Chương 25: Hồng diệt cốc
Băng Nhi
28/05/2021
Hôm nay Ngâm Tuyết vẫn thân nam trang đi cùng Lâm Phong đến Hồng Diệt Cốc để gặp cốc chủ.
"Hương Sơn thực đẹp, cảnh mưa ở Hồng Diệp Cốc cũng thực thú vị, lá cây rụng lác đác, cảnh sắc có thể nói đẹp không sao tả xiết nha!"
Ngâm Tuyết buồn cười nhìn Lâm Phong trên đường đi từ từ ngắm cảnh, nàng cũng không gấp, chậm rãi cùng Lâm Phong quan sát xung quanh Hồng Diệt Cốc. Lâm Phong vẫn im lặng không liếc nhìn nàng lấy một cái.
"Làm sao, ta là rắn độc hay là mãnh thú, liếc nhìn ta một cái cũng khó như vậy?"
Trong lời nói của Ngâm Tuyết có vài phần tán dóc, dọc theo con đường này. Ngâm Tuyết khâm phục Lâm Phong võ công cao cường, cơ trí hơn người, quả là thời đại nào cũng có người tài ba, không hổ là chiến thần của Bắc Thần.
Lâm Phong đối với Ngâm Tuyết có rất nhiều hiếu kỳ cùng bội phục, dù sao những chuyện Ngâm Tuyết thể hiện ra cũng thực sự quá kỳ quái, nàng là người của Thất Sát, nàng thế nhưng không biết vùng Hương Sơn nổi tiếng thiên hạ. Lâm Phong chậm rãi giải thích
" Con đường này vòng qua Triều Nhai, hung hiểm dị thường, cũng chỉ có con đường này mới có thể đột phá phòng thủ của quân lính Triều Nhai thôi. Tên tướng quân Dịch Bắc Phi là một người tương đối khó dây dưa, đầu óc linh hoạt, tin rằng chúng ta muốn cướp binh khí, và như thế nào thoát khỏi Trường Bàn Cun hắn cũng biết rõ."
Ngâm Tuyết tự nhiên biết không thể giống như trong tiểu thuyết, coi người cổ đại là ngu dốt được, ai bảo thời cổ đại không có người thông minh? Chỉ bất quá thời đại của Ngâm Tuyết tri thức vượt quá bọn họ, cho nên nàng mới lộ ra vẻ thông minh hơn người, thật ra bàn về quân sự cùng đầu óc mưu trí Ngâm Tuyết biết mình vô luận như thế nào cũng là kém Lâm Phong. Làm vương phi của hắn lâu như vậy mà đến bây giờ nàng mới nhận ra hắn còn có bộ mặt như thế này.
"Vậy hắn cũng có thể biết chúng ta sẽ ra tay trên đường này?"
Ngâm Tuyết khẽ chau mày, lại biết sự việc này Bắc Thần Thiên hẳn là cũng suy nghĩ rồi.
" Nếu ta giao chiến ở đây, coi như có đến cũng đuổi không kịp, hắn không dám đem binh tấn công Hồng Diệp Cốc."
Lâm Phong nói chắc như đinh chém sắt, cùng người thông minh nói chuyện thật tốt chính là không cần nói những lời thừa, hiển nhiên Ngâm Tuyết đối với lời của hắn có thể ngầm hiểu, không cần hắn giải thích dài dòng. Hai người đều giống nhau, lời của Ngâm Tuyết hắn căn bản cũng biết toan tính ngầm rõ, cho nên trong thời gian dài hai người nói chuyện với nhau chỉ có mấy câu, người ngoài nghe thì không giải thích được, chỉ có hai người cùng tự hiểu.
Lúc này Ngâm Tuyết vẫn không hiểu rõ tột cùng về thời đại này, từ trước đến giờ là nàng cơ trí luôn dùng ánh mắt “hiểu rõ thế sự” diễn kịch cho hắn xem.
Nàng không tự mình đi tìm hiểu một vòng quanh Hồng Diệp Cốc, nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận lời nói của ai cả!
