Chương 55: Kết thúc viên mãn
Băng Nhi
28/05/2021
Thời gian nhanh chóng trôi qua, mới đó đã mang thai được chín tháng, mang bụng lớn chín tháng, mặc dù Tống Ngâm Tuyết đã mất dáng người, nhưng hào quang nàng phát tán ra còn đẹp hơn bất cứ giai nhân phong lưu tài hoa nào.Hôm nay cuối thu không khí trong lành, thời tiết mát mẻ, mọi người cùng ra ngoài du ngoạn. Lúc này, ngoại trừ Tống Ngâm Tuyết bụng phệ và Lâm Phong, còn có minh hoàng Dạ Ngọc Minh còn có Tứ Hoàng tử Dạ Hắc Hiên, Ngũ công chúa Dạ Tú Anh đã mang thai, Tam hoàng tử Tống Vũ Kiệt, Đoàn Niệm cùng với Lưu Ly.
"Vẫn là Nhị ca thận trọng, biết tẩu sắp lâm bồn, nên đề nghị đi ra ngoài một chút, hoạt động thư giãn để tăng cường thể chất."
Trên cỏ, Dạ Tú Anh ước chừng đã có mang bốn tháng cười nói với Tống Ngâm Tuyết. Nhìn bộ dáng của nàng đúng là phi thường tán thưởng hành động của Lâm Phong.
"Vương gia hết lòng vì vương phi hôm nay vương phi sắp lâm bồn, dĩ nhiên sẽ càng dụng tâm chăm sóc."
Bên này, Lưu Ly cũng mang bụng lớn hơn bốn tháng, vẻ mặt tươi cười nói, dung nhan ửng hồng của nàng giờ phút này thể hiện cuộc sống của nàng rất hạnh phúc.
"Tú Anh, mọi người đang nói cái gì?"
Lúc này, Lâm Phong thấy muội muội của mình cười sáng lạng tự đắc như hoa, không khỏi mở miệng hỏi, nhấc chân tiến lên.
"Hắc hắc, nhị ca, chúng ta đang nói bé con trong bụng tẩu tẩu rốt cuộc là nam hay nữ?" Hiện tại mọi người đều chờ đợi xem con đầu lòng của Tống Ngâm Tuyết sẽ là công tử, hay là thiên kim?
"Chuyện này chẳng phải chờ sinh ra sẽ biết sao?"
Tính cách lạnh nhạt không quan tâm đến thế giới xung quanh khiến Lâm Phong không thể hiểu được suy nghĩ của nữ nhân, rõ ràng qua hai ngày sẽ biết được đáp án, không cần đoán đến đoán đi vào lúc này, nghĩ ngợi không mệt sao?
"Thôi đi, kẻ ngốc như huynh, trong mắt huynh ngoại tẩu tẩu ra còn có chứa nổi gì khác nữa? Thậm chí ngay cả con của mình là nam hay là nữ cũng không quan tâm."
Tú Anh bĩu môi. Nghe vậy, Lâm Phong cười tuấn nhã.
"Không phải huynh không quan tâm? Chỉ là huynh biết rõ kết quả chỉ có hai, không phải nam thì là nữ, không cần phải ngồi suy đoán."
"Nhị ca, con người của huynh, đúng là chán chết!"
Lâm Phong có quan điểm của Lâm Phong, Tú Anh có cách nhìn của Tú Anh, lúc này hai người không thống nhất quan điểm, liền im lặng không thảo luận nữa. Lưu Ly mỉm cười nhìn Dạ Tú Anh buồn bực, động tác che miệng cười cực kỳ xinh đẹp, mà thấy vậy, Tú Anh bất đắc dĩ lắc đầu, trầm giọng than thở. 'ai, nhị ca này của nàng.....'
Lâm Phong không thèm để ý đi đến bên cạnh Tống Ngâm Tuyết, nhẹ nhàng vịn cánh tay của nàng, sợ nàng đứng lâu sẽ mệt. Thấy vậy, Lưu Ly ở bên cạnh che môi cười trộm, nha đầu kia sắp làm mẹ rồi, mà vẫn còn nhiều chuyện như vậy.
" Tú Anh, đang cười cái gì thế?"
Lúc này, Tống Vũ Kiệt đi tới, hắn tự tay ôm Dạ Tú Anh, săn sóc ôn nhu làm cho người ta ghen tị muốn chết.
"Kiệt, ở đây còn rất nhiều người."
Thấy hắn như thế, Dạ Tú Anh cũng hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng đưa tay kéo tay Tống Vũ Kiệt xuống, khuôn mặt hồng hồng.
