Vương Phi Nghịch Ngợm Của Thần Bí Vương Gia
Chương 7: Hoa Sơn gặp nạn
Kiều lê
10/01/2021
Bước vào ngôi nhà nhỏ kia, Lê Bảo Ngọc hoàn toàn bị kinh diễm. Toàn bộ ngôi nhà thoang thoảng nhẹ một mùi hương dễ chịu, khiến con người ta vô cùng thoải mái, thả lỏng tâm tình. Trong ngôi nhà toàn bộ đồ dùng được làm bằng một loại gỗ đen bóng, quý giá. Toàn bộ căn nhà, chỉ có một bộ bàn ghế, xung quanh đều là giá sách, trên giá sách là những cuốn sách được xếp ngay ngắn. Đi ra bên ngoài, sư phụ nàng đi đến một cây mai to nhất bên hồ, bảo nàng đem nhẫn hoa mai đặt vào một cái lỗ nhỏ tên thân cây, xoay trái, một mật đạo được mở ra, mật đạo này được thông xuống bên dưới đáy hồ nước. Đi vào thông đạo, đến một gian mật thất, ngoài có một chiếc giường ngọc thạch nằm ở đó, xung quanh nó là những làn sương trắng nhỏ lượn lờ ra thì không còn có gì cả. Sư phụ nàng chỉ nàng ngồi lên chiếc giường kia. Nàng ngoan ngoãn nghe lời ngồi xếp bằng trên đó, tập trung nghe hướng dẫn từ sư phụ nàng.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một năm trôi qua trong yên bình. Nhờ có thiên phú bẩm sinh, cộng thêm Lê Bảo Ngọc chính là Nguyên thần Mai Hoa, lại có sự dẫn dắt tận tình của sư phụ nàng, mà võ công, nội lực của nàng đã đạt đến một trình độ hiếm thấy, trong thiên hạ có thể được xếp vào hàng cao thủ rồi. Nhưng đáng nói nhất đó là y thuật của nàng, đã xuất quỷ nhập thần, hiểu biết rất cao. Mọi sự như nước chảy mây trôi thuận lợi qua một năm này. Không ai có thể nghĩ nàng thực sự có một thực lực kinh người, khả năng học và tiếp thu đến kinh người như vậy.
Trong đêm tối, một bóng người hớt hải chạy vào phòng nàng, nhỏ giọng khẽ gọi.
"Tiểu thư... mau tỉnh dậy..."
Lê Bảo Ngọc đang say giấc nồng thì bị đánh thức dậy, mắt nhắm mắt mở, nhìn người đang gọi mình, nhỏ giọng nói.
"Hà tỷ... tỷ làm gì vậy? Muội đang ngủ mà, đã sáng đâu..."
Hà tỷ nhìn tiểu chủ nhân còn đang ngái ngủ thù gấp gáp đến dậm chân, lấy vội mảnh xiêm y khoác lên người Lê Bảo Ngọc, vừa mặc vừa nói.
"Tiểu chủ! Hoa Sơn xảy ra chuyện rồi. Bây giờ ta đưa người qua đó gấp, bên đó đang rất cần người..."
Lê Bảo Ngọc nghe tới đây, thì đã gần như tỉnh ngủ hẳn, hỏi lại Hà tỷ.
"Hà tỷ! Tỷ nói gì? Hoa Sơn xảy ra chuyện đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện chứ?"
Hà tỷ tay vẫn không dừng, cúi xuống đeo giày vào chân cho Lê Bảo Ngọc, trả lời.
"Ta cũng không rõ cho lắm, vừa khi nãy ta và Mộc muội muội nhận được tin, Mộc muội muội đã chạy đi trước xem tình hình, còn ta chạy đến đây để gọi người... mau chúng ta đi."
Nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lê Bảo Ngọc cũng không thắc mắc gì nhiều, trực tiếp cùng Hà tỷ đi đến Hoa Sơn.
Đại Môn phái Hoa Sơn được đặt ở một dãy núi cách thành năm dặm. Khi Lê Bảo Ngọc cùng Hà tỷ đến nơi, thì thấy nơi đây được bao phủ bởi một làn khói đen dày đặc. Nàng vội lấy ra hai viên thuốc nhỏ tự mình uống một viên, đưa cho Hà tỷ một viên, sau lại lấy ra một mảnh vải xé nhỏ, lấy một bình nước nhỏ bên mình thấm ướt nó, đưa lên bịt mũi, rồi lại đưa cho Hà tỷ một cái để nàng ấy làm như nàng.
