Chương 46:
An Khinh Tâm
28/10/2024
Lục Chiêu Linh tùy tiện rút một cây trâm bạc từ tóc của Thanh Bảo, dùng đầu trâm chọc vào viên đá nhỏ.
Pụt.
Mỗi tay một viên, nàng nhẹ nhàng chọc thủng một lỗ xuyên qua từng viên đá.
Thanh Bảo và Thanh Âm sững sờ tròn mắt nhìn.
Không phải chứ, hình như tiểu thư không có võ công? Mà ngay cả họ cũng không làm nổi như vậy!
“Nô tì sẽ đi xâu dây ngay.” Thanh Bảo vội vàng đi tìm dây màu.
Lục Chiêu Linh qua loa rửa mặt rồi lại nhìn cái bánh bao trên bàn.
“Tiểu thư, hay là để nô tì đi báo với Vương gia một tiếng.” Thanh Âm nói. Vương gia chắc chắn sẽ ra mặt giúp tiểu thư.
Lục Chiêu Linh lắc đầu, “Không cần đâu, đỡ ta ra ngoài đi dạo. Ta đi nhặt bạc.”
Nhặt bạc?
Thanh Âm ngơ ngác.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đỡ Lục Chiêu Linh ra khỏi phòng.
Lục tiểu đáng thương trong người không có lấy một đồng xu. Nàng cũng không thể chuyện gì cũng nhờ Tấn Vương giúp đỡ, giờ đầu còn đang bị thương, hồn phách cũng chưa ổn định, nên tạm thời nàng sẽ không đối đầu với Lục phu nhân. Chỉ là—
Người nhà họ Lục ít nhiều cũng sẽ phải chịu mất một ít tài sản.
Lục Chiêu Linh vốn luôn có vận khí tốt về tài vận, ngoài ra, nàng còn có khả năng xác định dòng tài khí, đặc biệt là những nơi có tài khí bị bỏ sót.
Hôm nay thời tiết khá đẹp.
Ra đến sân, Lục Chiêu Linh đứng trong viện nhìn quanh một lượt.
Viện của lầu Nghe Ấm tuy nhỏ nhưng hoa cỏ rực rỡ, vô cùng xinh đẹp. Nghe nói, khi các nữ quyến nhà họ Lục tổ chức tiệc chiêu đãi các tiểu thư phu nhân, họ gần như luôn chọn lầu Nghe Ấm này.
Lục Chiêu Vân và Lục Chiêu Nguyệt cũng thường mời các bạn tiểu thư đến đây uống trà, ngắm hoa.
Thanh Âm đỡ Lục Chiêu Linh mà không hiểu nàng định làm gì.
Một lúc sau, Lục Chiêu Linh chỉ về một hướng và nói với nàng, “Đến đó, dịch hai tảng đá trang trí ra, lấy vật bên trong ra.”
“Hả?” Thanh Âm ngẩn người, rồi nhanh chóng đáp, “Vâng.”
Lục Chiêu Linh chỉ vào hai tảng đá bên cạnh một cụm hoa cúc tím. Đá không lớn lắm nhưng có vẻ các tiểu thư bình thường sẽ không dễ di chuyển, khe giữa hai tảng đá có rêu xanh phủ đầy, chứng tỏ đã đặt ở đó rất lâu.
Thanh Âm không biết trong đó có gì, nhưng vẫn nghe lời di chuyển hai tảng đá.
Vừa dịch chuyển xong, khe giữa tảng đá lộ ra một chiếc bông tai.
Thanh Âm ngạc nhiên nhặt lên.
Đó là một chiếc bông tai bằng vàng ròng, lại có vẻ khá nặng! Nàng cầm lên ước lượng, nhìn kỹ mẫu mã rồi nhanh chóng chạy về, đưa cho Lục Chiêu Linh.
“Tiểu thư, chiếc bông tai này nô tì từng thấy bán ở cửa hàng Minh Bảo Lâu trong kinh thành, khi ấy một đôi có giá năm mươi lượng bạc, một chiếc này chắc cũng phải hai mươi lăm lượng.”
Tất nhiên, mức giá này đã bao gồm tiền công.
Nếu đem nấu thành cục vàng thì giá trị sẽ giảm chút ít, nhưng vẫn có thể đổi lấy khoảng hai mươi lượng bạc.
“Ừm, ngươi giữ lấy, mang đi đổi bạc.”
Thanh Âm có chút phấn khích, “Tiểu thư sao lại biết ở đó có vàng?”
Hai mươi lượng bạc, với một người ở Vương phủ suốt mười năm như nàng cũng không phải là gì to tát, nhưng cách tìm thấy thì thật mới lạ!
“Nơi đó có tài khí nhỏ.” Lục Chiêu Linh đáp.
Tài khí?
Thanh Âm tuy không hiểu lắm, nhưng cũng không hỏi thêm, vì Lục Chiêu Linh lại chỉ về một hướng khác.
“Đào thử dưới gốc cây kia.”
Lần này, Thanh Âm không chút chần chừ, lập tức chạy đến đào đất.
Chẳng mấy chốc, nàng moi lên được một hộp bạc nhỏ, chỉ cỡ bằng bàn tay, hơi bẹp.
