Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 976
A Thiên
05/03/2022
Rất nhanh Lãnh Băng Cơ đã thấy Phó nguyên soái từ xa xa, ông ta từ phía đối diện đi tới, nhìn có chút không giống những hán tử huyết khí phương cương trong quân doanh của Mộ Dung Phong, dáng vè của vị nguyên soái Tấn Châu này ngược lại hoàn toàn bởi vì hơi lớn tuổi một chút, thân hình lại đầy đặn, nhìn qua chỉ thấy giống một đại thúc mập mạp phúc hậu.
Phó nguyên soái uy phong lẫm liệt đi tới trước mặt Lãnh Băng Cơ, quỳ xuống hành lễ sau đó thì mời nàng tiến vào phòng khách.
“Không biết hôm nay Phong vương phi đến hàn xá của ta, có chuyện gì quan trọng? Lại còn cực khổ một mình đến Tấn Châu xa xôi này?”
Lãnh Băng Cơ vô cùng thành thật kể chuyện Cừu gia trang bị cướp bóc, sau đó nói: “Lần này bổn vương phi là phụng chỉ của thánh thượng, dẫn binh truy tìm tiêu diệt đám cướp này.
Chỉ là giữa đường không biết đối phương nghe được tiếng gió từ đâu, sử dụng kế diệu hổ ly sơn muốn lừa bổn vương phi ra khỏi Tấn Châu. Vậy nên ta suy đoán rằng thành Tấn Châu rất có thể là con đường mà đối phương phải đi qua. Ta đành tương kế tựu kế, sai nha đầu thủ hạ đóng giả làm ta, dẫn binh đi Lạc Dương thành. Còn ta thì đến phủ Tấn Châu này, muốn hỏi mượn nguyên soái đại nhân năm ngàn binh mã để phong tỏa tất cả lối ra vào của Tấn Châu, truy vết hành tung của đám cướp. Không biết nguyên soái đại nhân có thể giúp ta một tay được không?”
Phó nguyên soái nghe xong, vô cùng phẫn nộ đập tay lên bàn: “Sao có thể như vậy được? Cừu gia tốt xấu gì cũng là hoàng thương, lại cùng Phong vương phi ngài có giao tình rất tốt. Nhóm tặc nhân này cũng quá lớn mật, thế nhưng dám xuống tay với Cừu gia. Phong vương phi ngài cứ yên tâm, việc này hạ quan sẽ toàn lực hỗ trợ ngài. Bây giờ ta sẽ lập tức cho người dẫn binh phong tỏa tất các cửa khẩu, để cho nhóm cướp này có đường vào mà không có lối ra, bị nhốt lại thành Tấn Châu này!”
“Vậy ta phải cảm ơn Phó đại nhân rồi. Nhưng Phó đại nhân bình thường công vụ bận rộn, chuyện nhỏ nhặt này sao ta lại có thể không biết xấu hổ khiến ngươi phải tự mình xử lý như vậy chứ?”
“Vương phi nương nương ngài khách khí quá rồi, bảo vệ an ninh Tấn Châu vốn chính là trách nhiệm của hạ quan. Để tặc nhân ngang nhiên tiến vào thành Tấn Châu như vậy mà hạ quan không hề phát hiện ra, đây là do hạ quan thất trách. Hạ quan phải đa tạ vương phi cho hạ quan một cơ hội để sửa sai”
Không thể không nói, nguyên soái Tấn Châu này quả thật là một người khôn khéo thông minh, cách nói chuyện khiến người khác khó có thể bắt được sở hở.
Khó trách Mộ Dung Phong nhất định không muốn cùng nàng đường hoàng đến cửa. Nói chuyện cùng một lão cáo già như thế này chỉ có thể khách sáo qua lại hai câu, thật sự là không thể thăm dò ra được tin tức gì khác.
Nhị hoàng thúc cũng tránh mặt không xuất hiện, chỉ sợ là vừa nghe nói nàng tìm tới cửa phủ, thì đã sớm trốn đi rồi.
Lãnh Băng Cơ thấy không thể moi được tin tức gì, đành đứng d. Có những lời này của Phó đại nhân, ta có thể yên tâm được rồi. Ta tin tưởng, những tên cướp này cho dù có mọc cánh, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi thành Tấn Châu này được”
Phó nguyên soái thấy nàng muốn đi, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm ngoài mặt thì vẫn ân cần nói: “Vương phi nương nương ngài cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, hạ quan lập tức thông báo cho ngài biết”
Lãnh Băng Cơ gật đầu, xoay người rời đi. Nhưng đi tới cửa nàng đột nhiên dừng bước, kinh ngạc chớp chớp mắt, sau đó xoay người lại: “Phó nguyên soái ngươi biết ta đang ở đâu à?”
Phó nguyên soái cũng ngẩn ra: “Không biết”
“Vậy ngươi làm thế nào để liên lạc với ta?”
“Là hạ quan sơ xuất, vậy không biết hiện tại vương phi nương nương đang nghỉ chân ở nơi nào?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu có chút lo âu nói: “Ta cũng chỉ vừa mới tới Tấn Châu, tạm thời còn chưa tìm được nơi ở. Khách điếm ở nơi này cũng không an toàn lắm, kẻ gian người thật hỗn tạp. Bay giờ ta lại một thân một mình, Phong vương gia ít nhất cũng phải ba bốn ngày nữa mới có thể đến Tấn Châu”
Lời nói đã rõ ràng như vậy, Phó nguyên soái làm sao còn không hiểu ý của nàng chứ.
“Nếu Phong vương phi không chê trong tổng binh phủ của hạ quan có chút đơn sơ thì người có thể tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi. Hạ quan lập tức cho người đi thu dọn phòng khách để vương phi nương nương có thể tạm thời ở lại mấy ngày?”
