Chương 14:
Thu Mạt Sơ Tuyết
16/11/2023
“Vẫn là tiểu thư nhân từ.” Hà ma ma gật đầu. Bà ta rất vừa lòng với sự sắp xếp của nàng. Mấy đứa nha hoàn nghe thấy lời nói của Nạp Lan Vân Khê mặc dù cảm thấy so với sự hèn nhát lúc trước, nàng đã ích kỷ hơn nhiều rồi nhưng họ cũng không thấy kỳ lạ. Họ đều cho rằng nàng bị Lư Lăng Vương từ hôn nên chịu kích động mới thay đổi lớn như vậy.
Ngay sau đó, Nạp Lan Vân Khê liền bắt đầu bị cấm túc trong viện. Chuyện này vừa hay cho nàng một cơ hội trọn vẹn để hiểu rõ được hầu phủ và thế giới khác lạ này.
Nạp Lan Vân Khê không hiểu Yến Linh vì sao phải để nàng ba ngày sau mới tới Vọng Giang Lâu lấy bạc. Theo đạo lý mà nói thì chỉ một vạn lượng bạc không quan trọng thôi, vào hôm đó hắn có thể đưa cho nàng rồi. Nhưng hắn cứ cố tình thừa nước đục thả câu bảo nàng tự đi lấy. Cũng không biết là hắn lại có âm mưu gì.
Sau khi nàng bị cấm túc, người trong phủ cũng không tới làm phiền nàng nữa. Nhìn bề ngoài thì gió yên sóng lặng. Ba ngày sau, tới ngày hẹn của nàng và Yến Linh, nàng dậy từ sớm rửa mặt chải đầu trang điểm một lúc. Sau đó nàng đưa theo Hà ma ma chuẩn bị rời phủ. Trước đó nàng đã sai người đi nói với Nạp Lan Khang hôm nay nàng có chuyện rời phủ, Nạp Lan Khang chỉ bảo nàng sớm đi sớm về, cũng không nói gì nữa.
Nàng dẫn Hà ma ma đi một mạch tới Vọng Giang Lâu. Sau khi vào quán chỗ ngồi đều trống hết, đến một người cũng ko có. Trưởng quỹ thấy hai người đi vào thì tự mình đi từ trong quầy ra tiếp đón.
“Là tam tiểu thư của phủ An Ninh Hầu đúng không?” Ông ta đi đến trước mặt họ hỏi một câu.
“Là ta, Lư Lăng Vương có ở đây không?” Mặc dù trong lòng Nạp Lan Vân Khê buồn bực nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi Yến Linh có ở đây hay không.
“Vương gia đã bao hết chỗ này rồi. Ngài ấy đã tới rồi, đang chờ người trong phòng dành cho khách quý ở lầu hai.” Trưởng quỹ nói rồi tự mình dẫn đường cho nàng tới một căn phòng tao nhã ở lầu hai.
“Vương gia, tam tiểu thư tới rồi.” Trưởng quỹ đó đứng bên ngoài gõ cửa bẩm báo.
“Vào đây đi.” Giọng nói trầm ấm hời hợt rất nhanh truyền ra ngoài.
Nạp Lan Vân Khê để Hà ma ma ở bên ngoài rồi một mình nàng đi vào trong.
Sau khi đi vào trong, quả nhiên Yến Linh đang ở trong này. Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu tím tinh xảo, đẹp đẽ. Kim mão buộc chặt tóc. Mái tóc dày, bóng loáng xoã ra trên vai. Dung mạo vẫn lạnh lùng mị hoặc, khí thế bức người.
“Vương gia, mang tiền tới chưa?” Nạp Lan Vân Khê nhìn thấy trên bàn bày toàn rượu và đồ ăn. Hắn đang uống rượu một mình. Dáng vẻ ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn nhẹ nhàng nâng ấm ngọc lên tao nhã, tôn quý, vô cùng đẹp mắt. Nhưng nàng lại kết thúc phong cảnh đó, vừa bước vào nàng đã đi thẳng vào chuyện muốn tiền rồi.