Cũng may Ngâm Tuyết cũng không phải là cô gái quen được nuông chiều, đường đi khó khăn thế nào nàng cũng không thấy cực khổ. Ngâm Tuyết tìm hiểu thân thể này xem có hòa hợp được không, thân thể tiềm năng này có thể là một cao thủ đánh thắng những người bình thường khác, nếu như xuất hiện bất kỳ sự tấn công nào, thêm vào Lâm Phong thì bọn họ cũng nắm được phần thắng. Nhưng Ngâm Tuyết vẫn chưa nắm rõ tình trạng hiện thời, nàng biết, với thân phận không bình thường này mà muốn sinh tồn ở thời chiến sự này thì nhất định phải trở nên cường đại hơn nữa!
"Người nói xem, Hồng Diệp Cốc rốt cuộc là địa phương thế nào, ngay cả Dịch Bắc Phi cũng không dám tự tiện xông vào?"
Ngâm Tuyết biết tình huống trước mắt tương đối trọng yếu, hiện tại việc quan trọng là phải tìm hiểu rõ mọi chuyện mới có thể giúp Ngọc Minh lên ngôi thực hiện tâm nguyện của phụ hoàng. Nay Thần Thiên hắn lại chọn nơi hiểm trở này để vận chuyển vũ khí e nơi này không dễ dàng gì.
"Hồng Diệp cốc chủ cả đời là võ tướng, mấy chục năm lập công to lớn cho Cách Thương Quốc “công cao đắp chủ” ( sự nghiệp lấn lướt chủ nhân => là mối nguy hại) cả nhà bị ám toán hãm hại, cốc chủ dẫn gia quyến cùng quân đội vạn người tới Hồng Diệp Cốc, dựng trại, một lòng muốn trả thù."
Lâm Phong nói tới đây thở dài một tiếng: "Cách Thương thực không biết dùng người, Ân thị cả nhà trung thành lại bị bọn họ hãm hại như vậy, thật sự là làm nguội lạnh lòng người, sau đó Cách Thương bị Thiên Thành Quốc tiêu diệt, Hồng Diệp Cốc cũng không truyền ra chút tin tức nào, có thể là đã nản lòng thoái chí."
Ngâm Tuyết gật đầu, thầm nghĩ, các ngươi chẳng lẽ cũng không phải như thế? Một quốc gia cường đại nếu như muốn chân chính yên ổn, có thể không giết hết những người này sao? Công cao đắp chủ, đây là điều cấm kỵ từ thiên cổ bất di bất dịch, bất quá Cách Thương Quốc chủ thực kém cỏi, tìm thời điểm giết người quả là sai lầm, ta không tin nếu như là ngươi thì ngươi sẽ lưu lại bọn hắn.
Lâm Phong nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười. "Nếu như là ta, ta tự nhiên sẽ lưu lại bọn hắn, ngươi nghĩ xem, đó là kết cục của Ân thị nhất tộc do công cao đắp chủ, nếu có ta ở đây, bọn họ có thể có cơ hội đó sao?"
Lâm Phong không ngạc nhiên khi hắn nhìn thấu tâm tư của mình, nàng cũng không hề giấu diếm, nếu như đoán không ra thì hắn cũng không là chiến thần của Bắc Thần. Nàng trợn mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.
"Đại ngôn bất tàm."
Trong lòng thầm đồng ý với ý kiến của hắn, nam nhân này cũng không phải là kiêu ngạo, lời nói không hề làm bộ chút nào, làm người khác trực tiếp cảm thấy hắn là người không tầm thường, cũng thật đúng với khẩu vị của Ngâm Tuyết. Trong lòng thầm than, nếu trước đây ta gặp Lâm Phong trước khi ta gả cho hắn biết đâu đã là bằng hữu tốt. Đột nhiên nàng lại thấy buồn cười, hắn sớm đã là phu quân của nàng, trở thành bằng hữu ư? Chuyện cười này cũng thực quá vớ vẩn đi. Đột nhiên Lâm Phong biến sắc, nghi ngờ nói.
