Chương 45:
Thu Mạt Sơ Tuyết
20/11/2023
Ngọc bội trong suốt như pha lê, lạnh lẽo, ở giữa gắn một khối đại hoàng kim to bằng ngón tay cái, cầm trong tay nặng trĩu, khó trách rơi vào bể nước bị chìm ở dưới không nổi lên được.
Sau khi Nạp Lan Vân Khê lấy khối ngọc bội này rốt cuộc phát hiện cảm giác quen thuộc này của chính mình là đến từ đâu.
Đúng, là Tề Hiên.
Thời điểm nàng gặp hắn cũng không có cùng hắn trực tiếp đối mặt, vốn là tính không cùng hắn nói chuyện, trực tiếp đi vòng qua, sau lại nghĩ đến hắn rất có thể là Tề gia nhị công tử đã đến cầu hôn nàng, Vân Khê nàng thay đổi chủ ý đánh giá hắn một phen.
Nàng nhớ rõ lúc thời điểm bắt đầu đánh giá hắn từ lòng bàn chân đi lên, đôi giày da được thêu từ kim lụa mặt lộc thượng hạng, thắt lưng được làm bằng gấm và ngọc, bên hông là một chiếc quạt gấp, nhưng lại không có ngọc bội.
Bình thường những vương công quý tộc cùng phú thương nổi tiếng gia công tử chắc chắn sẽ đeo ngọc bội bên mình, chỉ có trong tình huống đặc thù hoặc là có thói quen đặc biệt mới không đem ngọc bội theo, mà Tề Hiên lại là người có thân phận như vậy, thân là Tề gia đích trưởng tử, trong tương lai sẽ trở thành người đứng đầu Tề gia, là một phú thương thực sự, như thế nào mà lại không đeo ngọc bội tượng trưng cho địa vị của mình?
Cho nên thời điểm nhìn thấy bên hông hắn chỉ có mỗi cây quạt liền có cảm giác có chút không được tự nhiên, khi đó tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ quặc cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, huống hồ bên hông hắn có cây quạt che lấp, người thường cũng không sẽ lưu ý nhiều như vậy, mà lúc đó do nàng cố tình xem bên hông hắn một cách nghiêm túc mới nhận ra, hắn khi đó xác thật không có mang theo ngọc bội.
Với một ngọc bội mang tính chất kết cấu phô trương sự giàu có như vậy trừ bỏ đại khí thô tề gia còn có ai có thể sở hữu?
“Tổ mẫu, Vân Khê đi vấn an lão phu nhân trên đường có gặp Tề công tử, hơn nữa… Lúc đó hắn chắn đường Vân Khê, Vân Khê không thể không cùng hắn nói chuyện, lúc ấy con có thể thấy rõ ràng, bên hông hắn không có ngọc bội.”
Nạp Lan Vân Khê thanh khiết thông minh, nàng từ lâu đã sớm biết người mà lão phu nhân hoài nghi là ai, hôm nay Hầu phủ trừ bỏ Tề phu nhân cùng Tề công tử cũng không có người ngoài tiến đến, nếu chỉ có tóc và mảnh vải thì không thể giải thích được vấn đề gì trong lời nói, khối ngọc bội này chính là chứng cứ cuối cùng cho việc hắn giết người ở Hầu phủ.
“Nực cười, cư nhiên dám ở Hầu phủ ta hành hung giết người sao?”
Lúc này nói bất cứ cái gì nữa cũng đều là dư thừa, bất kỳ lời phản bác nào dưới bằng chứng sắt đá đều sẽ lộ ra vẻ tái nhợt và vô lực, sự tức giận của lão phu nhân hôm nay đã bị kích phát đến đỉnh điểm, nghĩ đến đều là do Thẩm Tố Thu dẫn sói vào nhà, nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm bà ta.
