Vương Phi Muốn Tái Giá Rồi (Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu)
Chương 58: Khẩu vị của Vương Gia rất kì lạ!
A Thiên
28/05/2021
Lãnh Băng Cơ dựa lưng vào cửa, cố gắng hướng về phía sau, tránh né sự uy hiếp của Mộ Dung Phong, lại càng lộ ra thân hình uyển chuyển mê hoặc của mình, phía cổ áo xuất hiện một khoảng trống to, làm mơ hồ lộ ra một mảng tuyết trắng.
Cổ họng Mộ Dung Phong có khô khốc, ánh mắt hắn dần dần trở nên âm trầm, có một trận cuồng phong quét qua, sau đó dần dần hình thành một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.
Hắn cảm thấy thực sự như đang có một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, chết tiệt.
Lãnh Băng Cơ cũng nhanh chóng nhận ra được sự nguy hiểm này, vươn tay chống lấy ngực đang không ngừng áp sát của hắn, giọng nói run lên vì căng thẳng, như đang lên dây đàn, như từng hạt mưa rơi trên mặt hồ.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?!”
Mộ Dung Phong trên trán nổi lên gân xanh, cố gắng kìm hãm con dã thú không chịu yên trong lòng, hơi nhếch mép cười: “Tất nhiên đang xin ý kiến của người, phải làm sao giảm bớt ngọn lửa trong lòng đang quả vượng?”
Lãnh Băng Cơ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi vì sợ hãi: “Ta và Vương Gia đều không giống nhau, ngươi cứ đi tìm Tiểu Bạch Liên của người, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh thôi”.
Vừa nãy mới vươn răng múa vuốt, một người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén sao đột nhiên biến thành một con mèo nhỏ rồi. Mộ Dung Phong đã cùng với nàng đối đáp suốt ba trăm sáu mươi lăm lần, thất bại hết lần này đến lần khác, đây là lần đầu tiên có được cảm giác chiến thắng như này.
“Ngươi vừa rồi còn nói chúng ta là vợ chồng, cho dù có xảy ra cũng có làm sao…”
Giọng nói trầm ấm, mang theo sự quyến rũ, cố ý nói năng lấp lửng khiến người khác phải suy nghĩ.
Lãnh băng Cơ ngay cả tại cũng đều đỏ lên, dái tai mỏng manh và nhỏ nhắn khiến người khác phải chảy nước miếng. Mộ Dung Phong vốn dĩ giọng điệu hẹp hòi đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, trên trán chợt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Lãnh Băng Cơ nghiến răng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Đúng vậy, chúng ta đã là vợ chồng, cho dù là như vậy, thì tốt nhất cũng vẫn phải là theo đuổi dần dần, đúng không?”
Nhìn thấy sự ranh mãnh thoáng qua trong mắt nàng, Mộ Dung Phong trong lòng lập tức cảnh tỉnh, biết sự việc không ổn liền nhanh chóng lùi lại một bước, đầu gối Lãnh Băng Cơ cũng bắt đầu kêu lên rồi. May mắn thay, may mắn thay, may mắn thay, với sự nhanh nhẹn, đã tránh được đòn đánh hủy diệt này, không đến mức rơi vào cái kết bi thảm.
Vẻ mặt của Mộ Dung Phong thay đổi, hắn hít một hơi: “Lãnh Băng Cơ, người thực sự là tàn nhẫn như vậy sao?”
Đây là đang tán tỉnh nhau sao? Nàng đơn giản chỉ muốn hắn không có con nối dõi.
Lãnh Băng Cơ lật cổ tay một cái liền tìm ra ba cây kim bạc, lo lắng thở hổn hển: “Chuyện này đã là gì? Ngươi còn dám trêu chọc ta thêm một câu nữa xem? Đảm bảo khiến người cả đời này sẽ không phải lo lắng về thận hỏa nữa”
Mộ Dung Phong tất nhiên biết kim bạc này của nàng rất lợi hại, đây không phải là nói đùa, tuy rằng biết bản thân có công phu không tệ, một chưởng liền có thể khiến nàng không thể trở tay, nhưng nếu kim bạc không có mắt thì phải làm sao?
Hắn cảm thấy vừa rồi đầu óc bản thân nhất định là bị một con lừa đá trúng rồi, sao có thể bị một nữ nhân hung dữ như vậy mê | hoặc chứ?