"Sợ cái gì, đều là người quen, chẳng lẽ bọn họ còn chê cười chúng ta sao?"
Tống Vũ Kiệt cảm thấy không sao cả, lại đưa tay kéo nàng vào lòng, lúc này hắn không để cho đối phương có thể kéo tay hắn xuống, mà có chút bá đạo và tùy hứng xiết chặt vòng tay.
Tống Ngâm Tuyết thấy thế, vì hạnh phúc của bọn họ mà cảm thấy vui sướng lây, lúc nàng làm mai đã từng có chút băn khoăn, nhưng bây giờ nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy, nàng cảm thấy có đôi khi duyên phận thần kỳ như thế, giống như cơ duyên xảo hợp, vận mệnh ấn định.
"Kính nhờ...... Hai người các ngươi đừng khoe khoang hạnh phúc ở chỗ này được không? Khiến người ta phát rùng mình!"
Lưu Ly run lẩy bẩy, tỏ vẻ mình không chịu nổi bộ dạng ngọt ngào của bọn họ. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt cười khẽ
"Đoàn Niệm đâu rồi, chẳng lẽ Đoàn Niệm chưa từng đối xử với ngươi như vậy sao?"
"Đương nhiên là có! Nhưng nương tử của thuộc hạ trời sinh tính tình hoang dã, không quen được đối xử dịu dàng nhỏ nhẹ. Còn nói chỉ cần thuộc hạ dịu dàng, nàng sẽ bắt đầu nổi da gà, ngài bảo thuộc hạ còn cách nào đây?"
Đoàn Niệm đi đến bên cạnh Lưu Ly, hơi tủi thân trả lời Tống Vũ Kiệt, nhìn nàng bất đắc dĩ. Ai, sớm biết có ngày như vậy, lúc trước đã không đâm đầu vào rồi! Hiện tại thì tốt quá rồi, trái tim đã giao nộp, tình yêu cũng dâng tặng, người nào đó lại bắt đầu 'hếch mũi lên trời' rồi? Thất sách, thật đúng là thất sách!
"Này, Đoàn Niệm, biểu lộ đó là ý gì? Giống như thiếp khi dễ chàng không bằng! Hừ, thiếp muốn nói cho con chàng biết, nói cha nó không thương mẹ nó với nó!"
Lưu Ly bĩu môi, vuốt cái bụng bằng phẳng của mình khiêu khích la hét, thấy vậy, Đoàn Niệm lập tức giương cờ trắng đầu hàng, mềm mại thủ thỉ.
"Được rồi mà, nương tử không có khi dễ ta, nương tử làm sao có thể cam lòng khi dễ ta? Đều là do ta không tốt, là ta không có việc gì cũng ưa làm loạn."
Ai, đây là cái thế đạo gì hả? Hắn đường đường là người đứng đầu của Tinh Sát, rõ ràng hôm nay bị dạy dỗ thành bộ dạng như vậy? Nói ra thật đúng là mất mặt! Nhưng còn cách gì khác đâu? Ai bảo nương tử yêu quý của hắn hiện đang mang bé cưng của hắn? Bằng không hắn nhất định sẽ cẩn thận 'dạy dỗ' một phen......
"Đoàn Niệm ngươi nên biết đủ nha, ta muốn tìm người khi dễ còn không được."
Minh hoàng Dạ Ngọc Minh tiến lên, cười cười mở miệng nói. Nghe vậy, mọi người nhất trí nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết bên cạnh, trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện người nào đó ồn ào đòi tuyển tú mấy tháng trước.
"Được rồi, chuyện tuyển tú bỏ qua, hiện tại ta phải xử lý quốc sự, không muốn bận tâm đến tư tình nhi nữ."
Lần trước khó khăn lắm mới khiến cho chuyện tuyển tú chìm xuồng, lần này không thể để bọn họ khơi mào lên nữa, Dạ Ngọc Minh kịp thời mở miệng, bóp chết lời bọn họ muốn nói từ trong trứng nước. Tống Ngâm Tuyết tự nhiên biết rõ Dạ Ngọc Minh đang nghĩ gì, cho nên cảm thấy cũng không nên nhiều lời, chỉ mỉm cười nhẹ vỗ về bụng của mình, thần sắc an tĩnh. Kỳ thật mang thai đối với nữ nhân mà nói, thật đúng là một chuyện vừa thống khổ vừa hạnh phúc.
"Nhị tẩu, đệ hi vọng cái thai này là con trai."
