Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 969
A Thiên
03/03/2022
Có một số người đã từng ở chỗ Thiên Cơ Tử, được chứng kiến đủ loại ám khí cơ nỏ. Cừu thiếu chủ cũng là một người trong số đó, vậy nên hắn ta đoán thứ đang đối diện với mình trong tay tên nam nhân đeo mặt nạ kia hẳn là một lọai cung nỏ nào mới được sáng chế ra mà hắn ta chưa từng thấy trước đây.
Nhưng theo như Cừu thiếu chủ thấy đây chắc là loại cung nỏ chỉ cần bóp cò thì bên trong sẽ có mũi tên hoặc thiết đinh, các loại ám khí khác bản ra.
Nhìn phản ứng của những người này có thể thấy được rằng ám khí kia không bình thường chút nào.
Nhưng Cừu thiếu chủ vẫn không hề sợ hãi, trực tiếp ngẩng đầu, hiên ngang nhìn thẳng vào nam nhân đeo mặt nạ ở đối diện. Ám khí cho dù có nhanh như thế nào thì hắn ta vẫn tự tin với thân thủ của mình, chắc chắn cũng nhanh không kém nó.
Tốc độ của hắn ta từng có người trên giang hồ dùng hai chữ “quỷ mị” để hình dung, chính vì vậy hắn ta vẫn luôn rất tự tin, kiêu ngạo.
Nam nhân đeo chiếc mặt nạ kì quái chẳng thèm nói nhiều với hắn ta, cũng không thấy có động thái gì. Cừu thiếu chủ nghe thấy một tiếng “bằng” vang lên nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ một ám khí nào được phóng ra từ trong ống sắt kia.
Tuy vậy hắn ta vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, Cừu thiếu chủ lặng lẽ kéo Phượng Lôi Ngọc ra phía sau. Mọi †hứ xung quanh yên lắng đến quỷ dị khiến người ta trở nên căng thẳng, phải cẩn thận đề phòng vì lúc này có thể gặp phải nguy hiểm mà mình không lường trước được bất cứ lúc nào.
Bỗng lúc này một ám khí không biết từ đâu bắn ra, bay thẳng tắp rồi găm vào cái cây ở phía đối diện. Trên thân cây nhanh chóng xuất hiện một lỗ thủng sâu, loại ám khí này có chút kì lạ, không rõ là thứ gì nhưng Cừu thiếu chủ biết được rằng uy lực của ám khí này vô cùng đáng sợ. Uy lực mạnh như vậy chắc chăn có thể đâm xuyên qua thân thể người, thậm chí ngay cả xương cốt cứng cáp cũng không phải chướng ngại gì đối với nó. Loại ám khí này so với cơ nỏ lợi hại nhất mà Thiên Cơ Tử vừa chế tạo chỉ sợ là còn lợi hại hơn.
Sau phát bắn đó bất ngờ xảy ra, hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại thì vũ khí trong tay đối phương lại vang lên một tiếng nữa.
Cừu thiếu chủ còn đang mải suy nghĩ, vậy nên khi nghe thấy tiếng động lần thứ hai hắn ta phản ứng hơi chậm. Chỉ vừa kịp nhanh chóng xoay mặt đi để tránh né ám khí nhưng đáng tiếc đã không còn kịp nữa.
Hắn ta đột nhiên trông thấy Phượng Lôi Ngọc nhào đến phía sau rồi mau chóng ngã gục trên lưng mình, trên vai nàng hiện giờ đã xuất hiện một vết máu đỏ tươi đang từ từ lan ra.
Nàng…nàng vậy mà không chút để ý đến an nguy của bản thân, cứ thế nhào tới lấy thân chắn ám khí thay cho hắn ta.
Cừu thiếu chủ nhanh chóng ôm lấy Phượng Lôi Ngọc, cánh tay của hắn ta không khỏi có chút căng cứng, khẩn trương ôm nàng thật chặt: “Tại sao ngươi lại có thể ngu ngốc như vậy chứ?”
