Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 200: Giảo Thố Tam Quật – người khôn ngoan ắt biết lo xa
A Thiên
16/06/2021
“Phẩm Chị không dám.”
“Cái này đúng rồi” Lãnh Băng Nguyệt đắc ý cười: “Sau này hai người chúng ta chính là cùng nhau đồng cam cộng khổ. Có phúc cùng hướng, có họa cùng chia. Không bao giờ có những suy nghĩ vớ vẩn về việc bỏ đi các mối quan hệ, tôi sẽ rất không vui”
Phương Phẩm Chi hối hận không thể cắn lưỡi mình: “Nếu Trắc Phi nương nương có những cử chỉ hành động gì, phẩm chi tất nhiên sẽ là người lên rừng xuống bể, chết không do dự.”
Lãnh Bằng Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt hắn, cúi người xuống, đưa tay nâng cằm hắn lên: “Ngươi thật sự là hiểu rõ ý người, làm sao người biết ta có chuyện giao cho ngươi làm?”
Phương Phẩm Chi gần như không thể nói được một câu nói đầy đủ: “Làm, làm gì?”
“Giúp ta đi giết một người” Phương Phẩm Chi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hốt hoảng: “Giết, giết người.”
“Đúng vậy, giết chết Lãnh Băng Cơ”
“Nàng chính là vương phi nương nương!” Phương Phẩm Chi sợ hãi thốt lên. “Nếu nàng không phải vương phi nương nương, ta còn không muốn cái mạng nhỏ này của nàng.”
“Ta không dám, hơn nữa ta cũng không có bản lĩnh này.”
“Cái này còn không đơn giản, cho ngươi bạc, tìm nghệ cao nhân can đảm xuống tay. Thành, đưa tiền, không thành, hắn cũng chưa chắc biết thân phận của ngươi.”
Phương Phẩm Chi nơm nớp lo sợ: “Không, không giết không được sao?”
“Không giết nàng Lãnh Băng Cơ, ta vĩnh viễn cũng không có ngày thoát khỏi! Cho dù nàng còn một hơi thở, cũng khó tiêu tan nỗi hận trong lòng ta. Bây giờ chính là thời cơ tốt, giết nàng, vu oan cho Như Ý công chúa, chúng ta có thể toàn mạng mà rời khỏi. Chỉ cần nàng chết, Vương gia có thể hồi tâm chuyển ý, cả vương phủ đều là của ta, ngày sau cũng không thể thiếu vinh hoa phú quý của người”
Phương Phẩm Chi là trong lòng biết rõ, Lãnh Băng Nguyệt là con người nham hiểm, nếu thật sự có một ngày như vậy, mình còn không dám nói là giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng hiện tại, hành vi của mình đều nằm trong tay Lãnh Bằng Nguyệt, mặc dù chạy trốn đến chân trời góc biển, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của Phong vương gia. Hắn hận không thể lập tức thiến bỏ đi cái nguồn gốc tội vạ của mình. Ông ta cắn chặt răng của mình và gật đầu với sự phẫn nộ: “Được!”
Lãnh Băng Nguyệt lúc này mới đắc ý cười. Chỉ cần giết Lãnh Băng Cơ, chuyện ở am Nam Sơn Ni vĩnh viễn sẽ không tiết lộ, mình mới có thể mãi mãi là hồi ức trong lòng Mộ Dung Phong. Nếu không, sự tình bại lộ, mình nhất định sẽ không có gì. Nó là một chuyến phiêu lưu của mình, một cuộc đặt cược lớn.
Qua hai ngày, chính là tết Trung Nguyên, Lãnh Bằng Cơ nhất định sẽ đến núi Tam Lý cúng tế cái mạng ngắn ngủi của nàng. Mà Mộ Dung Phong, sẽ đi Trung Liệt từ để thấp ngang cho các tướng sĩ đã hy sinh, lúc này, chính là thời cơ tốt nhất.
Bởi vì Mộ Dung Phong đang bị thương, Lý Trực Khất Tráng ở lại Triều Thiên Khuyết. Lãnh Băng Cơ nhỏ nhẹ đối với hắn là sự kiên nhẫn lớn nhất, thỉnh thoảng đối với hành vi hắn cố ý vô tình ăn xén đậu hũ cũng không có trở mặt.
Mộ Dung Phong cảm thấy, bệnh tật thật tốt. Giống như khi còn bé, mỗi lần mình bị bệnh, Huệ phi sẽ đối với mình ân cần đặc biệt, không còn ngông cuồng hống hách như ngày thường, nói một không thể hai.
