Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 53: Đừng khóc~
Phụng Tuyết Dao
30/05/2024
[ Vù vú ]
Một thứ gì đã ấm ấm lăn dài trên mặt ta, mọi thứ trước mặt bỗng nhõe đi một cách lạ thường, ta cảm thấy đăng đắng ở ngay cổ họng, một thứ gì đó ứ nghẹn ở cổ chẳng thể thoát ra được…khóc sao? Ta khóc sao? Khóc vì lời nói đó của cô ấy sao? Một hơi ấm cùng mùi hương dễ chịu ấy bỗng lan tỏa khắp người ta khi ta định hình lại đã thấy bản thân được cô ấy ôm trọn vào lòng, cô ấy vỗ vỗ lưng ta…chỉ là một động tác bình thường thôi lại khiến ta khóc nấc lên.
Ta run run ôm chặt cô ấy mà khóc, ta chẳng biết tại sao? Tại sao ta lại khóc nhiều như vậy? Tại sao ngay lúc này trái tim ta lại vỡ vụn đến đau nhói như vậy. Cô ấy vẫn ôm ta nhè nhẹ vỗ lưng ta cái chất giọng lạnh như băng ấy lại vang bên tai ta: - Nào, đừng khóc! Sao cô lại khóc? Ta nói gì quá đáng, mạo phạm đến cô sao? Nào~ Cô khóc như vậy ta biết làm sao đây~
Ta khóc nấc trong vòng tay cứng đờ vì bối rối của cô ấy, chẳng hiểu vì sao ngay lúc này ta lại cảm thấy rất an toàn, rất thoải mái, bàn tay thô ráp ấy cứ vỗ nhẹ vào lưng ta an ủi, cô ấy xứ xoa xoa tấm lưng của ta cứ im lặng để ta khóc trong lòng. Lúc này Lạc Ý đi từ lâu cũng đã về, trên tay nàng là một chiếc áo khoác dày: - Trưởng công chúa…tiểu thư…
Ta không nhìn nàng lúc này ta chỉ biết khóc nấc, đến cả lời cũng chẳng thể nói nổi nhưng ta cảm nhận được sự ấm áp của chiếc áo ấy choàng lên người ta và cả giọng nói hững hờ ấy vang lên: - Cô đừng khóc nữa~ Đừng khóc~ Khóc nữa sẽ sưng hết mắt đó, ta…ta biết làm sao đây~
Ta cúi đầu vẫn yên mình tựa cả người vào vòng tay cứng đờ ấy của cô ấy, nhưng lúc này cô ấy lại dùng tay vỗ nhè nhẹ vào lưng ta: - Ngẩng mặt! Không khóc nữa~
Ta ngẩng mặt lên nhìn cô ấy nhưng…trước mắt ta mọi thứ cứ nhòe đi, nước mắt như mưa chảy khắp mặt ta, ta cảm nhận được từng đầu ngón tay ấm áp ấy của cô quyét qua mắt ta lau đi từng giọt nước mắt đang chảy trên mặt ta: - Đừng khóc nữa~ Cô khóc như vậy ai đi ngang qua sẽ nói ta ức hiếp cô đó, với cả lão tướng quân mà thấy sẽ rất đau lòng đó! Nín đi!
Cô ấy vừa lau vừa nói bên tai ta, giọng nói cứ hững hờ nhưng sao ta lại cảm thấy rất ấm áp? Tại sao…lại có chút thích nghe giọng nói này?: - Không phải cô mạnh mẽ đáp trả từng người sao? Sao giờ ta chỉ nói có vài câu đã khóc nấc lên rồi? Thôi~ Ta xin lỗi, đừng khóc nữa~
[ Vù vù ]
Ấm quá~ Thật sự…rất ấm áp! Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi mới có người quan tâm ta? Tận tâm lau từng giọt nước mắt của ta như thế này? Đã bao lâu rồi nhỉ? Ta…chẳng nhớ nữa…có lẽ là quá lâu~ Lâu đến mức ta cũng chẳng nhớ nỗi thời gian nữa. Lấy tay ta gạt nước mắt, không khóc nữa~ Mới gặp cô ấy có lần hai thôi, lần đầu là ngất xỉu còn lần này là khóc…không biết cô ấy nghĩ sao về ta nữa.
Có lẽ thấy ta đã lau đi nước mắt cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn ta: - Không phải cô rất mạnh mẽ sao! Thật là, bổn công chúa đáng sợ lắm sao?
Ta lắc đầu nhìn cô, lúc này trăng bên ngoài đã sáng rực rỡ không còn áng mây nào che khuất nó nữa, ta mới có thể tận hưởng gương mặt khuynh quốc khuynh thành ấy rõ ràng hơn. Dưới ánh trăng, nhan sắc cô ấy như được điểm tô đẹp đến mức chẳng nói nên lời, cô ấy nhìn ta: - Hửm? Sao vậy? Mặt bổn công chúa dính gì sao?