Phượng Lôi Ngọc từ nhỏ đến lớn luôn sợ đau vậy mà bây giờ khi gặp nguy hiểm lại che chắn cho hắn ta, ám khí xuyên qua xương bả vai, máu tươi không ngừng tuôn ra như vậy nhưng nàng lại không hề kêu một tiếng đau nào, nàng chỉ cố gắng nâng khéo môi tạo thành một nụ cười: “Chủ tử, người mau rời đi!”.
Cừu thiếu chủ vốn không phải là người có tấm lòng từ bi hay dễ mềm lòng, theo bản tính của mình hắn ta sẽ không vì một nha hoàn hầu hạ bên người mà bỏ lỡ cơ hội trốn thoát tốt đến như vậy. Nhưng vào lúc này, không biết vì sao hắn ta vẫn lặng im ôm nàng, hai chân không hề nhúc nhích.
Hăn ta lạnh lùng nói: “Có một người bị thương như ngươi ở đây lại trở thành gánh nặng buộc lên chân của ta. Ngươi nghĩ sao ta có thể bỏ đi được?”
Cánh tay đang ôm lấy Phượng Lôi Ngọc của hắn ta không khỏi dùng thêm vài phần sức lực, trường kiếm trong tay giơ lên phía trước để bảo vệ an toàn. Cừu thiếu chủ bắt đầu lùi dần từng bước về phía sau, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ để tìm biện pháp giúp hai người có thể trốn thoát an toàn trước đống ám khí ám khí của nam nhân kia.
Phượng Lôi Ngọc nhìn trường kiếm trong tay hẳn, tâm trạng có chút ngổn ngang: “Chủ tử hay là bây giờ người giết ta đi, Lôi Ngọc chết rồi thì sẽ không làm liên luy đến người nữa.
Đến lúc đó chủ tử có thể thoát khỏi đây một cách an toàn.”
“Câm miệng lại!” Cừu thiếu chủ nghe được lời nàng nói, lại tức giận mắng: “Ngươi bị ngốc đấy à?”
Phượng Lôi Ngọc vô cùng nghe lời liền ngậm miệng lại không nói nữa. Đối với lời của Cừu thiếu chủ, nàng vẫn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Vậy nên lần này cũng thế, nàng không dám phản bác lại chỉ có thể im lặng.
Nhưng theo như Cừu thiếu chủ thấy đây chắc là loại cung nỏ chỉ cần bóp cò thì bên trong sẽ có mũi tên hoặc thiết đinh, các loại ám khí khác bản ra.
Nhìn phản ứng của những người này có thể thấy được rằng ám khí kia không bình thường chút nào.
Nhưng Cừu thiếu chủ vẫn không hề sợ hãi, trực tiếp ngẩng đầu, hiên ngang nhìn thẳng vào nam nhân đeo mặt nạ ở đối diện. Ám khí cho dù có nhanh như thế nào thì hắn ta vẫn tự tin với thân thủ của mình, chắc chắn cũng nhanh không kém nó.
Tốc độ của hắn ta từng có người trên giang hồ dùng hai chữ “quỷ mị” để hình dung, chính vì vậy hắn ta vẫn luôn rất tự tin, kiêu ngạo.
Nam nhân đeo chiếc mặt nạ kì quái chẳng thèm nói nhiều với hắn ta, cũng không thấy có động thái gì. Cừu thiếu chủ nghe thấy một tiếng “bằng” vang lên nhưng lại không nhìn thấy bất kỳ một ám khí nào được phóng ra từ trong ống sắt kia.
Tuy vậy hắn ta vẫn có thể cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, Cừu thiếu chủ lặng lẽ kéo Phượng Lôi Ngọc ra phía sau. Mọi †hứ xung quanh yên lắng đến quỷ dị khiến người ta trở nên căng thẳng, phải cẩn thận đề phòng vì lúc này có thể gặp phải nguy hiểm mà mình không lường trước được bất cứ lúc nào.