Hiện tại, mình nằm trên giường, Băng Cơ không cho nữ nhân khác hầu hạ mình, mọi việc tự mình làm, nàng sẽ tự mình ăn, sẽ giúp mình lau mặt, sẽ thay quần áo cho mình, sau khi tiêm xong, còn có thể giúp mình xoa mông.
Mẹ ơi, lần trước mẹ tự mình kiểm tra thân thể, chính mình lén hôn mặt bà một cái, nàng dĩ nhiên cũng không có hung dữ ghen tuông, chỉ là đỏ mặt, làm cho bản thân chân thật một chút, nói tim đập quá nhanh, ảnh hưởng đến nàng kiểm tra. Ngẫm lại, lần đầu tiên hôn nàng, chính mình phải trả giá đắt.
Mộ Dung Phong rất hiểu sự tham lam vô độ, hơn nữ có chừng mực nắm giữ vừa mới tốt. Ngay cả ban đêm cùng giường gối, tay hắn cũng dần dần trở nên không trung thực. Giống như một đứa trẻ thèm ăn, trong lòng ôm một miếng đường, nhịn không được liền liếm một cái, hài lòng thì nheo mắt lại, dư vị vô cùng. Dần dần, vị ngọt trong miệng nhạt đi một chút, liền cẩn thận cắn một miếng, luyến tiếc lại không ngăn cản được sự hấp dẫn.
Một ngày nào đó chúng ta có thể thực sự nghiện nó?
Thẩm Phong Vân đối với kinh thành nắm rõ trong lòng bàn tay, dưới sự giúp đỡ của hắn rất nhanh chóng trói được chủ tiệm cơm. Sau khi đối chiếu chữ viết trên tờ biên lại với chữ viết của chủ tiệm, xác định chính xác chữ viết trên giấy là của người này.
Mấy người trong lòng nhen nhóm lên chút hy vọng, lập tức dẫn người đi điều tra. Nhưng mà lúc đến tiệm cơm mới phát hiện ra không có một bóng người. Dưới nhà kho của tiệm cơm có một đường chui dẫn xuống lòng đất, bên trong là một thất nguy nga, trên cao có một ngọn nến đỏ rực đang cháy, bên trong bức màn gấm đỏ rực là một phong thư nét mực còn chưa khô, mấy nét chữ như rồng bay phượng múa tuyệt đẹp: “Động phòng hoa chúc, hoan nghênh quan sát”
Binh sĩ đi điều tra mới chỉ nhìn lướt qua, liền hoảng hốt ngoảnh mặt đi không dám nhìn lại.
Mộ Dung Phong nắm chặt tay: “ Người vừa rời đi chưa bao lâu, lập tức đuổi theo! Tra hỏi bốn cửa thành xem có chiếc xe khả nghi nào ra vào không, đi theo hướng nào?
Binh sĩ như được đại xá, cúi đầu lui ra ngoài.
Chuẩn bị trước cho Cửu thiếu gia cũng không khó, Lãnh Băng Cơ bày biện đống thuốc lên âu chỉ là muốn che mắt người khác, không muốn hắn sinh nghi chiếc nhẫn Nạp Thước của mình mà thôi.
Có điều, Cửu thiếu gia cũng là người rất cảnh giác, trước khi giải phẫu, đã kịp cùng Lãnh Băng Cơ tìm nơi khác ẩn náu.
Dù sao trên người hắn có vết thương, Lục trưởng lão đã sớm nghi ngờ, trong lúc dưỡng thương e là không tránh khỏi bị quấy rầy. Nếu ông ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thừa nước đục thả câu, vậy thì phiền to.
Cửu thiếu gia lại dùng chiêu cũ, trực tiếp điểm huyệt ngủ của nàng. Cho nên lúc tỉnh lại, nàng vẫn như cũ không hề biết mình đang ở đâu.
Đều nói thỏ khôn có ba hang, đúng là thật, nam nhân này đúng thật là nhiều nơi ẩn nấp.
Giải phẫu vô cùng thuận lợi. Ngoại trừ sự không hợp tác của vị thiếu gia này. Nhưng cùng không khó lắm, không người bệnh nào không thể giải quyết được bằng một cây châm gây mê.
Một châm không được liền dùng hai châm.
Một liều này có thể khiến người khác ngủ liền một ngày một đêm, còn hắn lại thao láo mở mắt, quan sát giải phẫu từ đầu đến cuối, trong tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm.
