Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 422: Đứa trẻ được bao nhiêu tháng?
A Thiên
24/07/2021
Sắc mặt của Mộ Dung Phong lập tức biển đổi.
Bản vương cố ý hỏi qua ngự y của Lãnh Bằng Nguyệt, ngày nói rằng thời gian mang thai chính xác dù có bắt mạch cũng không thể chẩn đoán được. Làm cách nào mà nàng có thể biết được chứ?”
“Nàng ta rốt cuộc mang thai khi nào? Là trượng phu của nàng ta chẳng lẽ chàng trong lòng không biết rõ sao? Trừ phi, đứa nhỏ trong bụng nàng ta thật sự không phải của anh, mà là của Phương Phẩm Chi! Ta nói với chàng câu cuối cùng, đứa nhỏ của Lãnh Băng Nguyệt, ta sẽ làm hết sức mình để nàng ta giữ lại đứa nhỏ, đến lúc đó ta sẽ cho chàng xem kết quả cuối cùng thì lúc nào nàng ta sẽ sinh đứa nhỏ. Ta cũng sẽ lấy máu để nghiệm thân, chứng minh cho chàng xem đứa nhỏ cuối cùng là con ai!”
“Những gì nàng nói là sự thật?" "Chàng đang nghi ngờ về y thuật chữa bệnh của ta hay là nhân phẩm của ta?
Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng một hồi lâu: “Sau đại hôn, trước Tết Trung thu, bản vương chưa bao giờ chạm qua Lãnh Băng Nguyệt! Nếu nàng không tin, bản vương liền đi tìm nàng ta để hỏi cho rõ ràng”
Sau đó liền quay người, phất tay áo và ra khỏi Triều Thiên Khuyết. Lãnh Băng Cơ lồng ngực lại nhấp nhô, lần thứ hai bị tức giận.
Quả thật chính là vừa ăn cướp vừa la làng, một mặt sau lưng chính mình cùng nữ nhân khác tình cảm sâu sắc, một mặt còn lại thì cây ngay không sợ chết đứng mà lên án nàng chính mình có lỗi với hắn.
Hắn xứng đáng bị nữ nhân phản bội, đỉnh đầu một mảnh thảo nguyên xanh mượt, chính mình lại trở thành một tên ngu ngốc!
Trượng phu ơi là trượng phu. Không đúng, cảm xúc còn chưa dứt, nàng chợt bất thình lình nhớ ra bản thân còn chưa nói chuyện chính sự. Vội vàng đuổi theo ra, vừa đúng lúc bắt gặp giọng nói của Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong lạnh lùng phân phó cho thị vệ ở cửa: "Trông coi Triều Thiên Khuyết cho tốt, không được để cho Vương Phi tự mình ra ngoài. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bản vương liền tìm các người hỏi tội!”
Lãnh Băng Cơ ngây ngẩn cả người, hắn đây là muốn quản thúc mình sao?
Bạo lực ngôn ngữ đã không đủ để làm tổn thương nàng, cho nên đổi thành bạo lực gia đình sao?
Hắn là một tên vương bát đản mà, ta đây đặc biệt yêu có tin được không? Cái gì mà Phi Ưng Vệ, Lãnh Băng Cô nàng đúng là đã lo nhiều chuyện rồi! Bà cô ta đây mới không nói đó.
Mộ Dung Phong lo lắng rằng Lãnh Băng Cơ đang tức giận nếu lại chạy ra khỏi Triều Thiên Khuyết, mang theo cái thai ra khỏi phủ sẽ gặp nguy hiểm. Sau khi phân phó, hắn liền rời khỏi Triều Thiên Khuyết, hướng về phía Tử Đằng tiểu trúc mà đi tới.
Triệu ma ma từ xa nhìn thấy, liền chạy nhanh đến quỳ xuống thỉnh an. Trong viện vẫn còn nồng nặc vị thuốc đông y. Lãnh Bằng Nguyệt vẫn đều uống thuốc để dưỡng thai, không chỉ của Lãnh Băng Cơ cấp cho mà còn theo các bài thuốc của ngự y, có thể là cảm thấy càng nhiều càng tốt.
Ngày ấy thời điểm Huệ Phi trước khi rời đi, bà ta đã nói vài lời khuyên chân thành với hắn. Huệ Phi hiện tại đã hoàn toàn chấp nhận Lãnh Băng Cơ, nhưng nàng vẫn rất lo lắng Lãnh Băng Cơ sẽ có lúc lòng dạ hẹp hòi mà xuống tay đối với đứa nhỏ trong bụng của Lãnh Băng Nguyệt.