Bỗng lúc này một ám khí không biết từ đâu bắn ra, bay thẳng tắp rồi găm vào cái cây ở phía đối diện. Trên thân cây nhanh chóng xuất hiện một lỗ thủng sâu, loại ám khí này có chút kì lạ, không rõ là thứ gì nhưng Cừu thiếu chủ biết được rằng uy lực của ám khí này vô cùng đáng sợ. Uy lực mạnh như vậy chắc chăn có thể đâm xuyên qua thân thể người, thậm chí ngay cả xương cốt cứng cáp cũng không phải chướng ngại gì đối với nó. Loại ám khí này so với cơ nỏ lợi hại nhất mà Thiên Cơ Tử vừa chế tạo chỉ sợ là còn lợi hại hơn.
Sau phát bắn đó bất ngờ xảy ra, hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại thì vũ khí trong tay đối phương lại vang lên một tiếng nữa.
Cừu thiếu chủ còn đang mải suy nghĩ, vậy nên khi nghe thấy tiếng động lần thứ hai hắn ta phản ứng hơi chậm. Chỉ vừa kịp nhanh chóng xoay mặt đi để tránh né ám khí nhưng đáng tiếc đã không còn kịp nữa.
Hắn ta đột nhiên trông thấy Phượng Lôi Ngọc nhào đến phía sau rồi mau chóng ngã gục trên lưng mình, trên vai nàng hiện giờ đã xuất hiện một vết máu đỏ tươi đang từ từ lan ra.
Nàng…nàng vậy mà không chút để ý đến an nguy của bản thân, cứ thế nhào tới lấy thân chắn ám khí thay cho hắn ta.
Cừu thiếu chủ nhanh chóng ôm lấy Phượng Lôi Ngọc, cánh tay của hắn ta không khỏi có chút căng cứng, khẩn trương ôm nàng thật chặt: “Tại sao ngươi lại có thể ngu ngốc như vậy chứ?”
Phượng Lôi Ngọc từ nhỏ đến lớn luôn sợ đau vậy mà bây giờ khi gặp nguy hiểm lại che chắn cho hắn ta, ám khí xuyên qua xương bả vai, máu tươi không ngừng tuôn ra như vậy nhưng nàng lại không hề kêu một tiếng đau nào, nàng chỉ cố gắng nâng khéo môi tạo thành một nụ cười: “Chủ tử, người mau rời đi!”.
Cừu thiếu chủ vốn không phải là người có tấm lòng từ bi hay dễ mềm lòng, theo bản tính của mình hắn ta sẽ không vì một nha hoàn hầu hạ bên người mà bỏ lỡ cơ hội trốn thoát tốt đến như vậy. Nhưng vào lúc này, không biết vì sao hắn ta vẫn lặng im ôm nàng, hai chân không hề nhúc nhích.
Hăn ta lạnh lùng nói: “Có một người bị thương như ngươi ở đây lại trở thành gánh nặng buộc lên chân của ta. Ngươi nghĩ sao ta có thể bỏ đi được?”
Cánh tay đang ôm lấy Phượng Lôi Ngọc của hắn ta không khỏi dùng thêm vài phần sức lực, trường kiếm trong tay giơ lên phía trước để bảo vệ an toàn. Cừu thiếu chủ bắt đầu lùi dần từng bước về phía sau, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ để tìm biện pháp giúp hai người có thể trốn thoát an toàn trước đống ám khí ám khí của nam nhân kia.
Phượng Lôi Ngọc nhìn trường kiếm trong tay hẳn, tâm trạng có chút ngổn ngang: “Chủ tử hay là bây giờ người giết ta đi, Lôi Ngọc chết rồi thì sẽ không làm liên luy đến người nữa.
Đến lúc đó chủ tử có thể thoát khỏi đây một cách an toàn.”
“Câm miệng lại!” Cừu thiếu chủ nghe được lời nàng nói, lại tức giận mắng: “Ngươi bị ngốc đấy à?”
Phượng Lôi Ngọc vô cùng nghe lời liền ngậm miệng lại không nói nữa. Đối với lời của Cừu thiếu chủ, nàng vẫn luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời. Vậy nên lần này cũng thế, nàng không dám phản bác lại chỉ có thể im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.