“Nhìn xem mối hôn sự tốt đẹp mà ngươi sắp đặt cho Vân Khê, người ta cư nhiên tiến gần từng bước ức hiếp người trong nội viện của Hầu phủ, chỉ là nhi tử của một phú thương nhỏ cư nhiên dám ở Hầu phủ ta công khai giết người? Ngươi dám tìm một gia đình như vậy cho Vân Khê sao? Ngươi có an tâm không?”
Lão phu nhân lúc này rất tức giận, nghĩ đến việc đều là do Thẩm Tố Thu đã sắp đặt một mối môn thân như vậy, mới dẫn sói vào nhà khiến Tề gia đại công tử ở Hầu phủ hành hung giết người, tức khắc khiến cho sự tức giận không thể lấn át, hướng đến Hầu phu nhân quát mắng.
“Lão phu nhân, tức phụ cũng không biết Tề gia công tử cư nhiên dám ở hầu phủ giết người, Chuyện này ... đều là lỗi của tức phụ, thỉnh lão phu nhân tha thứ.”
Thẩm Tố Thu lúc này sắc mặt trắng bệch, bà ta biết chắc chắn là Tề Hiên đã giết Ngô chưởng quản, nếu bà ta thuận nước đẩy thuyền thảo phạt, lão phu nhân nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà, cho nên mới mở miệng xin tha.
“Hắn chỉ là một phú thương gia công tử làm sao dám tùy ý ở Hầu phủ ta giết người? Hơn nữa, hắn cùng Ngô chưởng quầy xưa nay không quen biết, vì sao phải giết chết hắn?”
Tâm tư hoài nghi của lão phu nhân xuất hiện cùng một lúc, tựa như một hạt giống đã nảy mầm, tiến tới nở hoa kết quả, ở trong lòng cắm rễ, lúc này bà tin chắc rằng Hầu phu nhân muốn đem Nạp Lan Vân Khê gả cho Tề gia nhất định không có ý gì tốt đẹp, những việc này trong lúc đó khẳng định có liên hệ với nhau.
Thẩm Tố Thu tại nội viện đã quản lý Hầu gia nhiều năm như vậy, loại thứ gì chưa gặp qua, sóng gió nào mà chưa trải qua?
Lúc này tất cả các sự việc đều được xâu chuỗi lại với nhau, bà mơ hồ có thể nắm được điểm cốt lõi của toàn bộ sự việc, Ngô chưởng quản là hạ nhân của Hầu phủ, cho dù lúc này biết là Tề Hiên giết Ngô chưởng quản, bà cũng phải âm thầm thầm đựng nuốt trôi chuyện xảy ra phủ An Bình Hầu phủ ngày hôm nay.
Mặc dù Ngô chưởng quản ở Hầu phủ tuy rằng có địa vị cao, nhưng thân phận của hắn cũng chỉ là một tiện dân, mà Tề gia là thương nhân nổi tiếng lại còn không phải là một phú thương bình thường, chỗ dựa sau lưng của bọn họ là phủ đại tướng quân, cho nên, căn cứ luật lệ quý tộc giết bình dân không cần bất cứ lý do gì, cho dù tìm đến Tề gia, chỉ cần Tề gia công tử không chịu thừa nhận, hoặc là dứt khoát thừa nhận, bọn họ cũng không có biện pháp luận tội, cùng lắm chính là buộc tội một chút tại chỗ dựa phủ đại tướng quân bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề Hiên lại giám ở phủ An Bình Hầu ra tay giết người, hắn biết cho dù hắn vô cớ giết Ngô chưởng quầy cuối cùng truy cứu đến trên người hắn nhiều lắm chính là bồi thường một chút bạc là xong việc, cũng không thể thực sự nề hà hắn, bất quá…
“Hừ, chuyện này ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích, nếu không, ta không thể giải thích cho phụ thân đã khuất của ngươi.”
Lão phu nhân chống quải trượng đứng thẳng, tức giận quay đầu hướng Nạp Lan Khang quát.
“Mẫu thân bớt giận, nhi tử đã biết, nhi tử nhất định sẽ đem chuyện này điều tra ra manh mối, hơn nữa, nhi tử cũng nhất định sẽ ở trên triều đình buộc tội Tề gia cùng phủ đại tướng quân.”