“Cho ngươi.” Yến Linh khẽ nói. Sau đó hắn hơi tức giận mà lấy một xấp ngân phiếu từ bên hông ra rồi quăng lên bàn.
Nạp Lan Vân Khê đi qua lấy xấp ngân phiếu đó xem xét kỹ càng một lúc lâu rồi lại đếm từng tờ từng tờ một.
“Vừa đủ một vạn lượng. Ngươi còn sợ ta quỵt nợ ngươi sao?” Yến Linh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, cẩn thận của Nạp Lan Vân Khê thì trong lòng hắn lại càng buồn bực hơn. Lời nói cũng mang theo một chút lạnh lùng.
“Ồ, thừa ra một lượng. Ta xuống dưới đổi tiền lẻ với trưởng quỹ rồi trả cho ngài.” Nạp Lan Vân Khê nói rồi chuẩn bị rời đi.
Đối với hắn nàng không có gì để nói, trái lại trong lòng nàng lại khinh bỉ hắn. Nàng thấy chuyện một vạn lượng hắn phái người tới đưa cho nàng là được rồi. Hắn cần gì phải tự mình đi một chuyến chứ? Hơn nữa hắn kỳ quái hẹn gặp tại chỗ này còn bao hết cả tửu lâu. Là đang khoe khoang với nàng à?
“Đợi đã, không cần trả lại.” Lúc này cơn phẫn nộ của Yến Linh càng lúc càng mạnh mẽ hơn rồi. Dáng vẻ làm như không thấy của Nạp Lan Vân Khê sau khi vào cửa đã thành công chọc giận hắn rồi.
Trên phố không phải đồn nàng yêu hắn tới mức chết đi sống lại sao? Vì sao hôm đó lúc từ hôn nàng lại bình tĩnh như vậy? Hôm nay hắn hẹn nàng tới đây còn bao cả cái tửu lâu này là vì tạo ra không gian riêng tư cho hai người, chờ nàng quỳ xuống cầu xin hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng hôm đó lúc từ hôn Nạp Lan Vân Khê chắc chắn là ngại ở trước mặt nhiều người mới không cầu xin hắn. Cho nên hắn mới đặc biệt tạo ra cơ hội ngày hôm nay. Hắn cảm thấy nàng chẳng qua là đang lạt mềm buộc chặt, muốn dùng cách thức này để thu hút sự chú ý của hắn mà thôi. Mà nàng quả thực cũng đã thành công thu hút sự chú ý của hắn rồi.
Cho nên chỉ cần hôm nay nàng tới nơi hẹn trước rồi lại cầu xin hắn một lần nữa thì hắn sẽ lập tức hung hăng xé rách sự tự tôn của nàng. Hắn không ngờ sau khi nàng tới đến một câu cũng muốn nói nhiều với hắn. Điều này khiến một phen hao tâm chuẩn bị của hắn rơi vào hư không. Cảm giác như một quyền đánh lên cây bông.
“Ta không muốn lại dính líu đến ngài nữa. Cho dù là mối quan hệ một lượng bạc. Chiếc vòng tay này ta sẽ mau chóng nghĩ cách tháo nó xuống rồi trả lại cho ngài. Cho nên ta vẫn nên tính toán rõ ràng. Vương gia, ta sẽ để một lượng này ở chỗ quầy bán hàng. Cáo từ.”
Nạp Lan Vân Khê đặt mình vào thì cảm thấy rất kỳ quái. Nàng hơi khó chịu mà mở miệng. Nàng nói xong rồi thì không ở lại nữa mà quay người rời đi.
“Ngươi là đang lạt mềm buộc chặt sao? Không phải ngươi yêu ta đến mức chết đi sống lại sao? Nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống cầu xin ta thì ta có thể suy nghĩ cho ngươi làm một trắc phi.”
Yến Linh không đợi nàng ra ngoài. Hắn liền đứng dậy rồi giữ chặt lấy nàng rồi vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói.