Bà ta yêu cầu Mộ Dung Phong cần phải cẩn thận điều chỉnh mối quan hệ giữa Lãnh Băng Cơ và Lãnh Băng Nguyệt, và nói với hắn rằng bất kể vì lý do gì đều không được trêu chọc Lãnh Băng Nguyệt, làm cho nàng ta cảm xúc quá kích động. Đứa nhỏ là quan trọng hơn.
Mộ Dung Phong vén màn, cúi người đi vào gian phòng của Lãnh Bằng Nguyệt.
Lãnh Bằng Nguyệt đã sớm nghe thấy Triệu ma ma và những người hầu trong viện thỉnh an, vội vàng đặt màn xuống giường.
Hiện tại sau khi nàng ta ngưng dùng Ngưng Hương đan, trên mặt nàng ta những vết lấm tấm màu rám nắng càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, màu sắc ngày càng đậm hơn, màu da của nàng ta có chút xỉn màu, không còn trắng nõn như trước nữa.
Nàng ta không dám để Mộ Dung Phong nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình lúc này.
Mộ Dung Phong đi qua đây chỉ là vì nhất thời bị kích thích, khi hắn thật sự đối mặt với Lãnh Băng Nguyệt, hắn càng không biết nên mở miệng chất vấn nàng như thế nào. Không có bằng chứng, tính mạng thì lại càng đang bị đe dọa. Làm sao Lãnh Bằng Nguyệt có thể thừa nhận điều đó? Nàng ta không nhận tội, lại còn một bào thai để nương tựa nên hoàn toàn không thể định tội nàng ta được.
Lãnh Băng Nguyệt chủ động nói: “Vương gia, xin thứ lỗi cho thân thiếp không đứng dậy thỉnh an cho chàng được”
Mộ Dung Phong tự mình ngồi xuống ghế, Đinh Hương liền dâng trà, sau đó tự giác mà lùi xuống.
Mộ Dung Phong rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: "Đứa nhỏ đến nay được bao nhiêu tháng rồi?”
Bản vương cố ý hỏi qua ngự y của Lãnh Bằng Nguyệt, ngày nói rằng thời gian mang thai chính xác dù có bắt mạch cũng không thể chẩn đoán được. Làm cách nào mà nàng có thể biết được chứ?”
“Nàng ta rốt cuộc mang thai khi nào? Là trượng phu của nàng ta chẳng lẽ chàng trong lòng không biết rõ sao? Trừ phi, đứa nhỏ trong bụng nàng ta thật sự không phải của anh, mà là của Phương Phẩm Chi! Ta nói với chàng câu cuối cùng, đứa nhỏ của Lãnh Băng Nguyệt, ta sẽ làm hết sức mình để nàng ta giữ lại đứa nhỏ, đến lúc đó ta sẽ cho chàng xem kết quả cuối cùng thì lúc nào nàng ta sẽ sinh đứa nhỏ. Ta cũng sẽ lấy máu để nghiệm thân, chứng minh cho chàng xem đứa nhỏ cuối cùng là con ai!”
“Những gì nàng nói là sự thật?" "Chàng đang nghi ngờ về y thuật chữa bệnh của ta hay là nhân phẩm của ta?
Mộ Dung Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng một hồi lâu: “Sau đại hôn, trước Tết Trung thu, bản vương chưa bao giờ chạm qua Lãnh Băng Nguyệt! Nếu nàng không tin, bản vương liền đi tìm nàng ta để hỏi cho rõ ràng”
Sau đó liền quay người, phất tay áo và ra khỏi Triều Thiên Khuyết. Lãnh Băng Cơ lồng ngực lại nhấp nhô, lần thứ hai bị tức giận.
Quả thật chính là vừa ăn cướp vừa la làng, một mặt sau lưng chính mình cùng nữ nhân khác tình cảm sâu sắc, một mặt còn lại thì cây ngay không sợ chết đứng mà lên án nàng chính mình có lỗi với hắn.
Hắn xứng đáng bị nữ nhân phản bội, đỉnh đầu một mảnh thảo nguyên xanh mượt, chính mình lại trở thành một tên ngu ngốc!
