiêng, không dám hạ thủ.
“Nàng muốn mang những thứ chai chai lọ lọ này trên người?”
Lãnh Băng Cơ dừng lại động tác trong tay, hướng về phía hắn ngoắc ngoắc tay: “Chàng tới đây, ta nói cho chàng một cái bí mật”
Mộ Dung Phong suy nghĩ một chút, vẫn là cẩn thận dè dặt đi tới, sau đó cố nén khó chịu, ở đối diện nàng ngồi xuống.
Lãnh Băng Cơ khẽ mỉm cười, bắt được tay hắn: “Chàng không phải một mực đều rất tò mò, thuốc ở trên người ta giấu ở nơi nào sao? Ta nói cho chàng biết”
Nàng đem nhẫn không gian của mình ở Mộ Dung Phong trước mặt quơ quơ: “Cái nhẫn này, thoạt nhìn lung linh xinh xắn, thật ra thì, nó là một cái nhãn không gian chỉ thuộc về ta, người khác không thấy được bên trong, cũng không mở ra được. Nó có thể cùng ta sóng điện não tương liên, bị ý niệm điều khiển, ta cần cái gì thuốc men, liền có thể dễ dàng lấy ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.