“Bốp...” Một tiếng giòn tan vang lên, vang vọng trong khắp căn phòng. Nạp Lan Vân Khê sững người. Nàng kinh ngạc nhìn theo hướng của tay mình.
Ngay sau đó, Nạp Lan Vân Khê liền bắt đầu bị cấm túc trong viện. Chuyện này vừa hay cho nàng một cơ hội trọn vẹn để hiểu rõ được hầu phủ và thế giới khác lạ này.
Nạp Lan Vân Khê không hiểu Yến Linh vì sao phải để nàng ba ngày sau mới tới Vọng Giang Lâu lấy bạc. Theo đạo lý mà nói thì chỉ một vạn lượng bạc không quan trọng thôi, vào hôm đó hắn có thể đưa cho nàng rồi. Nhưng hắn cứ cố tình thừa nước đục thả câu bảo nàng tự đi lấy. Cũng không biết là hắn lại có âm mưu gì.
Sau khi nàng bị cấm túc, người trong phủ cũng không tới làm phiền nàng nữa. Nhìn bề ngoài thì gió yên sóng lặng. Ba ngày sau, tới ngày hẹn của nàng và Yến Linh, nàng dậy từ sớm rửa mặt chải đầu trang điểm một lúc. Sau đó nàng đưa theo Hà ma ma chuẩn bị rời phủ. Trước đó nàng đã sai người đi nói với Nạp Lan Khang hôm nay nàng có chuyện rời phủ, Nạp Lan Khang chỉ bảo nàng sớm đi sớm về, cũng không nói gì nữa.
Nàng dẫn Hà ma ma đi một mạch tới Vọng Giang Lâu. Sau khi vào quán chỗ ngồi đều trống hết, đến một người cũng ko có. Trưởng quỹ thấy hai người đi vào thì tự mình đi từ trong quầy ra tiếp đón.
“Là tam tiểu thư của phủ An Ninh Hầu đúng không?” Ông ta đi đến trước mặt họ hỏi một câu.
“Là ta, Lư Lăng Vương có ở đây không?” Mặc dù trong lòng Nạp Lan Vân Khê buồn bực nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ hỏi Yến Linh có ở đây hay không.
“Vương gia đã bao hết chỗ này rồi. Ngài ấy đã tới rồi, đang chờ người trong phòng dành cho khách quý ở lầu hai.” Trưởng quỹ nói rồi tự mình dẫn đường cho nàng tới một căn phòng tao nhã ở lầu hai.
“Vương gia, tam tiểu thư tới rồi.” Trưởng quỹ đó đứng bên ngoài gõ cửa bẩm báo.
“Vào đây đi.” Giọng nói trầm ấm hời hợt rất nhanh truyền ra ngoài.
Nạp Lan Vân Khê để Hà ma ma ở bên ngoài rồi một mình nàng đi vào trong.
Sau khi đi vào trong, quả nhiên Yến Linh đang ở trong này. Hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu tím tinh xảo, đẹp đẽ. Kim mão buộc chặt tóc. Mái tóc dày, bóng loáng xoã ra trên vai. Dung mạo vẫn lạnh lùng mị hoặc, khí thế bức người.
“Vương gia, mang tiền tới chưa?” Nạp Lan Vân Khê nhìn thấy trên bàn bày toàn rượu và đồ ăn. Hắn đang uống rượu một mình. Dáng vẻ ngón tay thon dài sạch sẽ của hắn nhẹ nhàng nâng ấm ngọc lên tao nhã, tôn quý, vô cùng đẹp mắt. Nhưng nàng lại kết thúc phong cảnh đó, vừa bước vào nàng đã đi thẳng vào chuyện muốn tiền rồi.
“Cho ngươi.” Yến Linh khẽ nói. Sau đó hắn hơi tức giận mà lấy một xấp ngân phiếu từ bên hông ra rồi quăng lên bàn.