Trong nháy mắt Lãnh Băng Cơ đã lộ ra vẻ mặt hớn hở, vui vẻ cười nói: “Vậy thì tốt quá, ta đành phải mặt dày làm phiền Phó đại nhân mấy ngày rồi”
Phó nguyên soái uy phong lẫm liệt đi tới trước mặt Lãnh Băng Cơ, quỳ xuống hành lễ sau đó thì mời nàng tiến vào phòng khách.
“Không biết hôm nay Phong vương phi đến hàn xá của ta, có chuyện gì quan trọng? Lại còn cực khổ một mình đến Tấn Châu xa xôi này?”
Lãnh Băng Cơ vô cùng thành thật kể chuyện Cừu gia trang bị cướp bóc, sau đó nói: “Lần này bổn vương phi là phụng chỉ của thánh thượng, dẫn binh truy tìm tiêu diệt đám cướp này.
Chỉ là giữa đường không biết đối phương nghe được tiếng gió từ đâu, sử dụng kế diệu hổ ly sơn muốn lừa bổn vương phi ra khỏi Tấn Châu. Vậy nên ta suy đoán rằng thành Tấn Châu rất có thể là con đường mà đối phương phải đi qua. Ta đành tương kế tựu kế, sai nha đầu thủ hạ đóng giả làm ta, dẫn binh đi Lạc Dương thành. Còn ta thì đến phủ Tấn Châu này, muốn hỏi mượn nguyên soái đại nhân năm ngàn binh mã để phong tỏa tất cả lối ra vào của Tấn Châu, truy vết hành tung của đám cướp. Không biết nguyên soái đại nhân có thể giúp ta một tay được không?”
Phó nguyên soái nghe xong, vô cùng phẫn nộ đập tay lên bàn: “Sao có thể như vậy được? Cừu gia tốt xấu gì cũng là hoàng thương, lại cùng Phong vương phi ngài có giao tình rất tốt. Nhóm tặc nhân này cũng quá lớn mật, thế nhưng dám xuống tay với Cừu gia. Phong vương phi ngài cứ yên tâm, việc này hạ quan sẽ toàn lực hỗ trợ ngài. Bây giờ ta sẽ lập tức cho người dẫn binh phong tỏa tất các cửa khẩu, để cho nhóm cướp này có đường vào mà không có lối ra, bị nhốt lại thành Tấn Châu này!”
“Vậy ta phải cảm ơn Phó đại nhân rồi. Nhưng Phó đại nhân bình thường công vụ bận rộn, chuyện nhỏ nhặt này sao ta lại có thể không biết xấu hổ khiến ngươi phải tự mình xử lý như vậy chứ?”
“Vương phi nương nương ngài khách khí quá rồi, bảo vệ an ninh Tấn Châu vốn chính là trách nhiệm của hạ quan. Để tặc nhân ngang nhiên tiến vào thành Tấn Châu như vậy mà hạ quan không hề phát hiện ra, đây là do hạ quan thất trách. Hạ quan phải đa tạ vương phi cho hạ quan một cơ hội để sửa sai”
Không thể không nói, nguyên soái Tấn Châu này quả thật là một người khôn khéo thông minh, cách nói chuyện khiến người khác khó có thể bắt được sở hở.
Khó trách Mộ Dung Phong nhất định không muốn cùng nàng đường hoàng đến cửa. Nói chuyện cùng một lão cáo già như thế này chỉ có thể khách sáo qua lại hai câu, thật sự là không thể thăm dò ra được tin tức gì khác.
Nhị hoàng thúc cũng tránh mặt không xuất hiện, chỉ sợ là vừa nghe nói nàng tìm tới cửa phủ, thì đã sớm trốn đi rồi.
Lãnh Băng Cơ thấy không thể moi được tin tức gì, đành đứng d. Có những lời này của Phó đại nhân, ta có thể yên tâm được rồi. Ta tin tưởng, những tên cướp này cho dù có mọc cánh, cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi thành Tấn Châu này được”
Phó nguyên soái thấy nàng muốn đi, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm ngoài mặt thì vẫn ân cần nói: “Vương phi nương nương ngài cứ yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, hạ quan lập tức thông báo cho ngài biết”
Lãnh Băng Cơ gật đầu, xoay người rời đi. Nhưng đi tới cửa nàng đột nhiên dừng bước, kinh ngạc chớp chớp mắt, sau đó xoay người lại: “Phó nguyên soái ngươi biết ta đang ở đâu à?”
Phó nguyên soái cũng ngẩn ra: “Không biết”
“Vậy ngươi làm thế nào để liên lạc với ta?”
“Là hạ quan sơ xuất, vậy không biết hiện tại vương phi nương nương đang nghỉ chân ở nơi nào?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu có chút lo âu nói: “Ta cũng chỉ vừa mới tới Tấn Châu, tạm thời còn chưa tìm được nơi ở. Khách điếm ở nơi này cũng không an toàn lắm, kẻ gian người thật hỗn tạp. Bay giờ ta lại một thân một mình, Phong vương gia ít nhất cũng phải ba bốn ngày nữa mới có thể đến Tấn Châu”
Lời nói đã rõ ràng như vậy, Phó nguyên soái làm sao còn không hiểu ý của nàng chứ.
“Nếu Phong vương phi không chê trong tổng binh phủ của hạ quan có chút đơn sơ thì người có thể tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi. Hạ quan lập tức cho người đi thu dọn phòng khách để vương phi nương nương có thể tạm thời ở lại mấy ngày?”
Trong nháy mắt Lãnh Băng Cơ đã lộ ra vẻ mặt hớn hở, vui vẻ cười nói: “Vậy thì tốt quá, ta đành phải mặt dày làm phiền Phó đại nhân mấy ngày rồi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.