Trượng phu ơi là trượng phu. Không đúng, cảm xúc còn chưa dứt, nàng chợt bất thình lình nhớ ra bản thân còn chưa nói chuyện chính sự. Vội vàng đuổi theo ra, vừa đúng lúc bắt gặp giọng nói của Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong lạnh lùng phân phó cho thị vệ ở cửa: "Trông coi Triều Thiên Khuyết cho tốt, không được để cho Vương Phi tự mình ra ngoài. Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bản vương liền tìm các người hỏi tội!”
Lãnh Băng Cơ ngây ngẩn cả người, hắn đây là muốn quản thúc mình sao?
Bạo lực ngôn ngữ đã không đủ để làm tổn thương nàng, cho nên đổi thành bạo lực gia đình sao?
Hắn là một tên vương bát đản mà, ta đây đặc biệt yêu có tin được không? Cái gì mà Phi Ưng Vệ, Lãnh Băng Cô nàng đúng là đã lo nhiều chuyện rồi! Bà cô ta đây mới không nói đó.
Mộ Dung Phong lo lắng rằng Lãnh Băng Cơ đang tức giận nếu lại chạy ra khỏi Triều Thiên Khuyết, mang theo cái thai ra khỏi phủ sẽ gặp nguy hiểm. Sau khi phân phó, hắn liền rời khỏi Triều Thiên Khuyết, hướng về phía Tử Đằng tiểu trúc mà đi tới.
Triệu ma ma từ xa nhìn thấy, liền chạy nhanh đến quỳ xuống thỉnh an. Trong viện vẫn còn nồng nặc vị thuốc đông y. Lãnh Bằng Nguyệt vẫn đều uống thuốc để dưỡng thai, không chỉ của Lãnh Băng Cơ cấp cho mà còn theo các bài thuốc của ngự y, có thể là cảm thấy càng nhiều càng tốt.
Ngày ấy thời điểm Huệ Phi trước khi rời đi, bà ta đã nói vài lời khuyên chân thành với hắn. Huệ Phi hiện tại đã hoàn toàn chấp nhận Lãnh Băng Cơ, nhưng nàng vẫn rất lo lắng Lãnh Băng Cơ sẽ có lúc lòng dạ hẹp hòi mà xuống tay đối với đứa nhỏ trong bụng của Lãnh Băng Nguyệt.
Bà ta yêu cầu Mộ Dung Phong cần phải cẩn thận điều chỉnh mối quan hệ giữa Lãnh Băng Cơ và Lãnh Băng Nguyệt, và nói với hắn rằng bất kể vì lý do gì đều không được trêu chọc Lãnh Băng Nguyệt, làm cho nàng ta cảm xúc quá kích động. Đứa nhỏ là quan trọng hơn.
Mộ Dung Phong vén màn, cúi người đi vào gian phòng của Lãnh Bằng Nguyệt.
Lãnh Bằng Nguyệt đã sớm nghe thấy Triệu ma ma và những người hầu trong viện thỉnh an, vội vàng đặt màn xuống giường.
Hiện tại sau khi nàng ta ngưng dùng Ngưng Hương đan, trên mặt nàng ta những vết lấm tấm màu rám nắng càng ngày càng xuất hiện nhiều hơn, màu sắc ngày càng đậm hơn, màu da của nàng ta có chút xỉn màu, không còn trắng nõn như trước nữa.
Nàng ta không dám để Mộ Dung Phong nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình lúc này.
Mộ Dung Phong đi qua đây chỉ là vì nhất thời bị kích thích, khi hắn thật sự đối mặt với Lãnh Băng Nguyệt, hắn càng không biết nên mở miệng chất vấn nàng như thế nào. Không có bằng chứng, tính mạng thì lại càng đang bị đe dọa. Làm sao Lãnh Bằng Nguyệt có thể thừa nhận điều đó? Nàng ta không nhận tội, lại còn một bào thai để nương tựa nên hoàn toàn không thể định tội nàng ta được.
Lãnh Băng Nguyệt chủ động nói: “Vương gia, xin thứ lỗi cho thân thiếp không đứng dậy thỉnh an cho chàng được”
Mộ Dung Phong tự mình ngồi xuống ghế, Đinh Hương liền dâng trà, sau đó tự giác mà lùi xuống.
Mộ Dung Phong rốt cuộc cũng lên tiếng hỏi: "Đứa nhỏ đến nay được bao nhiêu tháng rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.