Sau khi Nạp Lan Vân Khê lấy khối ngọc bội này rốt cuộc phát hiện cảm giác quen thuộc này của chính mình là đến từ đâu.
Đúng, là Tề Hiên.
Thời điểm nàng gặp hắn cũng không có cùng hắn trực tiếp đối mặt, vốn là tính không cùng hắn nói chuyện, trực tiếp đi vòng qua, sau lại nghĩ đến hắn rất có thể là Tề gia nhị công tử đã đến cầu hôn nàng, Vân Khê nàng thay đổi chủ ý đánh giá hắn một phen.
Nàng nhớ rõ lúc thời điểm bắt đầu đánh giá hắn từ lòng bàn chân đi lên, đôi giày da được thêu từ kim lụa mặt lộc thượng hạng, thắt lưng được làm bằng gấm và ngọc, bên hông là một chiếc quạt gấp, nhưng lại không có ngọc bội.
Bình thường những vương công quý tộc cùng phú thương nổi tiếng gia công tử chắc chắn sẽ đeo ngọc bội bên mình, chỉ có trong tình huống đặc thù hoặc là có thói quen đặc biệt mới không đem ngọc bội theo, mà Tề Hiên lại là người có thân phận như vậy, thân là Tề gia đích trưởng tử, trong tương lai sẽ trở thành người đứng đầu Tề gia, là một phú thương thực sự, như thế nào mà lại không đeo ngọc bội tượng trưng cho địa vị của mình?
Cho nên thời điểm nhìn thấy bên hông hắn chỉ có mỗi cây quạt liền có cảm giác có chút không được tự nhiên, khi đó tuy rằng trong lòng cảm thấy kỳ quặc cũng không nghĩ tới nhiều như vậy, huống hồ bên hông hắn có cây quạt che lấp, người thường cũng không sẽ lưu ý nhiều như vậy, mà lúc đó do nàng cố tình xem bên hông hắn một cách nghiêm túc mới nhận ra, hắn khi đó xác thật không có mang theo ngọc bội.
Với một ngọc bội mang tính chất kết cấu phô trương sự giàu có như vậy trừ bỏ đại khí thô tề gia còn có ai có thể sở hữu?
“Tổ mẫu, Vân Khê đi vấn an lão phu nhân trên đường có gặp Tề công tử, hơn nữa… Lúc đó hắn chắn đường Vân Khê, Vân Khê không thể không cùng hắn nói chuyện, lúc ấy con có thể thấy rõ ràng, bên hông hắn không có ngọc bội.”
Nạp Lan Vân Khê thanh khiết thông minh, nàng từ lâu đã sớm biết người mà lão phu nhân hoài nghi là ai, hôm nay Hầu phủ trừ bỏ Tề phu nhân cùng Tề công tử cũng không có người ngoài tiến đến, nếu chỉ có tóc và mảnh vải thì không thể giải thích được vấn đề gì trong lời nói, khối ngọc bội này chính là chứng cứ cuối cùng cho việc hắn giết người ở Hầu phủ.
“Nực cười, cư nhiên dám ở Hầu phủ ta hành hung giết người sao?”
Lúc này nói bất cứ cái gì nữa cũng đều là dư thừa, bất kỳ lời phản bác nào dưới bằng chứng sắt đá đều sẽ lộ ra vẻ tái nhợt và vô lực, sự tức giận của lão phu nhân hôm nay đã bị kích phát đến đỉnh điểm, nghĩ đến đều là do Thẩm Tố Thu dẫn sói vào nhà, nhịn không được quay đầu nhìn chằm chằm bà ta.
“Nhìn xem mối hôn sự tốt đẹp mà ngươi sắp đặt cho Vân Khê, người ta cư nhiên tiến gần từng bước ức hiếp người trong nội viện của Hầu phủ, chỉ là nhi tử của một phú thương nhỏ cư nhiên dám ở Hầu phủ ta công khai giết người? Ngươi dám tìm một gia đình như vậy cho Vân Khê sao? Ngươi có an tâm không?”