Điểm mày hắn quả thật rất giống Mộ Dung Phong, đều là người có ý chí ngang trời. Có điều hắn lại là một người không có cảm giác an toàn, bất kể ai tới gần, hắn đều cảm thấy có mùi nguy hiểm.
Hắn không cho phép những người không thật sự gần gũi tiếp cận với mình, xem vào sự riêng tư của mình.
Cho nên, trong quá trình giải phẫu, ngoại trừ Lãnh Băng Cơ cùng với một thủ hạ áo xanh trợ giúp thì không có kẻ thứ ba, ngay cả thằng nhóc câm điếc phụ trách việc ăn uống sinh hoạt hằng ngày cho hắn cũng chỉ được phép đứng ngoài cửa.
Quá trình giải phẫu thật không dễ dàng gì, từ đầu đến cuối nàng đều bị giám sát dưới con mắt của hai người đàn ông kia. Vết thương ở vai của Lãnh Bằng Cơ còn chưa lành, nàng mới khâu đến một nửa liền nhịn không được phát run, mồ hôi đầm đìa.
Nghĩ đến bản thân đường đường là một người học y lâu năm, cũng gọi là được người người tán tụng là đấng thiên chi kiều nữ, lá ngọc cành vàng, vậy mà lại rơi vào cảnh này. Mổ gà hà tất dùng dao mổ trâu, mình lại dùng dao giải phẫu trị bệnh cứu người đi cắt cái kia, quả thật là đau lòng.
Nghĩ đến đã muốn khóc.
Giả dụ bình dấm chua Mộ Dung Phong mà biết mình tiếp xúc gần gũi với một nam nhân như vậy, đối xử bình thản với nhau, làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế này, liệu hắn có tức điện lên mà đào tung Mô phủ không?
Chuyện này, dù có chết cũng không thể để hắn biết! Phải chôn chặt vào bụng.
Lúc Cửu thiếu gia tỉnh lại, câu đầu tiên thốt ra là: “Ngươi hạ độc ta?”.
Lãnh Bằng Cơ tái mặt gật đầu: “Ta nói rồi, ta muốn để lại cho mình một đường lui. Người đã trúng Tuyệt Tình Tán của ta, mỗi tháng phải uống thuốc giả một lần, nếu không ruột gan sẽ đứt từng khúc mà chết”
Cửu thiếu gia không hề nổi giận, giống như đã đoán được điều đó từ trước, hắn chỉ cười cười.
“Không thành vấn đề, dù sao cái gì của ta người nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, sau này ta là người của ngươi”
Lãnh Bằng Cơ chỉ hờ hững nhìn hắn ta.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi đúng là một tên nam nhân thổi tha. Lời của nam nhân mà đáng tin, thì heo mẹ đã biết trèo lên cây, ta còn lâu mới tin lời của ngươi.”
Lãnh Băng Cơ không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi đây, bởi nàng biết thừa mình sẽ không thể bình yên mà bước ra khỏi căn phòng này, chỉ sợ đi chưa được vài bước đến cái mạng cũng chẳng còn.
Nơi này rõ ràng là có cao nhân chỉ điểm, vị trí nằm ngoài sức tưởng tượng của người khác, cho dù Mộ Dung Phong có đaof nát cái kinh thành này e là cũng không tìm thấy nơi nàng ẩn nấp.
Bởi vì bọn họ hiện tại không hề ở trong thành.
Không những đang ở dưới lòng đất mà còn là lòng đất trong núi, ai có thể tìm ra cơ chứ?
Nàng đã cẩn thận kiểm tra đế giày của tên câm điếc thấy thường có rêu bám vào, cho thấy người này thường xuyên ra vào lối đi ẩm ướt.
Nàng thắc mắc lẽ nào lối ra vào của địa cung này được xây trong một cái giếng phủ đầy rêu.
Cho nên nàng chú ý cả đến nước uống thường ngày. Hơn nữa còn xem xét cẩn trọng, thứ nước uống này rất giàu chất khoáng, không giống như nước ngầm chút nào.
Nàng nghĩ để ra khỏi địa cung này cần phải đi qua một hang động có nước chảy. Nếu như vậy, thì dù có tự mình chạy ra cũng chưa chắc đã ra được hẳn bên ngoài.
Làm thế nào mới có thể liên lạc với người bên ngoài?