"Kỳ quái, tại sao Hồng Diệp Cốc lại phái người xuống núi, bình thường chỉ cần không phải là người Bắc Thần thì khi đi qua nơi này sẽ không bị ngăn trở."
Ngâm Tuyết cười lạnh.
“Chả lẽ ngươi không nghĩ tới chuyện này, trên đời làm gì có chuyện gì vô nghĩa, Hồng Diệp Cốc chủ với Thần Thiên hắn có lui tới hay không, ngươi thật không biết?”
Lâm Phong bị nàng nhìn rõ tâm tư nhưng không đỏ mặt, khẽ mỉm cười.
"Điều này có gì không tốt? Có lẽ Thần Thiên đang ở trong cốc?"
Ngâm Tuyết đầu óc đã quay vòng ba trăm sáu mươi độ, ước đoán Lâm Phong chắc hẳn có dụng ý, hắn không thể nào không nghĩ tới Hồng Diệp Cốc cùng Thần Thiên có liên lạc, ngày đó Thần Thiên tiêu diệt Cách Thương, Hồng Diệp Cốc khẳng định cũng có tham gia bàn bạc báo thù, khi đó thiếu nợ Thần Thiên một món nợ lớn. Lần này giúp hắn vận chuyển binh khí. Đây hết thảy đều là Lâm Phong đã sắp xếp xong xuôi! Nghĩ đến đây, Ngâm Tuyết không thể không thừa nhận nam nhân này thật lợi hại, tâm kế sâu xa, từng bước từng bước thế nhưng toàn bộ cũng rơi vào tính toán của hắn, chẳng qua đối phương là Thần Thiên, đâu dễ dàng đối phó?
“Ngươi lại thật thà tin rằng ta đưa ngươi đến đây chỉ vì ngắm phong cảnh, hóng gió sao?”
Bắc Thần Thiên bất động thanh sắc hỏi lại, Lâm Phong nghe vậy trừng mắt một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười.
"Hương Sơn thực đẹp, cảnh mưa ở Hồng Diệp Cốc cũng thực thú vị, lá cây rụng lác đác, cảnh sắc có thể nói đẹp không sao tả xiết nha!"
Ngâm Tuyết buồn cười nhìn Lâm Phong trên đường đi từ từ ngắm cảnh, nàng cũng không gấp, chậm rãi cùng Lâm Phong quan sát xung quanh Hồng Diệt Cốc. Lâm Phong vẫn im lặng không liếc nhìn nàng lấy một cái.
"Làm sao, ta là rắn độc hay là mãnh thú, liếc nhìn ta một cái cũng khó như vậy?"
Trong lời nói của Ngâm Tuyết có vài phần tán dóc, dọc theo con đường này. Ngâm Tuyết khâm phục Lâm Phong võ công cao cường, cơ trí hơn người, quả là thời đại nào cũng có người tài ba, không hổ là chiến thần của Bắc Thần.
Lâm Phong đối với Ngâm Tuyết có rất nhiều hiếu kỳ cùng bội phục, dù sao những chuyện Ngâm Tuyết thể hiện ra cũng thực sự quá kỳ quái, nàng là người của Thất Sát, nàng thế nhưng không biết vùng Hương Sơn nổi tiếng thiên hạ. Lâm Phong chậm rãi giải thích
" Con đường này vòng qua Triều Nhai, hung hiểm dị thường, cũng chỉ có con đường này mới có thể đột phá phòng thủ của quân lính Triều Nhai thôi. Tên tướng quân Dịch Bắc Phi là một người tương đối khó dây dưa, đầu óc linh hoạt, tin rằng chúng ta muốn cướp binh khí, và như thế nào thoát khỏi Trường Bàn Cun hắn cũng biết rõ."