Dạ Ngọc Minh nhìn bụng tẩu tẩu mình, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói.
" Không được, hy vọng là nữ nhi, nữ nhi xinh đẹp như Tuyết Nhi. Tuy là sinh con trai hay con gái cũng được, nhưng nếu Tuyết Nhi sinh con gái thì tốt hơn."
Lâm Phong nói rồi tiến lên, nhẹ nhàng đỡ Tống Ngâm Tuyết, một tay đặt ở trên bụng của nàng cười khẽ nói.
"Ngâm Tuyết nàng hy vọng là nam hay nữ?"
"Nam! Bởi vì đến lúc đó ta muốn dạy bé cưng đùa giỡn tiểu cô nương như thế nào, sau đó lừa gạt toàn bộ nữ nhi của tất cả các nàng!"
Tống Ngâm Tuyết chỉ vào bụng Tú Anh và Lưu Ly đắc ý nói, thần sắc cực kỳ tà ác!
Thấy vậy, hai người không vui, trăm miệng một lời nói.
"Sao tẩu khẳng định chúng tôi nhất định sẽ sinh nữ nhi?"
"Hì hì, lần này sinh không được thì chậm rãi sinh, tóm lại sẽ có một đứa là nữ nhi!"
Tống Ngâm Tuyết khoát khoát tay, cười với phu quân thân ái của nàng, kiêu ngạo nói.
"Vương phi, nữ nhi nhà nô tì coi như bỏ qua để phần cho tam vương phi ạ!"
Lưu Ly mở miệng, lúc này tuy nàng vẫn tươi cười, nhưng Tống Ngâm Tuyết biết rõ lời nói của nàng hàm chứa tôn ti bổn phận.
"Vì sao? Lưu Ly xinh đẹp như vậy, sanh con gái nhất định cũng không kém! Đến lúc đó nếu con ta vừa ý, ta sẽ làm chủ lập gia đình cho bọn hắn!"
"Vương phi, chúng tôi......"
"Như vậy rất tốt, ta cũng rất chờ mong nữ nhi của Đoàn Niệm trở thành con dâu nhà ta!"
Không đợi Lưu Ly tiếp tục chối từ, Lâm Phong nói tiếp, khiến cho Đoàn Niệm bên cạnh cảm động không thôi.
"Vương gia......"
"Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu ta có con trai, ta cũng để nó lấy nữ nhi của Lưu Ly."
Dạ Tú Anh hiểu ý cười nói, khí chất cao quý bẩm sinh lóng lánh tỏa sáng khiến người ta không thể bỏ qua. Mà Lưu Ly và Đoàn Niệm điều biết các nàng có ý tốt muốn chiếu cố mình, không khỏi hiểu ý mỉm cười, cảm kích gật đầu.
"Kỳ thật, đệ lại cảm thấy tẩu tẩu sinh con trai tốt hơn! Như vậy, nếu đến lúc nó lớn ta vẫn không tìm thấy người thương để lập gia đình, vậy thì có thể trực tiếp lập con của tẩu tẩu làm thái tử, sau đó trợ giúp nó đùa giỡn tiểu cô nương khắp thiên hạ, mà bản thân cũng vui vẻ, thoải mái tự tại."
Dạ Ngọc Minh suy nghĩ, lộ ra bộ mặt gian trá hiếm thấy, tự nhận tính toán quá chuẩn, vừa tiện cho người cũng tiện mình. Thấy vậy, Lâm Phong tức giận liếc hắn, mắng.
"Thôi đi, muốn phong thì đệ tự đi mà sinh! Con ta không tiếp nhận cục diện rối rắm kia đâu!"
"Ai, Nhị ca, ta là đệ đệ của huynh mà, cho ta chút thể diện được không."
"Không có cửa đâu, đệ đệ cũng không được! Việc này không thương lượng gì hết, tự mình nghĩ cách đi!"
Lâm Phong cự tuyệt, khiến mọi người ở đấy bật cười một hồi, mà bản thân nàng cũng nhếch mày, đùa giỡn nhìn họ! Lúc này, khi tất cả mọi người vui vẻ thoải mái, từng đợt đau nhức đột ngột từ trong bụng Tống Ngâm Tuyết truyền đến, lập tức sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể bắt đầu quỵ xuống.
"Ngâm Tuyết, làm sao vậy, có phải cục cưng đá nàng không?"
Lâm Phong không có kinh nghiệm trong phương diện này, không hiểu vội vàng đưa tay ra đỡ, ân cần hỏi. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cắn răng lắc đầu, cố hết sức nói.