Tiến vào bên trong là một quang cảnh tiêu điều xác xơ, người nằm la liệt trên mặt đất, kiểm tra qua thì đều là trúng độc.
Lê Bảo Ngọc đi thẳng vào chính điện, quan sát xung quanh một vòng, thấy kẻ địch đã không còn ở đó nữa thì liền cùng Hà tỷ trở ra.
Đi một vòng kiểm tra từng người, cho họ uống thuốc giải độc. Nhưng số người trúng độc quá nhiều mà giải dược lại có hạn, khuôn mặt nhỏ của Lê Bảo Ngọc nhăn lại thành đoàn. Nàng quay sang nói với Hà tỷ.
"Hà tỷ! Số người trúng độc quá nhiều, muội không có đủ giải dược. Mà độc này, là già la cô độc, độc của nó phải giải ngay trong ba canh giờ thì mới có thể giải, qua một canh giờ thì không có cách giải được. Tỷ xem gần đây có cây hoa Thiên Điểu không, mau lấy về đây cho muội. Càng nhiều, càng tốt."
Hà tỷ nghe Lê Bảo Ngọc cần cây hoa Thiên Điểu thì gật đầu.
"Có... muội chờ tỷ tỷ đi lấy cho muội."
Những người đã được uống thuốc giải cũng từ từ tỉnh lại, tuy vẫn còn yếu nhưng vẫn cố sức giúp hai Hà tỷ mang những người trúng độc vào trong đại viện, một vài người lại cùng Hà tỷ đi tìm cây hoa Thiên Điểu. Rất nhanh mọi người đã được đưa về đặt nằm trong đại điện, đại điện của Hoa Sơn rất rộng, có sức chứa đến hai ba trăm người giờ đã chật ních người rồi. Hà tỷ lúc này cũng đã mang về những ôm cây hoa Thiên Điểu về đến nơi rồi. Thấy thời gian sắp hết thời gian những người trúng độc cũng sắp không trụ nổi, thì vội giục Hà tỷ.
"Hà tỷ! Tỷ mau đặt những bó cây ở cửa lớn, còn đóng chặt các cửa sổ lại, rồi hun những cây kia cho khói xộc vào trong phòng này, cho những người kia ngửi chúng, khói càng dày càng tốt..."
"Được... tỷ đi làm ngay đây..."
Nói rồi Hà tỷ rất nhanh chạy đi làm theo lời của Lê Bảo Ngọc.
Sau một khoảng thời gian trong phòng đã có những tiếng ho khù khụ vọng ra, những người đầu tiên bước ra là nhóm người Xuân, Thu, Đông, Thủy... rồi cũng rất nhanh mọi người đã đi ra hết.
Nhưng lúc này Lê Bảo Ngọc mới xoay người sang hỏi.
"Tất cả mọi người ở đây vậy sư phụ đâu? Người ở đâu?..."
\(Còn tiếp\)
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một năm trôi qua trong yên bình. Nhờ có thiên phú bẩm sinh, cộng thêm Lê Bảo Ngọc chính là Nguyên thần Mai Hoa, lại có sự dẫn dắt tận tình của sư phụ nàng, mà võ công, nội lực của nàng đã đạt đến một trình độ hiếm thấy, trong thiên hạ có thể được xếp vào hàng cao thủ rồi. Nhưng đáng nói nhất đó là y thuật của nàng, đã xuất quỷ nhập thần, hiểu biết rất cao. Mọi sự như nước chảy mây trôi thuận lợi qua một năm này. Không ai có thể nghĩ nàng thực sự có một thực lực kinh người, khả năng học và tiếp thu đến kinh người như vậy.
Trong đêm tối, một bóng người hớt hải chạy vào phòng nàng, nhỏ giọng khẽ gọi.
"Tiểu thư... mau tỉnh dậy..."
Lê Bảo Ngọc đang say giấc nồng thì bị đánh thức dậy, mắt nhắm mắt mở, nhìn người đang gọi mình, nhỏ giọng nói.
"Hà tỷ... tỷ làm gì vậy? Muội đang ngủ mà, đã sáng đâu..."
Hà tỷ nhìn tiểu chủ nhân còn đang ngái ngủ thù gấp gáp đến dậm chân, lấy vội mảnh xiêm y khoác lên người Lê Bảo Ngọc, vừa mặc vừa nói.