Giọng nói mê hoặc trong nháy mắt tan biến, Mộ Dung Phong xương quai hàm vẫn cắn chặt, cố chấp nói: “Ta trêu ghẹo ngươi? Lãnh Băng Cơ, thứ nhất người là một nữ nhân! Ngươi đến một nam nhân cũng không bằng, đơn giản chỉ là một dã nhân!”
Lãnh Băng Cơ liếc hắn một cái đầy ẩn ý: “Vậy thì vương gia, khẩu vị của ngươi thật sự rất kì lạ. Dĩ nhân đều cũng không buông tha, thì cũng chỉ là một con dã thú mà thôi.”
Mộ Dung Phong lập tức phát hiện ra mình nói một đằng làm một nẻo, nháy mắt khuôn mặt liền đỏ lên, vội vã rời đi.
Lãnh Băng Cơ giống như một người sống sót trở lại, gần như mềm nhũn người nằm trên mặt đất.
Chỉ có một cách để Mộ Dung Phong trút giận, đó là huấn luyện binh lính.
Hắn quay ngựa, tập hợp nhóm binh lính đã luyện tập kỹ năng chiến đấu với Lãnh Băng Cơ, bắt chạy vài vòng quanh doanh trại cho đến khi bọn họ mệt mỏi đến mức nằm trên mặt đất, không thể động đậy được nữa mới thôi.
Miễn cưỡng ép buộc, khi trở lại doanh trại, hắn nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đang bị một đám binh lính vây quanh, nói chuyện rôm rả trên núi, vui vẻ cười nói không ngừng.
Thế là, hắn lại đem nhóm binh sĩ thứ hai để tiến hành huấn luyện.
Cho đến ngày thứ ba, những binh lính nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đều đi vòng qua đường khác.
Lãnh Băng Cơ kéo lấy cương ngựa của hắn, tức giận hỏi: “Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Làm sao lại không muốn thấy ta nói chuyện với người khác?”
Mộ Dung Phong thù mới cùng hận cũ sôi trào trong lồng ngực, lạnh lùng chế giễu: “Cãi nhau, làm loạn lên muốn hưu thư, kết quả bây giờ tổ phụ, tổ mẫu, và các huynh đệ trong doanh trại đều coi người như của báu, ngươi đúng là một cô nương hai lòng”.”
Lãnh Bằng Cơ cười: “Bọn họ thích ta, đó là tài năng của ta, ngươi không thích ta, đó là sự mù quáng của ngươi! Nếu nhìn ta không vừa mắt, vậy cứ để cho ta trở lại vương phủ, qua sông rút ván không phải là điều người đang rất muốn làm sao.”
Mộ Dung Phong cũng cảm thấy nữ nhân này ở lại trong doanh trại thực sự không thích hợp, thật là một tai họa tiềm tàng. Kể từ khi nàng vào doanh trại, đã bắt đầu xảy ra rắc rối rồi.
Vẫy tay một cái: “Chuẩn bị xe về phủ!”
Bỏ qua tất cả chuyện khác, về phủ.
Lãnh Băng Cơ sững sờ một lúc, ta trở về vương phủ vì không muốn gặp ngươi, ngươi về cùng thì có ý nghĩa gì? Có điều nếu bản thân ở lại thì cũng không ra làm sao cả.
Các binh sĩ nhìn nàng và Mộ Dung Phong rời đi với vẻ mặt quyến luyến không rời, quay lưng lại liền muốn đánh trống khua chiêng, cả thiên hạ đều ăn mừng. Hai người này đều cảm thấy mình bị thiệt thòi, lẽ nào lại không nghĩ thử xem, các binh sĩ vô tội bị bọn họ liên lụy mới thật sự là chịu thiệt?
Sau ngày hôm nay, xương cốt cũng sắp hư hết rồi, chẳng phải là nhìn Vương Phi nương nương một chút thôi sao? Ngươi phải là cùng Vương Phi nương nương nói chuyện vui một chút thôi sao? Cũng chả làm qua chuyện gì quá phận Vương Gia của chúng ta ghen cũng quá lợi hại rồi.