"Ta, ta đau bụng quá......"
Đau bụng!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ, ngay sau đó Tống Vũ Kiệt vội vàng tiến lên, bắt mạch xem xét. Chỉ thấy hắn nhíu chặt mày, thần sắc nghiêm trọng đảo mắt nói.
"Muội ấy, sắp sinh......"
Cái gì, sắp sinh?
Những lời này của Tống Vũ Kiệt, như bom hạng nặng oanh tạc khiến mọi người trở tay không kịp! Bọn họ sốt ruột, tay chân luống cuống, hoang mang lo sợ! Có câu quan tâm sẽ bị rối loạn, xem ra câu này hoàn toàn đúng! Một đám vương gia vương phi gặp chuyện gì cũng đều tỉnh táo như thường, nhưng lúc này chuyện có liên quan đến Tống Ngâm Tuyết, thì lý trí cũng không còn tác dụng gì nữa!
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cái chỗ này làm sao mà sinh?"
Lâm Phong vội vàng kêu lên, đảo quanh mọi nơi! Mà những người khác cũng không khá hơn, đều sốt ruột nhìn đông ngó tây.
" Vũ Kiệt, khinh công của huynh tốt, nhanh đi mời bà đỡ! Lâm Phong, huynh mau ôm Nhị Tẩu trở về Vương Phủ, sau đó gọi hạ nhân chuẩn bị nước ấm và kéo! Về phần những người khác mau chóng về phủ!"
Vẫn chỉ có Ngọc Minh phát huy bản sắc của bậc đế vương vào lúc nguy cấp, hắn lớn tiếng giao phó, chỉ huy hành động! Lúc này, tất cả mọi người đều đồng tâm nhất trí, không có bộ dạng không được tự nhiên và mâu thuẫn như ngày xưa nữa, vừa nhận được chỉ thị lập tức hành động, không có nửa điểm chần chờ, khó chịu!
"Vương phi, dùng sức! Lại dùng sức......"
Trong Dạ vương phủ, bà đỡ đang cố gắng giúp Tống Ngâm Tuyết sinh con, ngoài cửa, Lâm Phong lo lắng không ngừng đi qua đi lại, khi thì nhìn quanh, khi thì hít thở hồng hộc.
"Tại sao còn chưa sinh? Tuyết Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?"
Lâm Phong sốt ruột, mở miệng hỏi Ngọc Minh. Nghe vậy, vẻ mặt Ngọc Minh cũng rất lo lắng, nhưng mà ra vẻ trấn định an ủi.
" Nhị ca yên tâm, thể chất nhị tẩu rất tốt, chắc là không có việc gì đâu."
"Vậy tại sao đã lâu như vậy còn không ra?" Lâm Phong phát điên rồi, gấp gáp kêu réo! Mà Vũ Kiệt, Tú Anh, Đoàn Niệm, Lưu Ly cũng nghi hoặc nhìn nhau, cả người khẩn trương đến cứng ngắc.
"Sớm biết như vậy sẽ không để Ngâm Tuyết mang thai, hiện tại khiến nàng khổ sở như vậy!"
Lâm Phong đấm một quyền vào khung cửa, hối tiếc nói.
"Ra rồi! Ra rồi!". Truyện Sắc
Lúc này, nương theo tiếng thông báo vui sướng của bà đỡ, trong phòng ầm ĩ xôn xao, ngay sau đó chỉ nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non xé toang không trung, một nha đầu kích động chạy ra báo tin vui.
"Sinh rồi! Sinh rồi! Chúc mừng vương gia, vương phi sinh một tiểu tử mập mạp, phúng phính rất đáng yêu!"
"A? Con trai......"
Mọi người đồng thanh, Lâm Phong vội đẩy cửa bước vào. Ngâm Tuyết mới sinh hài tử vì quá mất sức mệt mỏi nằm trên giường trán đẩm mồ hôi. Bà đỡ đưa hài tử cho Lâm Phong, Lâm Phong tay run run đón lấy đứa bé.
" Ngâm Tuyết nàng xem tên tiểu tử này lại giống ta như vậy a."
Hạnh phúc cảm giác làm mẹ lại hạnh phúc như vậy a. Nàng ngọt ngào nhìn Lâm Phong bế hài tử trên tay mắt không rời đứa bé nở nụ cười ngọt ngào. Lâm Phong đưa đứa bé nằm cạnh Ngâm Tuyết, đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên.
" Nàng vất vả rồi."
