Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 972
A Thiên
04/03/2022
“Cừu thiếu chủ quả nhiên là Cừu thiếu chủ, danh bất hư truyền tại hạ bái phục. Nhưng cho dù ngươi nhận ra thân phận của chúng ta thì sao chứ? Hôm nay chúng ta mất công ở đây bày bố trí thiên la địa lưới, ngươi nghĩ ngươi còn có thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của ta sao? Đằng nào hôm nay cũng là ngày chết của ngươi, vậy cho nên ta sẽ cho ngươi chiêm ngưỡng một chút uy lực kinh người của Chấn Thiên Lôi, coi như là chết không vô ích đi”
Chấn Thiên Lôi, Cừu thiếu chủ cũng đã từng thấy qua. Lúc trước khi hắn giao đấu cùng Lỗ trưởng lão thì đã được chứng kiến uy lực của Chấn Thiên Lôi này. Cho nên, bây giờ nghe đến tên thứ này, hắn ta không dám khinh địch chút nào.
Ngay khi Chu đại nhân đem Chấn Thiên Lôi ném về phía hắn ta, Cừu thiếu chủ vội tránh né, cẩn thận tính toán cách đối phó lại. Trước khi Chấn Thiên Lôi rơi xuống đất nổ tung, hắn ta đã nhanh chóng nhảy lên đem nó đá bay về phía Chu đại nhân ở đối diện. Gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ tự mình nếm thử Chấn Thiên Lôi đi.
Sau đó, hắn ta có thể thừa dịp hỗn loạn chạy thoát thân.
Nhưng mọi chuyện không như Cừu thiếu chủ tính toán, khi hắn ta đưa mắt nhìn về phía Chu đại nhân muốn nhìn thấy vẻ mặt biến sắc sợ hãi của hắn ta thì vô cùng bất ngờ.
Chu đại nhân thấy Cừu thiếu chủ bay lên không trung thì như thể đã đoán được trước, cho nên khi thấy hắn ta đá Chấn Thiên Lôi quay trở lại chỗ mình Chu đại nhân không chút do dự, quyết đoán giơ súng trong tay lên, nhắm thẳng vào Chấn Thiên Lôi đang bay trở lại giữa không trung, bóp cò trong tay.
Cừu thiếu chủ không khỏi nhíu mày thầm than không ổn, sau đó vội vàng tránh né.
Chấn Thiên Lôi đột ngột nổ tung giữa không trung, tuy rằng Cừu thiếu chủ đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị ảnh hưởng đến, trước mắt hắn ta tối đen, liền ngất đi không biết gì.
Hắn ta thật không ngờ, hóa ra thứ này còn có thể dùng như thế?
Đi về phía tây, Thái Hành sơn mạch, trải dài tám trăm dặm, lên tiếp yên sơn, hạ hàm Tân Lĩnh, từ xưa đến nay đã là tuyến đường giao thông chính, hơn nữa lại dòng nước chảy xiết, phi bộc thâm đầm.
Hai người Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ bí mật hội hợp lại, cả hai đều chưa tìm được đầu mối nào.
Họ cũng không nhận được báo cáo bất thường và cũng không tìm thấy bất kỳ ai có dấu vết đáng nghỉ ngờ.
Dựa theo tin tức Tàng Kiếm Các truyền đến thì bạc đã bị đưa đến là Lạc Dương thành nhưng sau đó đột nhiên mất dấu không thấy đâu như bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian.
Điểm này có chút kỳ quái, nhiều bạc như vậy muốn vận chuyển nhất định sẽ tạo ra động tĩnh không hề nhỏ, điều này có thể thấy được qua việc một đường từ Giang Nam đến Lạc Dương thành, Tàng Kiếm Các đều có thể dò xét nắm được mọi tin tức. Nhưng làm sao lại có thể đột nhiên không thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa?
Nếu như đối phương chọn ẩn nấp ở Lạc Dương thành thì đây là một hành động không hề khôn ngoan chút nào. Nhưng mà nếu như đã vận chuyển đi nơi khác, vậy thì đối phương đã làm cách gì để có thể giấu kín không lọt một chút tiếng gió ra ngoài? Nếu dọc theo đường chính mà đi, đối phương mang theo nhiều bạc như vậy, tuyệt đối không thoát khỏi bị quan phủ kiểm tra.
Mà hiện tại Lãnh Băng Cơ lo lắng nhất chính là sự an toàn của Cừu thiếu chủ, một chút thông tin đều không nhận được, cát hung chưa rõ.
Nếu thời gian càng kéo dài, thì nguy hiểm đối với huynh ấy sẽ càng tăng nhiều hơn một chút.
Hy vọng, huynh ấy có thể chống đỡ được, rồi tìm cơ hội chạy thoát ra.
Nếu giờ tin tức nàng cùng Mộ Dung Phong tới cứu viện bị lộ ra ngoài, chỉ sợ sau khi biết đối phương có thể chó cùng rứt giậu làm ra chuyện gì đấy. Mà Lãnh Băng Cơ tin rằng Cừu thiếu chủ chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ lưu lại dấu hiệu, để nhắc nhở nàng hành tung của hắn ta.
Vậy nên Lãnh Băng Cơ mới phân phó Phi Ưng Vệ, gần đây nhất định phải chú ý đến các biểu tượng khả nghỉ hoặc tín hiệu, một khi phát hiện, lập tức bẩm báo.
Đây là một trận đấu căng thẳng đến từng giây từng phút.