Tình hình của phó tướng cũng đã ổn định một chút, điều kiện trong doanh trại lại khó khăn, để một đám người vụng về chăm sóc cũng không thích hợp. Hai người bước đi, ngày hôm sau theo an bài của Mộ Dung Phong, bọn họ chuẩn bị kiệu, đem phó tướng vào trong vương phủ dưỡng thương.
Mộ Dung Phong đặc biệt phái hai y nữ vào phủ cùng đại phụ chăm sóc phó tướng, Lãnh Bằng Cơ mỗi ngày đến thăm ba lần, tình hình cũng dần dần được cải thiện.
Sau khi nghe nói về phương pháp trị liệu của Lãnh Băng Cơ, đại phu trong phủ đều ngưỡng mộ nàng không nguôi, đến cá những người có tuổi, vậy mà lại cũng không thấy xấu hổ muốn nhận nàng ta làm sư phụ.
Lãnh Băng Cơ xấu hổ, văn hóa y học Trung Quốc rộng lớn và sâu sắc, đại phu trong phủ cũng toàn những người có danh tiếng, tự mình cảm thấy không bằng, duy nhất hơn bọn họ, là dựa vào những thiết bị y tế tiên tiến.
Hôm nay, trong nhà Điêu Ma Ma có công chuyện, thức dậy liền bận rộn ra khỏi phủ rồi. Bữa sáng của Lãnh Băng Cơ cũng là được mua từ bên ngoài về, ăn một chén bánh đậu thêm mè đen, sau đó tranh thủ thời gian đi phủ Quốc Công, cái cách Lão Thái Quân nhìn vào mình, tỏ vẻ một lời nói cũng không rõ, lại còn mang theo vẻ ám muội, khiến nàng hơi lo lắng, sớm đã trở về.
Lão Thái Quân, còn cùng di nương ở sau lưng nói đùa: “Vừa nhìn thấy nàng ta đã nhớ đến lời ông ngoại của nàng nói. Nàng và Phong Nhi chính là một cặp trời sinh. Ngày thường, lửa và nước không thể giao nhau. Một khi có nguy hiểm, người xem Phong Nhi nó phản ứng, mau chóng đem nàng bảo vệ không buông tay, cười tới thở không nổi…”
Chuyện này thì liên quan gì! hai người này cái miệng không còn coi mình là người già mắt kém nữa rồi!
Cổ họng Mộ Dung Phong có khô khốc, ánh mắt hắn dần dần trở nên âm trầm, có một trận cuồng phong quét qua, sau đó dần dần hình thành một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng.
Hắn cảm thấy thực sự như đang có một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, chết tiệt.
Lãnh Băng Cơ cũng nhanh chóng nhận ra được sự nguy hiểm này, vươn tay chống lấy ngực đang không ngừng áp sát của hắn, giọng nói run lên vì căng thẳng, như đang lên dây đàn, như từng hạt mưa rơi trên mặt hồ.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?!”
Mộ Dung Phong trên trán nổi lên gân xanh, cố gắng kìm hãm con dã thú không chịu yên trong lòng, hơi nhếch mép cười: “Tất nhiên đang xin ý kiến của người, phải làm sao giảm bớt ngọn lửa trong lòng đang quả vượng?”
Lãnh Băng Cơ khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đi vì sợ hãi: “Ta và Vương Gia đều không giống nhau, ngươi cứ đi tìm Tiểu Bạch Liên của người, nhất định sẽ chữa khỏi bệnh thôi”.
Vừa nãy mới vươn răng múa vuốt, một người phụ nữ miệng lưỡi sắc bén sao đột nhiên biến thành một con mèo nhỏ rồi. Mộ Dung Phong đã cùng với nàng đối đáp suốt ba trăm sáu mươi lăm lần, thất bại hết lần này đến lần khác, đây là lần đầu tiên có được cảm giác chiến thắng như này.
“Ngươi vừa rồi còn nói chúng ta là vợ chồng, cho dù có xảy ra cũng có làm sao…”
Giọng nói trầm ấm, mang theo sự quyến rũ, cố ý nói năng lấp lửng khiến người khác phải suy nghĩ.