Ta nấc nghẹn bảo: - Không có! Là ta…đã thất lễ với công chúa~
Công chúa bất lực nhìn ta vừa lau nước mắt vừa nấc nở, cô ấy liền ôm chặt ta hơn giọng nói cũng dịu hơn một chút: - Ta bảo không khóc nữa! Cô có biết mắt mình sưng lắm rồi không?
Ôm…Ôm ta chặt quá~ Ta với cô ấy lúc này như thể chỉ cần thêm chút nữa thôi là mặt sẽ áp sát mặt, ta có chút hoản loạn mà chính ta chẳng biết bản thân mình hoản loạn điều gì, hình như cô ấy nhận ra điều đó nên từ từ buôn ta ra. Cô ấy vừa buôn tay không lâu, chân ta lại đói nhói lần này nó tên cứng đến mức ta mất cảm giác mà ngã xuống.
[ Bịch ]
Lạc Ý vội chạy đến định đỡ lấy ta thì cô ấy đã bước đến bế ta vào lòng trong con mắt ngơ ngác của ta, cô ấy nhìn ta: - Cô hình như thích được bổn công chúa ôm nhỉ?
Trong đêm trăng giá lạnh bỗng nhiên mặt ta lại cảm thấy nóng rang đến khó tả, mắt ta và cô ấy chạm nhau ở khoảng cách gần càng khiến cơn nóng ấy phát tác mạnh mẽ hơn: - Chân còn đau sao?
Ta gật đầu, cúi mặt chẳng dám nhìn thẳng mắt cô ấy, cô ấy bình thản hỏi ta: - Về không?
Ta gật đầu khe khẽ bảo: - Thả ta xuống~ Ta…Ta tự về!
Cô ấy nghe ta nói liền lạnh giọng: - Chân đã thế này còn muốn ta thả cô xuống sao? Muốn ngã nữa sao?
Ta lắc đầu bảo: - Có Lạc Ý dìu ta mà, bây giờ công chúa không thả ta xuống sao ta về được!
Cô ấy nhìn ta thản nhiên bảo: - Bổn công chúa đưa cô về~
Vừa dứt câu này bên tai ta vang lên giọng nói khiến ta căm ghét: - Tỷ tỷ~ Tỷ tỷ bị sao vậy?
Một thứ gì đã ấm ấm lăn dài trên mặt ta, mọi thứ trước mặt bỗng nhõe đi một cách lạ thường, ta cảm thấy đăng đắng ở ngay cổ họng, một thứ gì đó ứ nghẹn ở cổ chẳng thể thoát ra được…khóc sao? Ta khóc sao? Khóc vì lời nói đó của cô ấy sao? Một hơi ấm cùng mùi hương dễ chịu ấy bỗng lan tỏa khắp người ta khi ta định hình lại đã thấy bản thân được cô ấy ôm trọn vào lòng, cô ấy vỗ vỗ lưng ta…chỉ là một động tác bình thường thôi lại khiến ta khóc nấc lên.
Ta run run ôm chặt cô ấy mà khóc, ta chẳng biết tại sao? Tại sao ta lại khóc nhiều như vậy? Tại sao ngay lúc này trái tim ta lại vỡ vụn đến đau nhói như vậy. Cô ấy vẫn ôm ta nhè nhẹ vỗ lưng ta cái chất giọng lạnh như băng ấy lại vang bên tai ta: - Nào, đừng khóc! Sao cô lại khóc? Ta nói gì quá đáng, mạo phạm đến cô sao? Nào~ Cô khóc như vậy ta biết làm sao đây~
Ta khóc nấc trong vòng tay cứng đờ vì bối rối của cô ấy, chẳng hiểu vì sao ngay lúc này ta lại cảm thấy rất an toàn, rất thoải mái, bàn tay thô ráp ấy cứ vỗ nhẹ vào lưng ta an ủi, cô ấy xứ xoa xoa tấm lưng của ta cứ im lặng để ta khóc trong lòng. Lúc này Lạc Ý đi từ lâu cũng đã về, trên tay nàng là một chiếc áo khoác dày: - Trưởng công chúa…tiểu thư…
Ta không nhìn nàng lúc này ta chỉ biết khóc nấc, đến cả lời cũng chẳng thể nói nổi nhưng ta cảm nhận được sự ấm áp của chiếc áo ấy choàng lên người ta và cả giọng nói hững hờ ấy vang lên: - Cô đừng khóc nữa~ Đừng khóc~ Khóc nữa sẽ sưng hết mắt đó, ta…ta biết làm sao đây~
Ta cúi đầu vẫn yên mình tựa cả người vào vòng tay cứng đờ ấy của cô ấy, nhưng lúc này cô ấy lại dùng tay vỗ nhè nhẹ vào lưng ta: - Ngẩng mặt! Không khóc nữa~
Ta ngẩng mặt lên nhìn cô ấy nhưng…trước mắt ta mọi thứ cứ nhòe đi, nước mắt như mưa chảy khắp mặt ta, ta cảm nhận được từng đầu ngón tay ấm áp ấy của cô quyét qua mắt ta lau đi từng giọt nước mắt đang chảy trên mặt ta: - Đừng khóc nữa~ Cô khóc như vậy ai đi ngang qua sẽ nói ta ức hiếp cô đó, với cả lão tướng quân mà thấy sẽ rất đau lòng đó! Nín đi!