Khoảng khắc hạnh phúc như ngưng đọng trong giây phút này, Tống Ngâm Tuyết khẽ nắm lấy tay Lâm Phong, họ nhìn nhau rồi lại nhìn tiểu hài tử đang nhắm chặt mắt, trong niềm vui ngọt ngào.
"Vẫn là Nhị ca thận trọng, biết tẩu sắp lâm bồn, nên đề nghị đi ra ngoài một chút, hoạt động thư giãn để tăng cường thể chất."
Trên cỏ, Dạ Tú Anh ước chừng đã có mang bốn tháng cười nói với Tống Ngâm Tuyết. Nhìn bộ dáng của nàng đúng là phi thường tán thưởng hành động của Lâm Phong.
"Vương gia hết lòng vì vương phi hôm nay vương phi sắp lâm bồn, dĩ nhiên sẽ càng dụng tâm chăm sóc."
Bên này, Lưu Ly cũng mang bụng lớn hơn bốn tháng, vẻ mặt tươi cười nói, dung nhan ửng hồng của nàng giờ phút này thể hiện cuộc sống của nàng rất hạnh phúc.
"Tú Anh, mọi người đang nói cái gì?"
Lúc này, Lâm Phong thấy muội muội của mình cười sáng lạng tự đắc như hoa, không khỏi mở miệng hỏi, nhấc chân tiến lên.
"Hắc hắc, nhị ca, chúng ta đang nói bé con trong bụng tẩu tẩu rốt cuộc là nam hay nữ?" Hiện tại mọi người đều chờ đợi xem con đầu lòng của Tống Ngâm Tuyết sẽ là công tử, hay là thiên kim?
"Chuyện này chẳng phải chờ sinh ra sẽ biết sao?"
Tính cách lạnh nhạt không quan tâm đến thế giới xung quanh khiến Lâm Phong không thể hiểu được suy nghĩ của nữ nhân, rõ ràng qua hai ngày sẽ biết được đáp án, không cần đoán đến đoán đi vào lúc này, nghĩ ngợi không mệt sao?
"Thôi đi, kẻ ngốc như huynh, trong mắt huynh ngoại tẩu tẩu ra còn có chứa nổi gì khác nữa? Thậm chí ngay cả con của mình là nam hay là nữ cũng không quan tâm."
Tú Anh bĩu môi. Nghe vậy, Lâm Phong cười tuấn nhã.
"Không phải huynh không quan tâm? Chỉ là huynh biết rõ kết quả chỉ có hai, không phải nam thì là nữ, không cần phải ngồi suy đoán."
"Nhị ca, con người của huynh, đúng là chán chết!"
Lâm Phong có quan điểm của Lâm Phong, Tú Anh có cách nhìn của Tú Anh, lúc này hai người không thống nhất quan điểm, liền im lặng không thảo luận nữa. Lưu Ly mỉm cười nhìn Dạ Tú Anh buồn bực, động tác che miệng cười cực kỳ xinh đẹp, mà thấy vậy, Tú Anh bất đắc dĩ lắc đầu, trầm giọng than thở. 'ai, nhị ca này của nàng.....'
Lâm Phong không thèm để ý đi đến bên cạnh Tống Ngâm Tuyết, nhẹ nhàng vịn cánh tay của nàng, sợ nàng đứng lâu sẽ mệt. Thấy vậy, Lưu Ly ở bên cạnh che môi cười trộm, nha đầu kia sắp làm mẹ rồi, mà vẫn còn nhiều chuyện như vậy.
" Tú Anh, đang cười cái gì thế?"
Lúc này, Tống Vũ Kiệt đi tới, hắn tự tay ôm Dạ Tú Anh, săn sóc ôn nhu làm cho người ta ghen tị muốn chết.
"Kiệt, ở đây còn rất nhiều người."
Thấy hắn như thế, Dạ Tú Anh cũng hơi ngượng ngùng, nhẹ nhàng đưa tay kéo tay Tống Vũ Kiệt xuống, khuôn mặt hồng hồng.
"Sợ cái gì, đều là người quen, chẳng lẽ bọn họ còn chê cười chúng ta sao?"
Tống Vũ Kiệt cảm thấy không sao cả, lại đưa tay kéo nàng vào lòng, lúc này hắn không để cho đối phương có thể kéo tay hắn xuống, mà có chút bá đạo và tùy hứng xiết chặt vòng tay.
Tống Ngâm Tuyết thấy thế, vì hạnh phúc của bọn họ mà cảm thấy vui sướng lây, lúc nàng làm mai đã từng có chút băn khoăn, nhưng bây giờ nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy, nàng cảm thấy có đôi khi duyên phận thần kỳ như thế, giống như cơ duyên xảo hợp, vận mệnh ấn định.