Lãnh băng Cơ ngay cả tại cũng đều đỏ lên, dái tai mỏng manh và nhỏ nhắn khiến người khác phải chảy nước miếng. Mộ Dung Phong vốn dĩ giọng điệu hẹp hòi đột nhiên trở nên nghiêm túc như vậy, trên trán chợt xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Lãnh Băng Cơ nghiến răng, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi: “Đúng vậy, chúng ta đã là vợ chồng, cho dù là như vậy, thì tốt nhất cũng vẫn phải là theo đuổi dần dần, đúng không?”
Nhìn thấy sự ranh mãnh thoáng qua trong mắt nàng, Mộ Dung Phong trong lòng lập tức cảnh tỉnh, biết sự việc không ổn liền nhanh chóng lùi lại một bước, đầu gối Lãnh Băng Cơ cũng bắt đầu kêu lên rồi. May mắn thay, may mắn thay, may mắn thay, với sự nhanh nhẹn, đã tránh được đòn đánh hủy diệt này, không đến mức rơi vào cái kết bi thảm.
Vẻ mặt của Mộ Dung Phong thay đổi, hắn hít một hơi: “Lãnh Băng Cơ, người thực sự là tàn nhẫn như vậy sao?”
Đây là đang tán tỉnh nhau sao? Nàng đơn giản chỉ muốn hắn không có con nối dõi.
Lãnh Băng Cơ lật cổ tay một cái liền tìm ra ba cây kim bạc, lo lắng thở hổn hển: “Chuyện này đã là gì? Ngươi còn dám trêu chọc ta thêm một câu nữa xem? Đảm bảo khiến người cả đời này sẽ không phải lo lắng về thận hỏa nữa”
Mộ Dung Phong tất nhiên biết kim bạc này của nàng rất lợi hại, đây không phải là nói đùa, tuy rằng biết bản thân có công phu không tệ, một chưởng liền có thể khiến nàng không thể trở tay, nhưng nếu kim bạc không có mắt thì phải làm sao?
Hắn cảm thấy vừa rồi đầu óc bản thân nhất định là bị một con lừa đá trúng rồi, sao có thể bị một nữ nhân hung dữ như vậy mê | hoặc chứ?
Giọng nói mê hoặc trong nháy mắt tan biến, Mộ Dung Phong xương quai hàm vẫn cắn chặt, cố chấp nói: “Ta trêu ghẹo ngươi? Lãnh Băng Cơ, thứ nhất người là một nữ nhân! Ngươi đến một nam nhân cũng không bằng, đơn giản chỉ là một dã nhân!”
Lãnh Băng Cơ liếc hắn một cái đầy ẩn ý: “Vậy thì vương gia, khẩu vị của ngươi thật sự rất kì lạ. Dĩ nhân đều cũng không buông tha, thì cũng chỉ là một con dã thú mà thôi.”
Mộ Dung Phong lập tức phát hiện ra mình nói một đằng làm một nẻo, nháy mắt khuôn mặt liền đỏ lên, vội vã rời đi.
Lãnh Băng Cơ giống như một người sống sót trở lại, gần như mềm nhũn người nằm trên mặt đất.
Chỉ có một cách để Mộ Dung Phong trút giận, đó là huấn luyện binh lính.
Hắn quay ngựa, tập hợp nhóm binh lính đã luyện tập kỹ năng chiến đấu với Lãnh Băng Cơ, bắt chạy vài vòng quanh doanh trại cho đến khi bọn họ mệt mỏi đến mức nằm trên mặt đất, không thể động đậy được nữa mới thôi.
Miễn cưỡng ép buộc, khi trở lại doanh trại, hắn nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đang bị một đám binh lính vây quanh, nói chuyện rôm rả trên núi, vui vẻ cười nói không ngừng.
Thế là, hắn lại đem nhóm binh sĩ thứ hai để tiến hành huấn luyện.
Cho đến ngày thứ ba, những binh lính nhìn thấy Lãnh Băng Cơ đều đi vòng qua đường khác.
Lãnh Băng Cơ kéo lấy cương ngựa của hắn, tức giận hỏi: “Ngươi rốt cuộc là có ý gì? Làm sao lại không muốn thấy ta nói chuyện với người khác?”
Mộ Dung Phong thù mới cùng hận cũ sôi trào trong lồng ngực, lạnh lùng chế giễu: “Cãi nhau, làm loạn lên muốn hưu thư, kết quả bây giờ tổ phụ, tổ mẫu, và các huynh đệ trong doanh trại đều coi người như của báu, ngươi đúng là một cô nương hai lòng”.”
