Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 757
A Thiên
06/01/2022
Cái sợ chính là, độc trùng của Na Trát Nhất Nặc.
Độc trùng trong cổ thất thành Bích Thủy nàng đã từng được nhìn thấy, Na Trát Nhất Nặc sao có thể bỏ qua nơi nuôi trùng tốt như rừng rậm chứ, nuôi trùng xong thì có thể đến Nam Chiếu bảo vệ thiên quân vạn mã rồi.
Nàng muốn tự mình vào trong đó xem xem.
Đương nhiên là Mộ Dung Phong sẽ không cho. Đùa sao năm vạn đại lão gia, lại có thể để cho nữ nhân duy nhất nàng lấy thân mạo hiểm sao?
Quân trinh sát xung phong nhận việc, Lãnh Băng Cơ cho họ mặc đồ bảo hộ, mang theo thuốc khẩn cấp, dặn dò mấy người họ nhất định phải lượng sức mà làm. Thăm dò tình hình là chính, không được làm càn.
Mấy người họ đi vào một lúc thì mặt mày xám xịt chạy ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ, còn có người được cõng ra ngoài, khuôn mặt sưng lên, tím đến phát sáng.
Quả thật như Lãnh Băng Cơ nói, trong rừng rậm có sâu ong rậm rậm rạp rạp, đủ loại đa dạng, đây màu sắc, vừa nhìn thấy người đến thì lập tức tấn công. Giống như là xông vào tổ ong vậy.
Khó trách Nam Chiếu lại không sợ hãi, cho dù là Lãnh Băng Cơ hiểu y thuật, biết diệt trùng, nhưng trong lúc nhất thời muốn khống chế nhiều côn trùng như vậy, quả thật là không có khả năng.
Vì lý do an toàn, mà đại quân chỉ có thể tạm thời đóng quân. Tìm cách để phá vỡ, chỉ là nói thì dễ dàng Vu phó tướng lòng nóng như lửa đốt, không dễ gì mà có thể cùng vương gia thoải mái chiếm đánh thành trì như vậy, vậy mà lại bị mấy con côn trùng chặn đường đi, thật là tức giận.
Nếu không phải nơi này ẩm ướt, lửa cũng không đốt được, thì chỉ cân một ngọn lửa dứt khoát đốt nơi này, thì sẽ trụi tàn.
Lời này ngược lại nhắc nhở Mộ Dung Phong, nhất thời có chủ ý.
Không thể đốt lửa, nhưng có thể đốt khói, côn trùng về cơ bản rất sợ khói. Còn nhớ Băng Cơ đã làm cho mình một loại vũ khí có thể tạo ra khói, có thể thử một chút?
Nói chủ ý với Lãnh Băng Cơ xong, hai người họ ngược lại không mưu mà hợp. Lập tức sai binh lính chuẩn bị nguyên liệu cần thiết, nitrat, lưu huỳnh, đường, sau đó dựa theo chỉ thị của Lãnh Băng Cơ, dựng lên nồi lớn, đốt củi tạo lửa, mọi người đều không hiểu tại sao, cũng không hiểu là đang làm cái gì, còn muốn mở nồi nấu cơm sao?
Mãi cho đến chập tối, gió dần dần nổi lên, chướng khí cũng bị thổi bay một chút.
Địa hình nơi này đặc thù, hai mặt được núi bao quanh, vị trí rừng rậm chính là cửa gió.
Lãnh Băng Cơ sai người đốt cháy bom khói và lưu huỳnh đã chuẩn bị sẵn, ném vào trong rừng rậm, nhất thời khói dày đặc cuồn cuộn, tràn ngập khắp nơi. Một mùi cay nông mà nghẹt thở nhanh chóng lan rộng trong rừng.
Cho dù là đứng bên cạnh rừng, đều có thể nghe thấy trong rừng có tiếng “vù vù”, cả vùng loạn xạ.
Từng đoàn từng đoàn, đen xì xì, giống như mây đen bị mùi lưu huỳnh làm ngột ngạt bay lên trời từ trong rừng rậm, kinh hoảng chạy trốn khắp nơi.
Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để tấn công.
Trinh sát dò đường ở phía trước, Lãnh Băng Cơ phát cho quân tiên phong thuốc tránh côn trùng và thuốc ứng phó khẩn cấp. Lập tức làm ướt y phục, che kín miệng mũi, một tiếng động khí, thông qua chướng khí rừng rậm. Giống như một thanh đao nhọn, lao thẳng về phía thành trì thứ hai của Nam Chiếu.
Phía bên này Na Trát Nhất Nặc đã nhận được tin tức, không ngờ rằng, Lãnh Băng Cơ lại dễ dàng phá vỡ độc trùng trong rừng này, có chút trở tay không kịp, lập tức sai binh lính đóng chặt cửa thành, chuẩn bị phòng bị. Thúc giục Na Dạ Bạch mau rút lui về phía thành trì tiếp theo.
Na Dạ Bạch có chút lo lắng. Hắn ta cũng không ngờ, bản thân sẽ mang đến cho Nam Chiếu trận họa này, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Một mặt ra lệnh cho tướng sĩ ngoan cường chống cự, mà bản thân thì lại ham sống sợ chết bỏ chạy trước.
Tuy rằng Nam Chiếu điều binh ngày đêm, nhưng quả thật Mộ Dung Phong đánh bọn họ trở tay không kịp.
Hơn nữa ky binh của Mộ Dung Phong được huấn luyện dũng mãnh thiện chiến, anh dũng không sợ hãi, đánh cho người Nam Chiếu tán loạn không thành quân, cả đường tiến về phía vương đình Nam Chiếu.