Lão phu nhân lúc này rất tức giận, nghĩ đến việc đều là do Thẩm Tố Thu đã sắp đặt một mối môn thân như vậy, mới dẫn sói vào nhà khiến Tề gia đại công tử ở Hầu phủ hành hung giết người, tức khắc khiến cho sự tức giận không thể lấn át, hướng đến Hầu phu nhân quát mắng.
“Lão phu nhân, tức phụ cũng không biết Tề gia công tử cư nhiên dám ở hầu phủ giết người, Chuyện này ... đều là lỗi của tức phụ, thỉnh lão phu nhân tha thứ.”
Thẩm Tố Thu lúc này sắc mặt trắng bệch, bà ta biết chắc chắn là Tề Hiên đã giết Ngô chưởng quản, nếu bà ta thuận nước đẩy thuyền thảo phạt, lão phu nhân nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho bà, cho nên mới mở miệng xin tha.
“Hắn chỉ là một phú thương gia công tử làm sao dám tùy ý ở Hầu phủ ta giết người? Hơn nữa, hắn cùng Ngô chưởng quầy xưa nay không quen biết, vì sao phải giết chết hắn?”
Tâm tư hoài nghi của lão phu nhân xuất hiện cùng một lúc, tựa như một hạt giống đã nảy mầm, tiến tới nở hoa kết quả, ở trong lòng cắm rễ, lúc này bà tin chắc rằng Hầu phu nhân muốn đem Nạp Lan Vân Khê gả cho Tề gia nhất định không có ý gì tốt đẹp, những việc này trong lúc đó khẳng định có liên hệ với nhau.
Thẩm Tố Thu tại nội viện đã quản lý Hầu gia nhiều năm như vậy, loại thứ gì chưa gặp qua, sóng gió nào mà chưa trải qua?
Lúc này tất cả các sự việc đều được xâu chuỗi lại với nhau, bà mơ hồ có thể nắm được điểm cốt lõi của toàn bộ sự việc, Ngô chưởng quản là hạ nhân của Hầu phủ, cho dù lúc này biết là Tề Hiên giết Ngô chưởng quản, bà cũng phải âm thầm thầm đựng nuốt trôi chuyện xảy ra phủ An Bình Hầu phủ ngày hôm nay.
Mặc dù Ngô chưởng quản ở Hầu phủ tuy rằng có địa vị cao, nhưng thân phận của hắn cũng chỉ là một tiện dân, mà Tề gia là thương nhân nổi tiếng lại còn không phải là một phú thương bình thường, chỗ dựa sau lưng của bọn họ là phủ đại tướng quân, cho nên, căn cứ luật lệ quý tộc giết bình dân không cần bất cứ lý do gì, cho dù tìm đến Tề gia, chỉ cần Tề gia công tử không chịu thừa nhận, hoặc là dứt khoát thừa nhận, bọn họ cũng không có biện pháp luận tội, cùng lắm chính là buộc tội một chút tại chỗ dựa phủ đại tướng quân bọn họ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Tề Hiên lại giám ở phủ An Bình Hầu ra tay giết người, hắn biết cho dù hắn vô cớ giết Ngô chưởng quầy cuối cùng truy cứu đến trên người hắn nhiều lắm chính là bồi thường một chút bạc là xong việc, cũng không thể thực sự nề hà hắn, bất quá…
“Hừ, chuyện này ngươi nhất định phải cho ta một lời giải thích, nếu không, ta không thể giải thích cho phụ thân đã khuất của ngươi.”
Lão phu nhân chống quải trượng đứng thẳng, tức giận quay đầu hướng Nạp Lan Khang quát.
“Mẫu thân bớt giận, nhi tử đã biết, nhi tử nhất định sẽ đem chuyện này điều tra ra manh mối, hơn nữa, nhi tử cũng nhất định sẽ ở trên triều đình buộc tội Tề gia cùng phủ đại tướng quân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.