Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 999
A Thiên
13/03/2022
Mộ Dung Phong nhíu mày suy nghĩ một lát, sau đó đột nhiên ngẩng đầu như chợt nhận ra điều gì đó, trên môi chậm rãi nở nụ cười tràn đầy hăng hái.
“Thác nước đó cách đây xa không?”
Thợ săn vung tay lên: “Nó ở phía đối diện bên kia, chỉ cần đứng trên sườn núi là có thể nhìn thấy được”
Mộ Dung Phong nắm lấy tay Lãnh Băng Cơ: “Đi với ta.”
“Đi đâu?”
“Nơi cất giấu số bạc trắng đó, ta nghĩ ta đã đoán được nó ở chỗ nào”
“Chàng biết nó ở chỗ nào sao?”
Lãnh Băng Cơ vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng liền nhanh chóng nhảy nhót vì vui sướng.
Nếu tìm thấy số bạc này, thì nhà họ Cừu có thể bình an vô sự vượt qua đại nạn lần này.
Nàng đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay của Mộ Dung Phong, hai người cùng nắm tay nhau đi lên con đường núi khó khăn phủ đầy tuyết.
Thợ săn dẫn đường phía trước, Mộ Dung Phong dẫn theo nàng cùng nhau đứng lại trên sườn núi, đưa tay chỉ về phía trước: “Nếu ta đoán không sai thì nhị hoàng thúc chắc là cất giấu bạc ở nơi đó”
Lãnh Băng Cơ nhìn chăm chú theo hướng ngón tay Mộ Dung Phong đang chỉ. Ở phía trước tuyết vẫn chưa tan nên không thể nào nhìn rõ toàn bộ địa hình.
Lớp tuyết trên đỉnh núi tan ra tạo thành một con thác mạnh mẽ đổ ập xuống hồ nước bên dưới vực, đánh vỡ lớp băng vừa mới hình thành trên đó, nước từ tuyết tan trộn lẫn với lớp băng mới bị phá xuôi theo dòng sông uốn khúc chảy xuống núi.
“Nó được giấu ở đâu?” Lãnh Băng Cơ nghỉ ngờ hỏi.
Mộ Dung Phong hướng về phía hồ nước chỉ chỉ: “Nàng nói xem, hồ nước này sâu bao nhiêu?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Nghe nói loại hồ nước như thế này bị va đập nhiều năm nên sẽ rất sâu”
“Vậy có thể giấu mấy trăm vạn lượng bạc hay không?”
Lãnh Băng Cơ chợt nhận ra: “Chàng nghi ngờ rằng Nhị hoàng thúc đã giấu bạc trong hồ này sao?”
Mộ Dung Phong ngẩng đầu lên nhìn thác nước trước mặt: “Nhị hoàng thúc biết nàng đã nhìn thấu kế hoạch điệu hổ ly sơn của ông ta, nên cũng biết không thể đem số bạc này ra khỏi Tấn Châu một cách an toàn. Vì vậy cách tốt nhất lúc ấy là đem bạc giấu đi, rồi chờ tới khi sự việc lắng xuống sẽ từ từ chia nhỏ số lượng ra để vận chuyển theo từng đợt một, vận chuyển bằng đường bộ là lựa chọn khôn ngoan nhất. Vì vậy, sau khi nhị hoàng thúc rời khỏi phủ Nguyên Soái, ông ta lập tức đi đến ngọn núi này để chọn nơi cất giấu số bạc.
Tiếp theo, ông ta lệnh cho thuộc hạ treo đầu dê bán thịt chó dùng đồ sứ che mắt để vận chuyển số bạc đó suốt đêm vào trong núi, giấu xuống dưới đáy hồ này. Mặc khác lại cho người mang theo một kiện đồ sứ khác đi theo đường lớn nhằm thu hút sự chú ý, làm ta điều tra ngược hướng giúp bọn họ tranh thủ đủ thời gian để rút lui.
Mấy ngày trước nước trong hồ bị đóng băng. Vì vậy, binh lính đi lên núi điều tra đều không nghĩ tới bạc trắng sẽ được ngang nhiên táo tợn mà dấu dưới mí mắt của họ như vậy, tất cả đều xem nhẹ mà bỏ qua.
Nhưng sau một trận tuyết rơi dày đặc, tuyết động bắt đầu tan ra, nhị hoàng thúc là người đã sống ở đây lâu như vậy, nên cũng đã quen với hoàn cảnh nơi đây, nhất định là sẽ không yên tâm lo lắng có chuyện xảy ra, nên đã phái người vào núi để kiểm tra tình hình.
Nhưng người này lại không thông thuộc địa hình nơi đây, nên khi vào núi đã vô tình rơi vào hố tuyết mà mất mạng.
Nàng nói xem, liệu ta có thể suy luận như vậy được không?”
Đương nhiên là có khả năng!
Hơn nữa nếu sợ không có khả năng, không phải chỉ cần phái người đi xuống xem thử một chút là biết có hay không sao?
Lãnh Băng Cơ quay mặt lại, nói: “Ta cho người quay về tìm thợ lặn tới, cứ xuống nhìn một chút sẽ biết thôi.”