"Tiểu chủ! Hoa Sơn xảy ra chuyện rồi. Bây giờ ta đưa người qua đó gấp, bên đó đang rất cần người..."
Lê Bảo Ngọc nghe tới đây, thì đã gần như tỉnh ngủ hẳn, hỏi lại Hà tỷ.
"Hà tỷ! Tỷ nói gì? Hoa Sơn xảy ra chuyện đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện chứ?"
Hà tỷ tay vẫn không dừng, cúi xuống đeo giày vào chân cho Lê Bảo Ngọc, trả lời.
"Ta cũng không rõ cho lắm, vừa khi nãy ta và Mộc muội muội nhận được tin, Mộc muội muội đã chạy đi trước xem tình hình, còn ta chạy đến đây để gọi người... mau chúng ta đi."
Nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lê Bảo Ngọc cũng không thắc mắc gì nhiều, trực tiếp cùng Hà tỷ đi đến Hoa Sơn.
Đại Môn phái Hoa Sơn được đặt ở một dãy núi cách thành năm dặm. Khi Lê Bảo Ngọc cùng Hà tỷ đến nơi, thì thấy nơi đây được bao phủ bởi một làn khói đen dày đặc. Nàng vội lấy ra hai viên thuốc nhỏ tự mình uống một viên, đưa cho Hà tỷ một viên, sau lại lấy ra một mảnh vải xé nhỏ, lấy một bình nước nhỏ bên mình thấm ướt nó, đưa lên bịt mũi, rồi lại đưa cho Hà tỷ một cái để nàng ấy làm như nàng.
Tiến vào bên trong là một quang cảnh tiêu điều xác xơ, người nằm la liệt trên mặt đất, kiểm tra qua thì đều là trúng độc.
Lê Bảo Ngọc đi thẳng vào chính điện, quan sát xung quanh một vòng, thấy kẻ địch đã không còn ở đó nữa thì liền cùng Hà tỷ trở ra.
Đi một vòng kiểm tra từng người, cho họ uống thuốc giải độc. Nhưng số người trúng độc quá nhiều mà giải dược lại có hạn, khuôn mặt nhỏ của Lê Bảo Ngọc nhăn lại thành đoàn. Nàng quay sang nói với Hà tỷ.
"Hà tỷ! Số người trúng độc quá nhiều, muội không có đủ giải dược. Mà độc này, là già la cô độc, độc của nó phải giải ngay trong ba canh giờ thì mới có thể giải, qua một canh giờ thì không có cách giải được. Tỷ xem gần đây có cây hoa Thiên Điểu không, mau lấy về đây cho muội. Càng nhiều, càng tốt."
Hà tỷ nghe Lê Bảo Ngọc cần cây hoa Thiên Điểu thì gật đầu.
"Có... muội chờ tỷ tỷ đi lấy cho muội."
Những người đã được uống thuốc giải cũng từ từ tỉnh lại, tuy vẫn còn yếu nhưng vẫn cố sức giúp hai Hà tỷ mang những người trúng độc vào trong đại viện, một vài người lại cùng Hà tỷ đi tìm cây hoa Thiên Điểu. Rất nhanh mọi người đã được đưa về đặt nằm trong đại điện, đại điện của Hoa Sơn rất rộng, có sức chứa đến hai ba trăm người giờ đã chật ních người rồi. Hà tỷ lúc này cũng đã mang về những ôm cây hoa Thiên Điểu về đến nơi rồi. Thấy thời gian sắp hết thời gian những người trúng độc cũng sắp không trụ nổi, thì vội giục Hà tỷ.
"Hà tỷ! Tỷ mau đặt những bó cây ở cửa lớn, còn đóng chặt các cửa sổ lại, rồi hun những cây kia cho khói xộc vào trong phòng này, cho những người kia ngửi chúng, khói càng dày càng tốt..."
"Được... tỷ đi làm ngay đây..."
Nói rồi Hà tỷ rất nhanh chạy đi làm theo lời của Lê Bảo Ngọc.
Sau một khoảng thời gian trong phòng đã có những tiếng ho khù khụ vọng ra, những người đầu tiên bước ra là nhóm người Xuân, Thu, Đông, Thủy... rồi cũng rất nhanh mọi người đã đi ra hết.
Nhưng lúc này Lê Bảo Ngọc mới xoay người sang hỏi.
"Tất cả mọi người ở đây vậy sư phụ đâu? Người ở đâu?..."
\(Còn tiếp\)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.