Ngâm Tuyết tự nhiên biết không thể giống như trong tiểu thuyết, coi người cổ đại là ngu dốt được, ai bảo thời cổ đại không có người thông minh? Chỉ bất quá thời đại của Ngâm Tuyết tri thức vượt quá bọn họ, cho nên nàng mới lộ ra vẻ thông minh hơn người, thật ra bàn về quân sự cùng đầu óc mưu trí Ngâm Tuyết biết mình vô luận như thế nào cũng là kém Lâm Phong. Làm vương phi của hắn lâu như vậy mà đến bây giờ nàng mới nhận ra hắn còn có bộ mặt như thế này.
"Vậy hắn cũng có thể biết chúng ta sẽ ra tay trên đường này?"
Ngâm Tuyết khẽ chau mày, lại biết sự việc này Bắc Thần Thiên hẳn là cũng suy nghĩ rồi.
" Nếu ta giao chiến ở đây, coi như có đến cũng đuổi không kịp, hắn không dám đem binh tấn công Hồng Diệp Cốc."
Lâm Phong nói chắc như đinh chém sắt, cùng người thông minh nói chuyện thật tốt chính là không cần nói những lời thừa, hiển nhiên Ngâm Tuyết đối với lời của hắn có thể ngầm hiểu, không cần hắn giải thích dài dòng. Hai người đều giống nhau, lời của Ngâm Tuyết hắn căn bản cũng biết toan tính ngầm rõ, cho nên trong thời gian dài hai người nói chuyện với nhau chỉ có mấy câu, người ngoài nghe thì không giải thích được, chỉ có hai người cùng tự hiểu.
Lúc này Ngâm Tuyết vẫn không hiểu rõ tột cùng về thời đại này, từ trước đến giờ là nàng cơ trí luôn dùng ánh mắt “hiểu rõ thế sự” diễn kịch cho hắn xem.
Nàng không tự mình đi tìm hiểu một vòng quanh Hồng Diệp Cốc, nàng sẽ không dễ dàng tin tưởng bất luận lời nói của ai cả!
Cũng may Ngâm Tuyết cũng không phải là cô gái quen được nuông chiều, đường đi khó khăn thế nào nàng cũng không thấy cực khổ. Ngâm Tuyết tìm hiểu thân thể này xem có hòa hợp được không, thân thể tiềm năng này có thể là một cao thủ đánh thắng những người bình thường khác, nếu như xuất hiện bất kỳ sự tấn công nào, thêm vào Lâm Phong thì bọn họ cũng nắm được phần thắng. Nhưng Ngâm Tuyết vẫn chưa nắm rõ tình trạng hiện thời, nàng biết, với thân phận không bình thường này mà muốn sinh tồn ở thời chiến sự này thì nhất định phải trở nên cường đại hơn nữa!
"Người nói xem, Hồng Diệp Cốc rốt cuộc là địa phương thế nào, ngay cả Dịch Bắc Phi cũng không dám tự tiện xông vào?"
Ngâm Tuyết biết tình huống trước mắt tương đối trọng yếu, hiện tại việc quan trọng là phải tìm hiểu rõ mọi chuyện mới có thể giúp Ngọc Minh lên ngôi thực hiện tâm nguyện của phụ hoàng. Nay Thần Thiên hắn lại chọn nơi hiểm trở này để vận chuyển vũ khí e nơi này không dễ dàng gì.
"Hồng Diệp cốc chủ cả đời là võ tướng, mấy chục năm lập công to lớn cho Cách Thương Quốc “công cao đắp chủ” ( sự nghiệp lấn lướt chủ nhân => là mối nguy hại) cả nhà bị ám toán hãm hại, cốc chủ dẫn gia quyến cùng quân đội vạn người tới Hồng Diệp Cốc, dựng trại, một lòng muốn trả thù."
Lâm Phong nói tới đây thở dài một tiếng: "Cách Thương thực không biết dùng người, Ân thị cả nhà trung thành lại bị bọn họ hãm hại như vậy, thật sự là làm nguội lạnh lòng người, sau đó Cách Thương bị Thiên Thành Quốc tiêu diệt, Hồng Diệp Cốc cũng không truyền ra chút tin tức nào, có thể là đã nản lòng thoái chí."