"Kính nhờ...... Hai người các ngươi đừng khoe khoang hạnh phúc ở chỗ này được không? Khiến người ta phát rùng mình!"
Lưu Ly run lẩy bẩy, tỏ vẻ mình không chịu nổi bộ dạng ngọt ngào của bọn họ. Thấy vậy, Tống Vũ Kiệt cười khẽ
"Đoàn Niệm đâu rồi, chẳng lẽ Đoàn Niệm chưa từng đối xử với ngươi như vậy sao?"
"Đương nhiên là có! Nhưng nương tử của thuộc hạ trời sinh tính tình hoang dã, không quen được đối xử dịu dàng nhỏ nhẹ. Còn nói chỉ cần thuộc hạ dịu dàng, nàng sẽ bắt đầu nổi da gà, ngài bảo thuộc hạ còn cách nào đây?"
Đoàn Niệm đi đến bên cạnh Lưu Ly, hơi tủi thân trả lời Tống Vũ Kiệt, nhìn nàng bất đắc dĩ. Ai, sớm biết có ngày như vậy, lúc trước đã không đâm đầu vào rồi! Hiện tại thì tốt quá rồi, trái tim đã giao nộp, tình yêu cũng dâng tặng, người nào đó lại bắt đầu 'hếch mũi lên trời' rồi? Thất sách, thật đúng là thất sách!
"Này, Đoàn Niệm, biểu lộ đó là ý gì? Giống như thiếp khi dễ chàng không bằng! Hừ, thiếp muốn nói cho con chàng biết, nói cha nó không thương mẹ nó với nó!"
Lưu Ly bĩu môi, vuốt cái bụng bằng phẳng của mình khiêu khích la hét, thấy vậy, Đoàn Niệm lập tức giương cờ trắng đầu hàng, mềm mại thủ thỉ.
"Được rồi mà, nương tử không có khi dễ ta, nương tử làm sao có thể cam lòng khi dễ ta? Đều là do ta không tốt, là ta không có việc gì cũng ưa làm loạn."
Ai, đây là cái thế đạo gì hả? Hắn đường đường là người đứng đầu của Tinh Sát, rõ ràng hôm nay bị dạy dỗ thành bộ dạng như vậy? Nói ra thật đúng là mất mặt! Nhưng còn cách gì khác đâu? Ai bảo nương tử yêu quý của hắn hiện đang mang bé cưng của hắn? Bằng không hắn nhất định sẽ cẩn thận 'dạy dỗ' một phen......
"Đoàn Niệm ngươi nên biết đủ nha, ta muốn tìm người khi dễ còn không được."
Minh hoàng Dạ Ngọc Minh tiến lên, cười cười mở miệng nói. Nghe vậy, mọi người nhất trí nhìn về phía Tống Ngâm Tuyết bên cạnh, trong lòng không khỏi nhớ lại chuyện người nào đó ồn ào đòi tuyển tú mấy tháng trước.
"Được rồi, chuyện tuyển tú bỏ qua, hiện tại ta phải xử lý quốc sự, không muốn bận tâm đến tư tình nhi nữ."
Lần trước khó khăn lắm mới khiến cho chuyện tuyển tú chìm xuồng, lần này không thể để bọn họ khơi mào lên nữa, Dạ Ngọc Minh kịp thời mở miệng, bóp chết lời bọn họ muốn nói từ trong trứng nước. Tống Ngâm Tuyết tự nhiên biết rõ Dạ Ngọc Minh đang nghĩ gì, cho nên cảm thấy cũng không nên nhiều lời, chỉ mỉm cười nhẹ vỗ về bụng của mình, thần sắc an tĩnh. Kỳ thật mang thai đối với nữ nhân mà nói, thật đúng là một chuyện vừa thống khổ vừa hạnh phúc.
"Nhị tẩu, đệ hi vọng cái thai này là con trai."
Dạ Ngọc Minh nhìn bụng tẩu tẩu mình, suy nghĩ một lát rồi mở miệng nói.
" Không được, hy vọng là nữ nhi, nữ nhi xinh đẹp như Tuyết Nhi. Tuy là sinh con trai hay con gái cũng được, nhưng nếu Tuyết Nhi sinh con gái thì tốt hơn."
Lâm Phong nói rồi tiến lên, nhẹ nhàng đỡ Tống Ngâm Tuyết, một tay đặt ở trên bụng của nàng cười khẽ nói.