Nạp Lan Vân Khê đi qua lấy xấp ngân phiếu đó xem xét kỹ càng một lúc lâu rồi lại đếm từng tờ từng tờ một.
“Vừa đủ một vạn lượng. Ngươi còn sợ ta quỵt nợ ngươi sao?” Yến Linh nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc, cẩn thận của Nạp Lan Vân Khê thì trong lòng hắn lại càng buồn bực hơn. Lời nói cũng mang theo một chút lạnh lùng.
“Ồ, thừa ra một lượng. Ta xuống dưới đổi tiền lẻ với trưởng quỹ rồi trả cho ngài.” Nạp Lan Vân Khê nói rồi chuẩn bị rời đi.
Đối với hắn nàng không có gì để nói, trái lại trong lòng nàng lại khinh bỉ hắn. Nàng thấy chuyện một vạn lượng hắn phái người tới đưa cho nàng là được rồi. Hắn cần gì phải tự mình đi một chuyến chứ? Hơn nữa hắn kỳ quái hẹn gặp tại chỗ này còn bao hết cả tửu lâu. Là đang khoe khoang với nàng à?
“Đợi đã, không cần trả lại.” Lúc này cơn phẫn nộ của Yến Linh càng lúc càng mạnh mẽ hơn rồi. Dáng vẻ làm như không thấy của Nạp Lan Vân Khê sau khi vào cửa đã thành công chọc giận hắn rồi.
Trên phố không phải đồn nàng yêu hắn tới mức chết đi sống lại sao? Vì sao hôm đó lúc từ hôn nàng lại bình tĩnh như vậy? Hôm nay hắn hẹn nàng tới đây còn bao cả cái tửu lâu này là vì tạo ra không gian riêng tư cho hai người, chờ nàng quỳ xuống cầu xin hắn.
Hắn vẫn luôn cho rằng hôm đó lúc từ hôn Nạp Lan Vân Khê chắc chắn là ngại ở trước mặt nhiều người mới không cầu xin hắn. Cho nên hắn mới đặc biệt tạo ra cơ hội ngày hôm nay. Hắn cảm thấy nàng chẳng qua là đang lạt mềm buộc chặt, muốn dùng cách thức này để thu hút sự chú ý của hắn mà thôi. Mà nàng quả thực cũng đã thành công thu hút sự chú ý của hắn rồi.
Cho nên chỉ cần hôm nay nàng tới nơi hẹn trước rồi lại cầu xin hắn một lần nữa thì hắn sẽ lập tức hung hăng xé rách sự tự tôn của nàng. Hắn không ngờ sau khi nàng tới đến một câu cũng muốn nói nhiều với hắn. Điều này khiến một phen hao tâm chuẩn bị của hắn rơi vào hư không. Cảm giác như một quyền đánh lên cây bông.
“Ta không muốn lại dính líu đến ngài nữa. Cho dù là mối quan hệ một lượng bạc. Chiếc vòng tay này ta sẽ mau chóng nghĩ cách tháo nó xuống rồi trả lại cho ngài. Cho nên ta vẫn nên tính toán rõ ràng. Vương gia, ta sẽ để một lượng này ở chỗ quầy bán hàng. Cáo từ.”
Nạp Lan Vân Khê đặt mình vào thì cảm thấy rất kỳ quái. Nàng hơi khó chịu mà mở miệng. Nàng nói xong rồi thì không ở lại nữa mà quay người rời đi.
“Ngươi là đang lạt mềm buộc chặt sao? Không phải ngươi yêu ta đến mức chết đi sống lại sao? Nếu ngươi bằng lòng quỳ xuống cầu xin ta thì ta có thể suy nghĩ cho ngươi làm một trắc phi.”
Yến Linh không đợi nàng ra ngoài. Hắn liền đứng dậy rồi giữ chặt lấy nàng rồi vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo nói.
“Bốp...” Một tiếng giòn tan vang lên, vang vọng trong khắp căn phòng. Nạp Lan Vân Khê sững người. Nàng kinh ngạc nhìn theo hướng của tay mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.