“Cái này đúng rồi” Lãnh Băng Nguyệt đắc ý cười: “Sau này hai người chúng ta chính là cùng nhau đồng cam cộng khổ. Có phúc cùng hướng, có họa cùng chia. Không bao giờ có những suy nghĩ vớ vẩn về việc bỏ đi các mối quan hệ, tôi sẽ rất không vui”
Phương Phẩm Chi hối hận không thể cắn lưỡi mình: “Nếu Trắc Phi nương nương có những cử chỉ hành động gì, phẩm chi tất nhiên sẽ là người lên rừng xuống bể, chết không do dự.”
Lãnh Bằng Nguyệt chậm rãi đi đến trước mặt hắn, cúi người xuống, đưa tay nâng cằm hắn lên: “Ngươi thật sự là hiểu rõ ý người, làm sao người biết ta có chuyện giao cho ngươi làm?”
Phương Phẩm Chi gần như không thể nói được một câu nói đầy đủ: “Làm, làm gì?”
“Giúp ta đi giết một người” Phương Phẩm Chi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt hốt hoảng: “Giết, giết người.”
“Đúng vậy, giết chết Lãnh Băng Cơ”
“Nàng chính là vương phi nương nương!” Phương Phẩm Chi sợ hãi thốt lên. “Nếu nàng không phải vương phi nương nương, ta còn không muốn cái mạng nhỏ này của nàng.”
“Ta không dám, hơn nữa ta cũng không có bản lĩnh này.”
“Cái này còn không đơn giản, cho ngươi bạc, tìm nghệ cao nhân can đảm xuống tay. Thành, đưa tiền, không thành, hắn cũng chưa chắc biết thân phận của ngươi.”
Phương Phẩm Chi nơm nớp lo sợ: “Không, không giết không được sao?”
“Không giết nàng Lãnh Băng Cơ, ta vĩnh viễn cũng không có ngày thoát khỏi! Cho dù nàng còn một hơi thở, cũng khó tiêu tan nỗi hận trong lòng ta. Bây giờ chính là thời cơ tốt, giết nàng, vu oan cho Như Ý công chúa, chúng ta có thể toàn mạng mà rời khỏi. Chỉ cần nàng chết, Vương gia có thể hồi tâm chuyển ý, cả vương phủ đều là của ta, ngày sau cũng không thể thiếu vinh hoa phú quý của người”
Phương Phẩm Chi là trong lòng biết rõ, Lãnh Băng Nguyệt là con người nham hiểm, nếu thật sự có một ngày như vậy, mình còn không dám nói là giữ được cái mạng nhỏ này.
Nhưng hiện tại, hành vi của mình đều nằm trong tay Lãnh Bằng Nguyệt, mặc dù chạy trốn đến chân trời góc biển, cũng không thoát khỏi sự truy đuổi của Phong vương gia. Hắn hận không thể lập tức thiến bỏ đi cái nguồn gốc tội vạ của mình. Ông ta cắn chặt răng của mình và gật đầu với sự phẫn nộ: “Được!”
Lãnh Băng Nguyệt lúc này mới đắc ý cười. Chỉ cần giết Lãnh Băng Cơ, chuyện ở am Nam Sơn Ni vĩnh viễn sẽ không tiết lộ, mình mới có thể mãi mãi là hồi ức trong lòng Mộ Dung Phong. Nếu không, sự tình bại lộ, mình nhất định sẽ không có gì. Nó là một chuyến phiêu lưu của mình, một cuộc đặt cược lớn.
Qua hai ngày, chính là tết Trung Nguyên, Lãnh Bằng Cơ nhất định sẽ đến núi Tam Lý cúng tế cái mạng ngắn ngủi của nàng. Mà Mộ Dung Phong, sẽ đi Trung Liệt từ để thấp ngang cho các tướng sĩ đã hy sinh, lúc này, chính là thời cơ tốt nhất.
Bởi vì Mộ Dung Phong đang bị thương, Lý Trực Khất Tráng ở lại Triều Thiên Khuyết. Lãnh Băng Cơ nhỏ nhẹ đối với hắn là sự kiên nhẫn lớn nhất, thỉnh thoảng đối với hành vi hắn cố ý vô tình ăn xén đậu hũ cũng không có trở mặt.
Mộ Dung Phong cảm thấy, bệnh tật thật tốt. Giống như khi còn bé, mỗi lần mình bị bệnh, Huệ phi sẽ đối với mình ân cần đặc biệt, không còn ngông cuồng hống hách như ngày thường, nói một không thể hai.