Lãnh Băng Cơ cùng Mộ Dung Phong đều vô cùng lo lắng.
Bạc, dù cho không tìm được cũng không sao nhưng Cừu thiếu chủ thì nhất định không thể có chuyện gì.
Chấn Thiên Lôi, Cừu thiếu chủ cũng đã từng thấy qua. Lúc trước khi hắn giao đấu cùng Lỗ trưởng lão thì đã được chứng kiến uy lực của Chấn Thiên Lôi này. Cho nên, bây giờ nghe đến tên thứ này, hắn ta không dám khinh địch chút nào.
Ngay khi Chu đại nhân đem Chấn Thiên Lôi ném về phía hắn ta, Cừu thiếu chủ vội tránh né, cẩn thận tính toán cách đối phó lại. Trước khi Chấn Thiên Lôi rơi xuống đất nổ tung, hắn ta đã nhanh chóng nhảy lên đem nó đá bay về phía Chu đại nhân ở đối diện. Gậy ông đập lưng ông, để cho bọn họ tự mình nếm thử Chấn Thiên Lôi đi.
Sau đó, hắn ta có thể thừa dịp hỗn loạn chạy thoát thân.
Nhưng mọi chuyện không như Cừu thiếu chủ tính toán, khi hắn ta đưa mắt nhìn về phía Chu đại nhân muốn nhìn thấy vẻ mặt biến sắc sợ hãi của hắn ta thì vô cùng bất ngờ.
Chu đại nhân thấy Cừu thiếu chủ bay lên không trung thì như thể đã đoán được trước, cho nên khi thấy hắn ta đá Chấn Thiên Lôi quay trở lại chỗ mình Chu đại nhân không chút do dự, quyết đoán giơ súng trong tay lên, nhắm thẳng vào Chấn Thiên Lôi đang bay trở lại giữa không trung, bóp cò trong tay.
Cừu thiếu chủ không khỏi nhíu mày thầm than không ổn, sau đó vội vàng tránh né.
Chấn Thiên Lôi đột ngột nổ tung giữa không trung, tuy rằng Cừu thiếu chủ đã cố gắng tránh né nhưng vẫn bị ảnh hưởng đến, trước mắt hắn ta tối đen, liền ngất đi không biết gì.
Hắn ta thật không ngờ, hóa ra thứ này còn có thể dùng như thế?
Đi về phía tây, Thái Hành sơn mạch, trải dài tám trăm dặm, lên tiếp yên sơn, hạ hàm Tân Lĩnh, từ xưa đến nay đã là tuyến đường giao thông chính, hơn nữa lại dòng nước chảy xiết, phi bộc thâm đầm.
Hai người Mộ Dung Phong và Lãnh Băng Cơ bí mật hội hợp lại, cả hai đều chưa tìm được đầu mối nào.
Họ cũng không nhận được báo cáo bất thường và cũng không tìm thấy bất kỳ ai có dấu vết đáng nghỉ ngờ.
Dựa theo tin tức Tàng Kiếm Các truyền đến thì bạc đã bị đưa đến là Lạc Dương thành nhưng sau đó đột nhiên mất dấu không thấy đâu như bốc hơi hoàn toàn khỏi nhân gian.
Điểm này có chút kỳ quái, nhiều bạc như vậy muốn vận chuyển nhất định sẽ tạo ra động tĩnh không hề nhỏ, điều này có thể thấy được qua việc một đường từ Giang Nam đến Lạc Dương thành, Tàng Kiếm Các đều có thể dò xét nắm được mọi tin tức. Nhưng làm sao lại có thể đột nhiên không thấy bóng dáng của đối phương đâu nữa?
Nếu như đối phương chọn ẩn nấp ở Lạc Dương thành thì đây là một hành động không hề khôn ngoan chút nào. Nhưng mà nếu như đã vận chuyển đi nơi khác, vậy thì đối phương đã làm cách gì để có thể giấu kín không lọt một chút tiếng gió ra ngoài? Nếu dọc theo đường chính mà đi, đối phương mang theo nhiều bạc như vậy, tuyệt đối không thoát khỏi bị quan phủ kiểm tra.
Mà hiện tại Lãnh Băng Cơ lo lắng nhất chính là sự an toàn của Cừu thiếu chủ, một chút thông tin đều không nhận được, cát hung chưa rõ.
Nếu thời gian càng kéo dài, thì nguy hiểm đối với huynh ấy sẽ càng tăng nhiều hơn một chút.
Hy vọng, huynh ấy có thể chống đỡ được, rồi tìm cơ hội chạy thoát ra.
Nếu giờ tin tức nàng cùng Mộ Dung Phong tới cứu viện bị lộ ra ngoài, chỉ sợ sau khi biết đối phương có thể chó cùng rứt giậu làm ra chuyện gì đấy. Mà Lãnh Băng Cơ tin rằng Cừu thiếu chủ chỉ cần có cơ hội, nhất định sẽ lưu lại dấu hiệu, để nhắc nhở nàng hành tung của hắn ta.
Vậy nên Lãnh Băng Cơ mới phân phó Phi Ưng Vệ, gần đây nhất định phải chú ý đến các biểu tượng khả nghỉ hoặc tín hiệu, một khi phát hiện, lập tức bẩm báo.
Đây là một trận đấu căng thẳng đến từng giây từng phút.
Lãnh Băng Cơ cùng Mộ Dung Phong đều vô cùng lo lắng.
Bạc, dù cho không tìm được cũng không sao nhưng Cừu thiếu chủ thì nhất định không thể có chuyện gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.