“Cứ dùng sức mở hộp đi.” Lục Chiêu Linh nói.
Pụt.
Mỗi tay một viên, nàng nhẹ nhàng chọc thủng một lỗ xuyên qua từng viên đá.
Thanh Bảo và Thanh Âm sững sờ tròn mắt nhìn.
Không phải chứ, hình như tiểu thư không có võ công? Mà ngay cả họ cũng không làm nổi như vậy!
“Nô tì sẽ đi xâu dây ngay.” Thanh Bảo vội vàng đi tìm dây màu.
Lục Chiêu Linh qua loa rửa mặt rồi lại nhìn cái bánh bao trên bàn.
“Tiểu thư, hay là để nô tì đi báo với Vương gia một tiếng.” Thanh Âm nói. Vương gia chắc chắn sẽ ra mặt giúp tiểu thư.
Lục Chiêu Linh lắc đầu, “Không cần đâu, đỡ ta ra ngoài đi dạo. Ta đi nhặt bạc.”
Nhặt bạc?
Thanh Âm ngơ ngác.
Nhưng nàng vẫn ngoan ngoãn đỡ Lục Chiêu Linh ra khỏi phòng.
Lục tiểu đáng thương trong người không có lấy một đồng xu. Nàng cũng không thể chuyện gì cũng nhờ Tấn Vương giúp đỡ, giờ đầu còn đang bị thương, hồn phách cũng chưa ổn định, nên tạm thời nàng sẽ không đối đầu với Lục phu nhân. Chỉ là—
Người nhà họ Lục ít nhiều cũng sẽ phải chịu mất một ít tài sản.
Lục Chiêu Linh vốn luôn có vận khí tốt về tài vận, ngoài ra, nàng còn có khả năng xác định dòng tài khí, đặc biệt là những nơi có tài khí bị bỏ sót.
Hôm nay thời tiết khá đẹp.
Ra đến sân, Lục Chiêu Linh đứng trong viện nhìn quanh một lượt.
Viện của lầu Nghe Ấm tuy nhỏ nhưng hoa cỏ rực rỡ, vô cùng xinh đẹp. Nghe nói, khi các nữ quyến nhà họ Lục tổ chức tiệc chiêu đãi các tiểu thư phu nhân, họ gần như luôn chọn lầu Nghe Ấm này.
Lục Chiêu Vân và Lục Chiêu Nguyệt cũng thường mời các bạn tiểu thư đến đây uống trà, ngắm hoa.
Thanh Âm đỡ Lục Chiêu Linh mà không hiểu nàng định làm gì.
Một lúc sau, Lục Chiêu Linh chỉ về một hướng và nói với nàng, “Đến đó, dịch hai tảng đá trang trí ra, lấy vật bên trong ra.”
“Hả?” Thanh Âm ngẩn người, rồi nhanh chóng đáp, “Vâng.”
Lục Chiêu Linh chỉ vào hai tảng đá bên cạnh một cụm hoa cúc tím. Đá không lớn lắm nhưng có vẻ các tiểu thư bình thường sẽ không dễ di chuyển, khe giữa hai tảng đá có rêu xanh phủ đầy, chứng tỏ đã đặt ở đó rất lâu.
Thanh Âm không biết trong đó có gì, nhưng vẫn nghe lời di chuyển hai tảng đá.
Vừa dịch chuyển xong, khe giữa tảng đá lộ ra một chiếc bông tai.
Thanh Âm ngạc nhiên nhặt lên.
Đó là một chiếc bông tai bằng vàng ròng, lại có vẻ khá nặng! Nàng cầm lên ước lượng, nhìn kỹ mẫu mã rồi nhanh chóng chạy về, đưa cho Lục Chiêu Linh.
“Tiểu thư, chiếc bông tai này nô tì từng thấy bán ở cửa hàng Minh Bảo Lâu trong kinh thành, khi ấy một đôi có giá năm mươi lượng bạc, một chiếc này chắc cũng phải hai mươi lăm lượng.”
Tất nhiên, mức giá này đã bao gồm tiền công.
Nếu đem nấu thành cục vàng thì giá trị sẽ giảm chút ít, nhưng vẫn có thể đổi lấy khoảng hai mươi lượng bạc.
“Ừm, ngươi giữ lấy, mang đi đổi bạc.”
Thanh Âm có chút phấn khích, “Tiểu thư sao lại biết ở đó có vàng?”
Hai mươi lượng bạc, với một người ở Vương phủ suốt mười năm như nàng cũng không phải là gì to tát, nhưng cách tìm thấy thì thật mới lạ!
“Nơi đó có tài khí nhỏ.” Lục Chiêu Linh đáp.
Tài khí?
Thanh Âm tuy không hiểu lắm, nhưng cũng không hỏi thêm, vì Lục Chiêu Linh lại chỉ về một hướng khác.
“Đào thử dưới gốc cây kia.”
Lần này, Thanh Âm không chút chần chừ, lập tức chạy đến đào đất.
Chẳng mấy chốc, nàng moi lên được một hộp bạc nhỏ, chỉ cỡ bằng bàn tay, hơi bẹp.
“Cứ dùng sức mở hộp đi.” Lục Chiêu Linh nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.