Hiện tại, mình nằm trên giường, Băng Cơ không cho nữ nhân khác hầu hạ mình, mọi việc tự mình làm, nàng sẽ tự mình ăn, sẽ giúp mình lau mặt, sẽ thay quần áo cho mình, sau khi tiêm xong, còn có thể giúp mình xoa mông.
Mẹ ơi, lần trước mẹ tự mình kiểm tra thân thể, chính mình lén hôn mặt bà một cái, nàng dĩ nhiên cũng không có hung dữ ghen tuông, chỉ là đỏ mặt, làm cho bản thân chân thật một chút, nói tim đập quá nhanh, ảnh hưởng đến nàng kiểm tra. Ngẫm lại, lần đầu tiên hôn nàng, chính mình phải trả giá đắt.
Mộ Dung Phong rất hiểu sự tham lam vô độ, hơn nữ có chừng mực nắm giữ vừa mới tốt. Ngay cả ban đêm cùng giường gối, tay hắn cũng dần dần trở nên không trung thực. Giống như một đứa trẻ thèm ăn, trong lòng ôm một miếng đường, nhịn không được liền liếm một cái, hài lòng thì nheo mắt lại, dư vị vô cùng. Dần dần, vị ngọt trong miệng nhạt đi một chút, liền cẩn thận cắn một miếng, luyến tiếc lại không ngăn cản được sự hấp dẫn.
Một ngày nào đó chúng ta có thể thực sự nghiện nó?
Thẩm Phong Vân đối với kinh thành nắm rõ trong lòng bàn tay, dưới sự giúp đỡ của hắn rất nhanh chóng trói được chủ tiệm cơm. Sau khi đối chiếu chữ viết trên tờ biên lại với chữ viết của chủ tiệm, xác định chính xác chữ viết trên giấy là của người này.
Mấy người trong lòng nhen nhóm lên chút hy vọng, lập tức dẫn người đi điều tra. Nhưng mà lúc đến tiệm cơm mới phát hiện ra không có một bóng người. Dưới nhà kho của tiệm cơm có một đường chui dẫn xuống lòng đất, bên trong là một thất nguy nga, trên cao có một ngọn nến đỏ rực đang cháy, bên trong bức màn gấm đỏ rực là một phong thư nét mực còn chưa khô, mấy nét chữ như rồng bay phượng múa tuyệt đẹp: “Động phòng hoa chúc, hoan nghênh quan sát”
Binh sĩ đi điều tra mới chỉ nhìn lướt qua, liền hoảng hốt ngoảnh mặt đi không dám nhìn lại.
Mộ Dung Phong nắm chặt tay: “ Người vừa rời đi chưa bao lâu, lập tức đuổi theo! Tra hỏi bốn cửa thành xem có chiếc xe khả nghi nào ra vào không, đi theo hướng nào?
Binh sĩ như được đại xá, cúi đầu lui ra ngoài.
Chuẩn bị trước cho Cửu thiếu gia cũng không khó, Lãnh Băng Cơ bày biện đống thuốc lên âu chỉ là muốn che mắt người khác, không muốn hắn sinh nghi chiếc nhẫn Nạp Thước của mình mà thôi.
Có điều, Cửu thiếu gia cũng là người rất cảnh giác, trước khi giải phẫu, đã kịp cùng Lãnh Băng Cơ tìm nơi khác ẩn náu.
Dù sao trên người hắn có vết thương, Lục trưởng lão đã sớm nghi ngờ, trong lúc dưỡng thương e là không tránh khỏi bị quấy rầy. Nếu ông ta lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thừa nước đục thả câu, vậy thì phiền to.
Cửu thiếu gia lại dùng chiêu cũ, trực tiếp điểm huyệt ngủ của nàng. Cho nên lúc tỉnh lại, nàng vẫn như cũ không hề biết mình đang ở đâu.
Đều nói thỏ khôn có ba hang, đúng là thật, nam nhân này đúng thật là nhiều nơi ẩn nấp.
Giải phẫu vô cùng thuận lợi. Ngoại trừ sự không hợp tác của vị thiếu gia này. Nhưng cùng không khó lắm, không người bệnh nào không thể giải quyết được bằng một cây châm gây mê.
Một châm không được liền dùng hai châm.
Một liều này có thể khiến người khác ngủ liền một ngày một đêm, còn hắn lại thao láo mở mắt, quan sát giải phẫu từ đầu đến cuối, trong tay vẫn nắm chặt chuôi kiếm.