Ngâm Tuyết gật đầu, thầm nghĩ, các ngươi chẳng lẽ cũng không phải như thế? Một quốc gia cường đại nếu như muốn chân chính yên ổn, có thể không giết hết những người này sao? Công cao đắp chủ, đây là điều cấm kỵ từ thiên cổ bất di bất dịch, bất quá Cách Thương Quốc chủ thực kém cỏi, tìm thời điểm giết người quả là sai lầm, ta không tin nếu như là ngươi thì ngươi sẽ lưu lại bọn hắn.
Lâm Phong nhìn nàng một cái, khẽ mỉm cười. "Nếu như là ta, ta tự nhiên sẽ lưu lại bọn hắn, ngươi nghĩ xem, đó là kết cục của Ân thị nhất tộc do công cao đắp chủ, nếu có ta ở đây, bọn họ có thể có cơ hội đó sao?"
Lâm Phong không ngạc nhiên khi hắn nhìn thấu tâm tư của mình, nàng cũng không hề giấu diếm, nếu như đoán không ra thì hắn cũng không là chiến thần của Bắc Thần. Nàng trợn mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.
"Đại ngôn bất tàm."
Trong lòng thầm đồng ý với ý kiến của hắn, nam nhân này cũng không phải là kiêu ngạo, lời nói không hề làm bộ chút nào, làm người khác trực tiếp cảm thấy hắn là người không tầm thường, cũng thật đúng với khẩu vị của Ngâm Tuyết. Trong lòng thầm than, nếu trước đây ta gặp Lâm Phong trước khi ta gả cho hắn biết đâu đã là bằng hữu tốt. Đột nhiên nàng lại thấy buồn cười, hắn sớm đã là phu quân của nàng, trở thành bằng hữu ư? Chuyện cười này cũng thực quá vớ vẩn đi. Đột nhiên Lâm Phong biến sắc, nghi ngờ nói.
"Kỳ quái, tại sao Hồng Diệp Cốc lại phái người xuống núi, bình thường chỉ cần không phải là người Bắc Thần thì khi đi qua nơi này sẽ không bị ngăn trở."
Ngâm Tuyết cười lạnh.
“Chả lẽ ngươi không nghĩ tới chuyện này, trên đời làm gì có chuyện gì vô nghĩa, Hồng Diệp Cốc chủ với Thần Thiên hắn có lui tới hay không, ngươi thật không biết?”
Lâm Phong bị nàng nhìn rõ tâm tư nhưng không đỏ mặt, khẽ mỉm cười.
"Điều này có gì không tốt? Có lẽ Thần Thiên đang ở trong cốc?"
Ngâm Tuyết đầu óc đã quay vòng ba trăm sáu mươi độ, ước đoán Lâm Phong chắc hẳn có dụng ý, hắn không thể nào không nghĩ tới Hồng Diệp Cốc cùng Thần Thiên có liên lạc, ngày đó Thần Thiên tiêu diệt Cách Thương, Hồng Diệp Cốc khẳng định cũng có tham gia bàn bạc báo thù, khi đó thiếu nợ Thần Thiên một món nợ lớn. Lần này giúp hắn vận chuyển binh khí. Đây hết thảy đều là Lâm Phong đã sắp xếp xong xuôi! Nghĩ đến đây, Ngâm Tuyết không thể không thừa nhận nam nhân này thật lợi hại, tâm kế sâu xa, từng bước từng bước thế nhưng toàn bộ cũng rơi vào tính toán của hắn, chẳng qua đối phương là Thần Thiên, đâu dễ dàng đối phó?
“Ngươi lại thật thà tin rằng ta đưa ngươi đến đây chỉ vì ngắm phong cảnh, hóng gió sao?”
Bắc Thần Thiên bất động thanh sắc hỏi lại, Lâm Phong nghe vậy trừng mắt một hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.