“Thác nước đó cách đây xa không?”
Thợ săn vung tay lên: “Nó ở phía đối diện bên kia, chỉ cần đứng trên sườn núi là có thể nhìn thấy được”
Mộ Dung Phong nắm lấy tay Lãnh Băng Cơ: “Đi với ta.”
“Đi đâu?”
“Nơi cất giấu số bạc trắng đó, ta nghĩ ta đã đoán được nó ở chỗ nào”
“Chàng biết nó ở chỗ nào sao?”
Lãnh Băng Cơ vô cùng ngạc nhiên, tâm trạng liền nhanh chóng nhảy nhót vì vui sướng.
Nếu tìm thấy số bạc này, thì nhà họ Cừu có thể bình an vô sự vượt qua đại nạn lần này.
Nàng đặt bàn tay mình vào trong lòng bàn tay của Mộ Dung Phong, hai người cùng nắm tay nhau đi lên con đường núi khó khăn phủ đầy tuyết.
Thợ săn dẫn đường phía trước, Mộ Dung Phong dẫn theo nàng cùng nhau đứng lại trên sườn núi, đưa tay chỉ về phía trước: “Nếu ta đoán không sai thì nhị hoàng thúc chắc là cất giấu bạc ở nơi đó”
Lãnh Băng Cơ nhìn chăm chú theo hướng ngón tay Mộ Dung Phong đang chỉ. Ở phía trước tuyết vẫn chưa tan nên không thể nào nhìn rõ toàn bộ địa hình.
Lớp tuyết trên đỉnh núi tan ra tạo thành một con thác mạnh mẽ đổ ập xuống hồ nước bên dưới vực, đánh vỡ lớp băng vừa mới hình thành trên đó, nước từ tuyết tan trộn lẫn với lớp băng mới bị phá xuôi theo dòng sông uốn khúc chảy xuống núi.
“Nó được giấu ở đâu?” Lãnh Băng Cơ nghỉ ngờ hỏi.
Mộ Dung Phong hướng về phía hồ nước chỉ chỉ: “Nàng nói xem, hồ nước này sâu bao nhiêu?”
Lãnh Băng Cơ lắc đầu: “Nghe nói loại hồ nước như thế này bị va đập nhiều năm nên sẽ rất sâu”
“Vậy có thể giấu mấy trăm vạn lượng bạc hay không?”
Lãnh Băng Cơ chợt nhận ra: “Chàng nghi ngờ rằng Nhị hoàng thúc đã giấu bạc trong hồ này sao?”
Mộ Dung Phong ngẩng đầu lên nhìn thác nước trước mặt: “Nhị hoàng thúc biết nàng đã nhìn thấu kế hoạch điệu hổ ly sơn của ông ta, nên cũng biết không thể đem số bạc này ra khỏi Tấn Châu một cách an toàn. Vì vậy cách tốt nhất lúc ấy là đem bạc giấu đi, rồi chờ tới khi sự việc lắng xuống sẽ từ từ chia nhỏ số lượng ra để vận chuyển theo từng đợt một, vận chuyển bằng đường bộ là lựa chọn khôn ngoan nhất. Vì vậy, sau khi nhị hoàng thúc rời khỏi phủ Nguyên Soái, ông ta lập tức đi đến ngọn núi này để chọn nơi cất giấu số bạc.
Tiếp theo, ông ta lệnh cho thuộc hạ treo đầu dê bán thịt chó dùng đồ sứ che mắt để vận chuyển số bạc đó suốt đêm vào trong núi, giấu xuống dưới đáy hồ này. Mặc khác lại cho người mang theo một kiện đồ sứ khác đi theo đường lớn nhằm thu hút sự chú ý, làm ta điều tra ngược hướng giúp bọn họ tranh thủ đủ thời gian để rút lui.
Mấy ngày trước nước trong hồ bị đóng băng. Vì vậy, binh lính đi lên núi điều tra đều không nghĩ tới bạc trắng sẽ được ngang nhiên táo tợn mà dấu dưới mí mắt của họ như vậy, tất cả đều xem nhẹ mà bỏ qua.
Nhưng sau một trận tuyết rơi dày đặc, tuyết động bắt đầu tan ra, nhị hoàng thúc là người đã sống ở đây lâu như vậy, nên cũng đã quen với hoàn cảnh nơi đây, nhất định là sẽ không yên tâm lo lắng có chuyện xảy ra, nên đã phái người vào núi để kiểm tra tình hình.
Nhưng người này lại không thông thuộc địa hình nơi đây, nên khi vào núi đã vô tình rơi vào hố tuyết mà mất mạng.
Nàng nói xem, liệu ta có thể suy luận như vậy được không?”
Đương nhiên là có khả năng!
Hơn nữa nếu sợ không có khả năng, không phải chỉ cần phái người đi xuống xem thử một chút là biết có hay không sao?
Lãnh Băng Cơ quay mặt lại, nói: “Ta cho người quay về tìm thợ lặn tới, cứ xuống nhìn một chút sẽ biết thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.