Điểm mày hắn quả thật rất giống Mộ Dung Phong, đều là người có ý chí ngang trời. Có điều hắn lại là một người không có cảm giác an toàn, bất kể ai tới gần, hắn đều cảm thấy có mùi nguy hiểm.
Hắn không cho phép những người không thật sự gần gũi tiếp cận với mình, xem vào sự riêng tư của mình.
Cho nên, trong quá trình giải phẫu, ngoại trừ Lãnh Băng Cơ cùng với một thủ hạ áo xanh trợ giúp thì không có kẻ thứ ba, ngay cả thằng nhóc câm điếc phụ trách việc ăn uống sinh hoạt hằng ngày cho hắn cũng chỉ được phép đứng ngoài cửa.
Quá trình giải phẫu thật không dễ dàng gì, từ đầu đến cuối nàng đều bị giám sát dưới con mắt của hai người đàn ông kia. Vết thương ở vai của Lãnh Bằng Cơ còn chưa lành, nàng mới khâu đến một nửa liền nhịn không được phát run, mồ hôi đầm đìa.
Nghĩ đến bản thân đường đường là một người học y lâu năm, cũng gọi là được người người tán tụng là đấng thiên chi kiều nữ, lá ngọc cành vàng, vậy mà lại rơi vào cảnh này. Mổ gà hà tất dùng dao mổ trâu, mình lại dùng dao giải phẫu trị bệnh cứu người đi cắt cái kia, quả thật là đau lòng.
Nghĩ đến đã muốn khóc.
Giả dụ bình dấm chua Mộ Dung Phong mà biết mình tiếp xúc gần gũi với một nam nhân như vậy, đối xử bình thản với nhau, làm ra chuyện kinh thiên động địa như thế này, liệu hắn có tức điện lên mà đào tung Mô phủ không?
Chuyện này, dù có chết cũng không thể để hắn biết! Phải chôn chặt vào bụng.
Lúc Cửu thiếu gia tỉnh lại, câu đầu tiên thốt ra là: “Ngươi hạ độc ta?”.
Lãnh Bằng Cơ tái mặt gật đầu: “Ta nói rồi, ta muốn để lại cho mình một đường lui. Người đã trúng Tuyệt Tình Tán của ta, mỗi tháng phải uống thuốc giả một lần, nếu không ruột gan sẽ đứt từng khúc mà chết”
Cửu thiếu gia không hề nổi giận, giống như đã đoán được điều đó từ trước, hắn chỉ cười cười.
“Không thành vấn đề, dù sao cái gì của ta người nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, sau này ta là người của ngươi”
Lãnh Bằng Cơ chỉ hờ hững nhìn hắn ta.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi đúng là một tên nam nhân thổi tha. Lời của nam nhân mà đáng tin, thì heo mẹ đã biết trèo lên cây, ta còn lâu mới tin lời của ngươi.”
Lãnh Băng Cơ không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn khỏi đây, bởi nàng biết thừa mình sẽ không thể bình yên mà bước ra khỏi căn phòng này, chỉ sợ đi chưa được vài bước đến cái mạng cũng chẳng còn.
Nơi này rõ ràng là có cao nhân chỉ điểm, vị trí nằm ngoài sức tưởng tượng của người khác, cho dù Mộ Dung Phong có đaof nát cái kinh thành này e là cũng không tìm thấy nơi nàng ẩn nấp.
Bởi vì bọn họ hiện tại không hề ở trong thành.
Không những đang ở dưới lòng đất mà còn là lòng đất trong núi, ai có thể tìm ra cơ chứ?
Nàng đã cẩn thận kiểm tra đế giày của tên câm điếc thấy thường có rêu bám vào, cho thấy người này thường xuyên ra vào lối đi ẩm ướt.
Nàng thắc mắc lẽ nào lối ra vào của địa cung này được xây trong một cái giếng phủ đầy rêu.
Cho nên nàng chú ý cả đến nước uống thường ngày. Hơn nữa còn xem xét cẩn trọng, thứ nước uống này rất giàu chất khoáng, không giống như nước ngầm chút nào.
Nàng nghĩ để ra khỏi địa cung này cần phải đi qua một hang động có nước chảy. Nếu như vậy, thì dù có tự mình chạy ra cũng chưa chắc đã ra được hẳn bên ngoài.
Làm thế nào mới có thể liên lạc với người bên ngoài?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.