"Ngâm Tuyết nàng hy vọng là nam hay nữ?"
"Nam! Bởi vì đến lúc đó ta muốn dạy bé cưng đùa giỡn tiểu cô nương như thế nào, sau đó lừa gạt toàn bộ nữ nhi của tất cả các nàng!"
Tống Ngâm Tuyết chỉ vào bụng Tú Anh và Lưu Ly đắc ý nói, thần sắc cực kỳ tà ác!
Thấy vậy, hai người không vui, trăm miệng một lời nói.
"Sao tẩu khẳng định chúng tôi nhất định sẽ sinh nữ nhi?"
"Hì hì, lần này sinh không được thì chậm rãi sinh, tóm lại sẽ có một đứa là nữ nhi!"
Tống Ngâm Tuyết khoát khoát tay, cười với phu quân thân ái của nàng, kiêu ngạo nói.
"Vương phi, nữ nhi nhà nô tì coi như bỏ qua để phần cho tam vương phi ạ!"
Lưu Ly mở miệng, lúc này tuy nàng vẫn tươi cười, nhưng Tống Ngâm Tuyết biết rõ lời nói của nàng hàm chứa tôn ti bổn phận.
"Vì sao? Lưu Ly xinh đẹp như vậy, sanh con gái nhất định cũng không kém! Đến lúc đó nếu con ta vừa ý, ta sẽ làm chủ lập gia đình cho bọn hắn!"
"Vương phi, chúng tôi......"
"Như vậy rất tốt, ta cũng rất chờ mong nữ nhi của Đoàn Niệm trở thành con dâu nhà ta!"
Không đợi Lưu Ly tiếp tục chối từ, Lâm Phong nói tiếp, khiến cho Đoàn Niệm bên cạnh cảm động không thôi.
"Vương gia......"
"Ừ, ta cũng cảm thấy như vậy rất tốt. Nếu ta có con trai, ta cũng để nó lấy nữ nhi của Lưu Ly."
Dạ Tú Anh hiểu ý cười nói, khí chất cao quý bẩm sinh lóng lánh tỏa sáng khiến người ta không thể bỏ qua. Mà Lưu Ly và Đoàn Niệm điều biết các nàng có ý tốt muốn chiếu cố mình, không khỏi hiểu ý mỉm cười, cảm kích gật đầu.
"Kỳ thật, đệ lại cảm thấy tẩu tẩu sinh con trai tốt hơn! Như vậy, nếu đến lúc nó lớn ta vẫn không tìm thấy người thương để lập gia đình, vậy thì có thể trực tiếp lập con của tẩu tẩu làm thái tử, sau đó trợ giúp nó đùa giỡn tiểu cô nương khắp thiên hạ, mà bản thân cũng vui vẻ, thoải mái tự tại."
Dạ Ngọc Minh suy nghĩ, lộ ra bộ mặt gian trá hiếm thấy, tự nhận tính toán quá chuẩn, vừa tiện cho người cũng tiện mình. Thấy vậy, Lâm Phong tức giận liếc hắn, mắng.
"Thôi đi, muốn phong thì đệ tự đi mà sinh! Con ta không tiếp nhận cục diện rối rắm kia đâu!"
"Ai, Nhị ca, ta là đệ đệ của huynh mà, cho ta chút thể diện được không."
"Không có cửa đâu, đệ đệ cũng không được! Việc này không thương lượng gì hết, tự mình nghĩ cách đi!"
Lâm Phong cự tuyệt, khiến mọi người ở đấy bật cười một hồi, mà bản thân nàng cũng nhếch mày, đùa giỡn nhìn họ! Lúc này, khi tất cả mọi người vui vẻ thoải mái, từng đợt đau nhức đột ngột từ trong bụng Tống Ngâm Tuyết truyền đến, lập tức sắc mặt nàng trắng bệch, thân thể bắt đầu quỵ xuống.
"Ngâm Tuyết, làm sao vậy, có phải cục cưng đá nàng không?"
Lâm Phong không có kinh nghiệm trong phương diện này, không hiểu vội vàng đưa tay ra đỡ, ân cần hỏi. Nghe vậy, Tống Ngâm Tuyết cắn răng lắc đầu, cố hết sức nói.
"Ta, ta đau bụng quá......"
Đau bụng!
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khiếp sợ, ngay sau đó Tống Vũ Kiệt vội vàng tiến lên, bắt mạch xem xét. Chỉ thấy hắn nhíu chặt mày, thần sắc nghiêm trọng đảo mắt nói.
"Muội ấy, sắp sinh......"