Độc trùng trong cổ thất thành Bích Thủy nàng đã từng được nhìn thấy, Na Trát Nhất Nặc sao có thể bỏ qua nơi nuôi trùng tốt như rừng rậm chứ, nuôi trùng xong thì có thể đến Nam Chiếu bảo vệ thiên quân vạn mã rồi.
Nàng muốn tự mình vào trong đó xem xem.
Đương nhiên là Mộ Dung Phong sẽ không cho. Đùa sao năm vạn đại lão gia, lại có thể để cho nữ nhân duy nhất nàng lấy thân mạo hiểm sao?
Quân trinh sát xung phong nhận việc, Lãnh Băng Cơ cho họ mặc đồ bảo hộ, mang theo thuốc khẩn cấp, dặn dò mấy người họ nhất định phải lượng sức mà làm. Thăm dò tình hình là chính, không được làm càn.
Mấy người họ đi vào một lúc thì mặt mày xám xịt chạy ra ngoài, vẻ mặt hoảng sợ, còn có người được cõng ra ngoài, khuôn mặt sưng lên, tím đến phát sáng.
Quả thật như Lãnh Băng Cơ nói, trong rừng rậm có sâu ong rậm rậm rạp rạp, đủ loại đa dạng, đây màu sắc, vừa nhìn thấy người đến thì lập tức tấn công. Giống như là xông vào tổ ong vậy.
Khó trách Nam Chiếu lại không sợ hãi, cho dù là Lãnh Băng Cơ hiểu y thuật, biết diệt trùng, nhưng trong lúc nhất thời muốn khống chế nhiều côn trùng như vậy, quả thật là không có khả năng.
Vì lý do an toàn, mà đại quân chỉ có thể tạm thời đóng quân. Tìm cách để phá vỡ, chỉ là nói thì dễ dàng Vu phó tướng lòng nóng như lửa đốt, không dễ gì mà có thể cùng vương gia thoải mái chiếm đánh thành trì như vậy, vậy mà lại bị mấy con côn trùng chặn đường đi, thật là tức giận.
Nếu không phải nơi này ẩm ướt, lửa cũng không đốt được, thì chỉ cân một ngọn lửa dứt khoát đốt nơi này, thì sẽ trụi tàn.
Lời này ngược lại nhắc nhở Mộ Dung Phong, nhất thời có chủ ý.
Không thể đốt lửa, nhưng có thể đốt khói, côn trùng về cơ bản rất sợ khói. Còn nhớ Băng Cơ đã làm cho mình một loại vũ khí có thể tạo ra khói, có thể thử một chút?
Nói chủ ý với Lãnh Băng Cơ xong, hai người họ ngược lại không mưu mà hợp. Lập tức sai binh lính chuẩn bị nguyên liệu cần thiết, nitrat, lưu huỳnh, đường, sau đó dựa theo chỉ thị của Lãnh Băng Cơ, dựng lên nồi lớn, đốt củi tạo lửa, mọi người đều không hiểu tại sao, cũng không hiểu là đang làm cái gì, còn muốn mở nồi nấu cơm sao?
Mãi cho đến chập tối, gió dần dần nổi lên, chướng khí cũng bị thổi bay một chút.
Địa hình nơi này đặc thù, hai mặt được núi bao quanh, vị trí rừng rậm chính là cửa gió.
Lãnh Băng Cơ sai người đốt cháy bom khói và lưu huỳnh đã chuẩn bị sẵn, ném vào trong rừng rậm, nhất thời khói dày đặc cuồn cuộn, tràn ngập khắp nơi. Một mùi cay nông mà nghẹt thở nhanh chóng lan rộng trong rừng.
Cho dù là đứng bên cạnh rừng, đều có thể nghe thấy trong rừng có tiếng “vù vù”, cả vùng loạn xạ.
Từng đoàn từng đoàn, đen xì xì, giống như mây đen bị mùi lưu huỳnh làm ngột ngạt bay lên trời từ trong rừng rậm, kinh hoảng chạy trốn khắp nơi.
Đây có lẽ là thời điểm tốt nhất để tấn công.
Trinh sát dò đường ở phía trước, Lãnh Băng Cơ phát cho quân tiên phong thuốc tránh côn trùng và thuốc ứng phó khẩn cấp. Lập tức làm ướt y phục, che kín miệng mũi, một tiếng động khí, thông qua chướng khí rừng rậm. Giống như một thanh đao nhọn, lao thẳng về phía thành trì thứ hai của Nam Chiếu.
Phía bên này Na Trát Nhất Nặc đã nhận được tin tức, không ngờ rằng, Lãnh Băng Cơ lại dễ dàng phá vỡ độc trùng trong rừng này, có chút trở tay không kịp, lập tức sai binh lính đóng chặt cửa thành, chuẩn bị phòng bị. Thúc giục Na Dạ Bạch mau rút lui về phía thành trì tiếp theo.
Na Dạ Bạch có chút lo lắng. Hắn ta cũng không ngờ, bản thân sẽ mang đến cho Nam Chiếu trận họa này, bây giờ hối hận cũng đã muộn rồi. Một mặt ra lệnh cho tướng sĩ ngoan cường chống cự, mà bản thân thì lại ham sống sợ chết bỏ chạy trước.
Tuy rằng Nam Chiếu điều binh ngày đêm, nhưng quả thật Mộ Dung Phong đánh bọn họ trở tay không kịp.
Hơn nữa ky binh của Mộ Dung Phong được huấn luyện dũng mãnh thiện chiến, anh dũng không sợ hãi, đánh cho người Nam Chiếu tán loạn không thành quân, cả đường tiến về phía vương đình Nam Chiếu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.