Cô ấy vừa lau vừa nói bên tai ta, giọng nói cứ hững hờ nhưng sao ta lại cảm thấy rất ấm áp? Tại sao…lại có chút thích nghe giọng nói này?: - Không phải cô mạnh mẽ đáp trả từng người sao? Sao giờ ta chỉ nói có vài câu đã khóc nấc lên rồi? Thôi~ Ta xin lỗi, đừng khóc nữa~
[ Vù vù ]
Ấm quá~ Thật sự…rất ấm áp! Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi mới có người quan tâm ta? Tận tâm lau từng giọt nước mắt của ta như thế này? Đã bao lâu rồi nhỉ? Ta…chẳng nhớ nữa…có lẽ là quá lâu~ Lâu đến mức ta cũng chẳng nhớ nỗi thời gian nữa. Lấy tay ta gạt nước mắt, không khóc nữa~ Mới gặp cô ấy có lần hai thôi, lần đầu là ngất xỉu còn lần này là khóc…không biết cô ấy nghĩ sao về ta nữa.
Có lẽ thấy ta đã lau đi nước mắt cô ấy cũng thở phào nhẹ nhõm nhìn ta: - Không phải cô rất mạnh mẽ sao! Thật là, bổn công chúa đáng sợ lắm sao?
Ta lắc đầu nhìn cô, lúc này trăng bên ngoài đã sáng rực rỡ không còn áng mây nào che khuất nó nữa, ta mới có thể tận hưởng gương mặt khuynh quốc khuynh thành ấy rõ ràng hơn. Dưới ánh trăng, nhan sắc cô ấy như được điểm tô đẹp đến mức chẳng nói nên lời, cô ấy nhìn ta: - Hửm? Sao vậy? Mặt bổn công chúa dính gì sao?
Ta nấc nghẹn bảo: - Không có! Là ta…đã thất lễ với công chúa~
Công chúa bất lực nhìn ta vừa lau nước mắt vừa nấc nở, cô ấy liền ôm chặt ta hơn giọng nói cũng dịu hơn một chút: - Ta bảo không khóc nữa! Cô có biết mắt mình sưng lắm rồi không?
Ôm…Ôm ta chặt quá~ Ta với cô ấy lúc này như thể chỉ cần thêm chút nữa thôi là mặt sẽ áp sát mặt, ta có chút hoản loạn mà chính ta chẳng biết bản thân mình hoản loạn điều gì, hình như cô ấy nhận ra điều đó nên từ từ buôn ta ra. Cô ấy vừa buôn tay không lâu, chân ta lại đói nhói lần này nó tên cứng đến mức ta mất cảm giác mà ngã xuống.
[ Bịch ]
Lạc Ý vội chạy đến định đỡ lấy ta thì cô ấy đã bước đến bế ta vào lòng trong con mắt ngơ ngác của ta, cô ấy nhìn ta: - Cô hình như thích được bổn công chúa ôm nhỉ?
Trong đêm trăng giá lạnh bỗng nhiên mặt ta lại cảm thấy nóng rang đến khó tả, mắt ta và cô ấy chạm nhau ở khoảng cách gần càng khiến cơn nóng ấy phát tác mạnh mẽ hơn: - Chân còn đau sao?
Ta gật đầu, cúi mặt chẳng dám nhìn thẳng mắt cô ấy, cô ấy bình thản hỏi ta: - Về không?
Ta gật đầu khe khẽ bảo: - Thả ta xuống~ Ta…Ta tự về!
Cô ấy nghe ta nói liền lạnh giọng: - Chân đã thế này còn muốn ta thả cô xuống sao? Muốn ngã nữa sao?
Ta lắc đầu bảo: - Có Lạc Ý dìu ta mà, bây giờ công chúa không thả ta xuống sao ta về được!
Cô ấy nhìn ta thản nhiên bảo: - Bổn công chúa đưa cô về~
Vừa dứt câu này bên tai ta vang lên giọng nói khiến ta căm ghét: - Tỷ tỷ~ Tỷ tỷ bị sao vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.