Cái gì, sắp sinh?
Những lời này của Tống Vũ Kiệt, như bom hạng nặng oanh tạc khiến mọi người trở tay không kịp! Bọn họ sốt ruột, tay chân luống cuống, hoang mang lo sợ! Có câu quan tâm sẽ bị rối loạn, xem ra câu này hoàn toàn đúng! Một đám vương gia vương phi gặp chuyện gì cũng đều tỉnh táo như thường, nhưng lúc này chuyện có liên quan đến Tống Ngâm Tuyết, thì lý trí cũng không còn tác dụng gì nữa!
"Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cái chỗ này làm sao mà sinh?"
Lâm Phong vội vàng kêu lên, đảo quanh mọi nơi! Mà những người khác cũng không khá hơn, đều sốt ruột nhìn đông ngó tây.
" Vũ Kiệt, khinh công của huynh tốt, nhanh đi mời bà đỡ! Lâm Phong, huynh mau ôm Nhị Tẩu trở về Vương Phủ, sau đó gọi hạ nhân chuẩn bị nước ấm và kéo! Về phần những người khác mau chóng về phủ!"
Vẫn chỉ có Ngọc Minh phát huy bản sắc của bậc đế vương vào lúc nguy cấp, hắn lớn tiếng giao phó, chỉ huy hành động! Lúc này, tất cả mọi người đều đồng tâm nhất trí, không có bộ dạng không được tự nhiên và mâu thuẫn như ngày xưa nữa, vừa nhận được chỉ thị lập tức hành động, không có nửa điểm chần chờ, khó chịu!
"Vương phi, dùng sức! Lại dùng sức......"
Trong Dạ vương phủ, bà đỡ đang cố gắng giúp Tống Ngâm Tuyết sinh con, ngoài cửa, Lâm Phong lo lắng không ngừng đi qua đi lại, khi thì nhìn quanh, khi thì hít thở hồng hộc.
"Tại sao còn chưa sinh? Tuyết Nhi sẽ không có chuyện gì chứ?"
Lâm Phong sốt ruột, mở miệng hỏi Ngọc Minh. Nghe vậy, vẻ mặt Ngọc Minh cũng rất lo lắng, nhưng mà ra vẻ trấn định an ủi.
" Nhị ca yên tâm, thể chất nhị tẩu rất tốt, chắc là không có việc gì đâu."
"Vậy tại sao đã lâu như vậy còn không ra?" Lâm Phong phát điên rồi, gấp gáp kêu réo! Mà Vũ Kiệt, Tú Anh, Đoàn Niệm, Lưu Ly cũng nghi hoặc nhìn nhau, cả người khẩn trương đến cứng ngắc.
"Sớm biết như vậy sẽ không để Ngâm Tuyết mang thai, hiện tại khiến nàng khổ sở như vậy!"
Lâm Phong đấm một quyền vào khung cửa, hối tiếc nói.
"Ra rồi! Ra rồi!". Truyện Sắc
Lúc này, nương theo tiếng thông báo vui sướng của bà đỡ, trong phòng ầm ĩ xôn xao, ngay sau đó chỉ nghe tiếng trẻ con khóc nỉ non xé toang không trung, một nha đầu kích động chạy ra báo tin vui.
"Sinh rồi! Sinh rồi! Chúc mừng vương gia, vương phi sinh một tiểu tử mập mạp, phúng phính rất đáng yêu!"
"A? Con trai......"
Mọi người đồng thanh, Lâm Phong vội đẩy cửa bước vào. Ngâm Tuyết mới sinh hài tử vì quá mất sức mệt mỏi nằm trên giường trán đẩm mồ hôi. Bà đỡ đưa hài tử cho Lâm Phong, Lâm Phong tay run run đón lấy đứa bé.
" Ngâm Tuyết nàng xem tên tiểu tử này lại giống ta như vậy a."
Hạnh phúc cảm giác làm mẹ lại hạnh phúc như vậy a. Nàng ngọt ngào nhìn Lâm Phong bế hài tử trên tay mắt không rời đứa bé nở nụ cười ngọt ngào. Lâm Phong đưa đứa bé nằm cạnh Ngâm Tuyết, đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán nàng rồi nhẹ nhàng hôn lên.
" Nàng vất vả rồi."
Khoảng khắc hạnh phúc như ngưng đọng trong giây phút này, Tống Ngâm Tuyết khẽ nắm lấy tay Lâm Phong, họ nhìn nhau rồi lại nhìn tiểu hài tử đang nhắm chặt mắt, trong niềm vui ngọt ngào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.