Lãnh Bằng Cơ cười: “Bọn họ thích ta, đó là tài năng của ta, ngươi không thích ta, đó là sự mù quáng của ngươi! Nếu nhìn ta không vừa mắt, vậy cứ để cho ta trở lại vương phủ, qua sông rút ván không phải là điều người đang rất muốn làm sao.”
Mộ Dung Phong cũng cảm thấy nữ nhân này ở lại trong doanh trại thực sự không thích hợp, thật là một tai họa tiềm tàng. Kể từ khi nàng vào doanh trại, đã bắt đầu xảy ra rắc rối rồi.
Vẫy tay một cái: “Chuẩn bị xe về phủ!”
Bỏ qua tất cả chuyện khác, về phủ.
Lãnh Băng Cơ sững sờ một lúc, ta trở về vương phủ vì không muốn gặp ngươi, ngươi về cùng thì có ý nghĩa gì? Có điều nếu bản thân ở lại thì cũng không ra làm sao cả.
Các binh sĩ nhìn nàng và Mộ Dung Phong rời đi với vẻ mặt quyến luyến không rời, quay lưng lại liền muốn đánh trống khua chiêng, cả thiên hạ đều ăn mừng. Hai người này đều cảm thấy mình bị thiệt thòi, lẽ nào lại không nghĩ thử xem, các binh sĩ vô tội bị bọn họ liên lụy mới thật sự là chịu thiệt?
Sau ngày hôm nay, xương cốt cũng sắp hư hết rồi, chẳng phải là nhìn Vương Phi nương nương một chút thôi sao? Ngươi phải là cùng Vương Phi nương nương nói chuyện vui một chút thôi sao? Cũng chả làm qua chuyện gì quá phận Vương Gia của chúng ta ghen cũng quá lợi hại rồi.
Tình hình của phó tướng cũng đã ổn định một chút, điều kiện trong doanh trại lại khó khăn, để một đám người vụng về chăm sóc cũng không thích hợp. Hai người bước đi, ngày hôm sau theo an bài của Mộ Dung Phong, bọn họ chuẩn bị kiệu, đem phó tướng vào trong vương phủ dưỡng thương.
Mộ Dung Phong đặc biệt phái hai y nữ vào phủ cùng đại phụ chăm sóc phó tướng, Lãnh Bằng Cơ mỗi ngày đến thăm ba lần, tình hình cũng dần dần được cải thiện.
Sau khi nghe nói về phương pháp trị liệu của Lãnh Băng Cơ, đại phu trong phủ đều ngưỡng mộ nàng không nguôi, đến cá những người có tuổi, vậy mà lại cũng không thấy xấu hổ muốn nhận nàng ta làm sư phụ.
Lãnh Băng Cơ xấu hổ, văn hóa y học Trung Quốc rộng lớn và sâu sắc, đại phu trong phủ cũng toàn những người có danh tiếng, tự mình cảm thấy không bằng, duy nhất hơn bọn họ, là dựa vào những thiết bị y tế tiên tiến.
Hôm nay, trong nhà Điêu Ma Ma có công chuyện, thức dậy liền bận rộn ra khỏi phủ rồi. Bữa sáng của Lãnh Băng Cơ cũng là được mua từ bên ngoài về, ăn một chén bánh đậu thêm mè đen, sau đó tranh thủ thời gian đi phủ Quốc Công, cái cách Lão Thái Quân nhìn vào mình, tỏ vẻ một lời nói cũng không rõ, lại còn mang theo vẻ ám muội, khiến nàng hơi lo lắng, sớm đã trở về.
Lão Thái Quân, còn cùng di nương ở sau lưng nói đùa: “Vừa nhìn thấy nàng ta đã nhớ đến lời ông ngoại của nàng nói. Nàng và Phong Nhi chính là một cặp trời sinh. Ngày thường, lửa và nước không thể giao nhau. Một khi có nguy hiểm, người xem Phong Nhi nó phản ứng, mau chóng đem nàng bảo vệ không buông tay, cười tới thở không nổi…”
Chuyện này thì liên quan gì! hai người này cái miệng không còn coi mình là người già mắt kém nữa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.