Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 44: Lạc Ý!
Phụng Tuyết Dao
28/05/2024
Hắn thấy ta im lặng hồi lâu mãi chẳng trả lời khiến hắn tức giận nắm lấy cổ tay ta gằn từng chữ: - Ngọc Ấn Hoàng Triều Dương Chi Hạ cô nhớ cho kĩ chỉ cần ta còn sống cô mãi mãi đừng hòng chạm vào nàng ấy~
Ta hất tay hắn ra cười lạnh: - Vương gia có thời gian ở đây nói những điều vô nghĩa này với ta chi bằng đến gặp lão phu nhân, dù sao bà ấy cũng mòn mỏi mong chờ vương gia trở về! Với lại nữ nhân mà vương gia mến mộ chẳng liên quan gì đến ta cả, ta cũng chẳng có hứng thú gì với vương gia mà cần phải hãm hại nàng ta, vương gia đừng để cao bản thân trước mặt ta~ Có gan thì đến gặp huynh trưởng của ngươi giành lại nữ nhân mà ngươi yêu đi~
Ánh mắt hắn như đao như kiếm chém về phía ta, ta lùi lại chẳng quan tâm xoay người bước đi để mặc hắn ở phía sau. Hôm nay trời trong, nắng ấm là một ngày đẹp, một bgày đẹp trời như vậy lại bị những kẻ kinh tởm ấy phá hỏng. Nhìn về hướng Dưỡng tâm điện xa xa…e là họ sẽ nói chuyện khá lâu đây, ta cũng chẳng còn việc gì làm nên bước đến Ngự hoa viên hưởng thức cảnh sắc yên bình thoáng chốc này.
[ Ngự hoa viên ]
Hoa không ngừng thay nhau đua sắc ta nhìn đến ngẩn người không phải vì hoa đẹp mà là sự cảm khái, hoa đẹp đến mấy rồi cũng sẽ tàn…cũng giống như tấm chân tình ta dành cho cẩu hoàng đế hay sự ngưỡng mộ dành cho Dự vương…dù có đẹp đẽ thế nào cũng đã vỡ tan theo năm tháng rồi. Ngự hoa viên hôm nay vắng vẻ đến lạ…cũng đúng thôi, một ngày trọng đại như vậy chẳng ai tâm trạng thoải mái như ta đến đây ngắm cảnh cả~
[ Vù vù ]
Một cơn gió lớn chẳng biết từ đâu thổi đến làm lay chuyển những cánh hoa, có những cánh hoa yếu ớt vì gió mà cuốn mình bay theo, trong gió hòa lẫn hương hoa, trong nắng hòa với sắc hoa yếu mềm ấy tạo nên một khung cảnh vô cùng động lòng người. Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt một lúc ta xoay người bước về Quán lâm các, trên con đường dài mỗi ngày, các cung nhân bận rộn chạy khắp nơi chuẩn bị cho cung yến tối nay nên chẳng ai quan tâm đến sự xuất hiện của ta. Ta bình thản bước qua dòng người bỗng…
Từ phía sau vang lên tiếng của một nữ nhân: - Vương phi xin dừng bước~
Ta quay người nhìn thấy một nữ tử mặc trang phục của cung nữ nhưng phong thái lại tự tin khác lạ, nàng ấy trông cao hơn ta một chút ánh mắt dịu dàng, trong sáng là độ tuổi của thiếu nữ. Thấy ta nhìn, nàng liền cúi người hành lễ: - Nô tỳ tham kiến vương phi~
Ta bước đến trước mặt nàng: - Đứng lên đi! Ngươi là…
Nàng mỉm cười bước đến dìu lấy ta cười bảo: - Vương phisao người lại quên nhanh thế? Nô tỳ là Lạc Ý đây mà bên cạnh vương phi ở phủ đây mà~
Ta ngạc nhiên nghi hoặc nhìn nàng, nàng ta cười rồi cẩn thận ghé sát tai ta thì thầm: - Xin tiểu thư Chi Hạ phối hợp với nô tỳ, phía sau có người theo dõi!
Ta nghe vậy gật đầu, cẩn thận liếc nhìn phía sau thì thấy Y Lan đứng cách đó không xa, Thẩm Nhược Hy theo dõi ta ư? Tạ có hơi run sợ nhìn nô tỳ tên Lạc Ý cố cười bảo: - Ồ Lạc Ý ngươi hầu hạ lão phu nhân vào cung rồi sao?
Lạc Ý nghe vậy liền phối hợp với ta: - Vâng! Vương phi mau về các đi ạ hình như lão phu nhân cho gọi người~
Ta nghe vậy gật đầu rồi cùng nàng bước về Quán lâm các, trên đường đi ta và nàng luôn cảnh giác Y Lan phía sau, mãi đến khi ta vào Quán lâm các thì Y Lan mới rời đi. Vừa vào viện ta liền rút tay khỏi cô cung nữ ấy, nhìn nàng ta với đầy đủ sự cảnh giác. Nàng ta là ai? Sao lại biết đến ta?
Nàng ấy mỉm cười dịu ta xuống ghế, ta nhìn nàng có chút cảnh giác hỏi: - Ngươi là ai?
Nàng mỉm cười đưa cho ta một mảnh giấy bảo: - Nô tỳ là mật thám bên cạnh trưởng công chúa, ngài ấy sai bảo nô tỳ đến chăm sóc tiểu thư!
Trưởng công chúa?! Chưa gì mà nàng ấy ta sai người đến bảo vệ ta rồi sao?! Ta nhìn nàng nhận lấy mảnh giấy cười nhẹ: - Tạ hậu ái của trưởng công chúa! Nhưng mà…thân phận nô nỳ trong vương phủ thật sự không ổn!
Nàng cúi người bảo: - Tiểu thư xin hãy yên tâm! Trưởng công chúa đã an bài mọi thứ rồi ạ, lý lịch và những tin tức giả về nô tỳ đã được trưởng công chúa tung ra ngoài rồi ạ!
Ta nghe nàng nói vậy lòng cũng ấm áp, ta đỡ nàng dậy mỉm cười: - Vậy ta yên tâm rồi, ngươi tến gì?
Nàng cười đáp: - Thưa tiểu thư nô tỳ tên Lạc Ý!
…Lạc Ý sao? Là một cái tên rất hay~ Nhìn kĩ lại thì Lạc Ý cũng chạc tuổi Tiểu Ý, nếu nàng ấy còn sống chắc cũng xinh đẹp không thua kém gì Lạc Ý bây giờ. Ta cười gật đầu, có lẽ nhận ra cảm xúc của ta nệ nàng hỏi: - Tiểu thư người có chuyện buồn sao?
Ta khẽ lắc đầu chỉ thở dài: - Tên ngươi làm ta nhớ đến một cố nhân mà thôi! Không sao cả, nàng ấy bây giờ chắc đang ở một nơi tốt hơn rồi~
Lạc Ý nhìn ta, hai mắt nàng to tròn khiến ta lại nhớ đến Tiểu Ý, nàng ấy cũng mang đôi mắt thơ ngây này, ta cười nhìn Lạc Ý: - Trưởng công chúa có dặn dò gì không?
Lạc Ý cúi người bảo: - Vâng, tiểu thư trưởng công chúa có gửi lời bảo trong phủ sẽ có người của ngài ấy, tiểu thư xin hãy yên tâm~
Người của trưởng công chúa? Không phải chỉ có mỗi Lạc Ý thôi sao? Còn có người khác nữa ư? Tạ khó hiểu nhìn Lạc Ý, nàng mỉm cười dâng trà cho ta. Ta cầm mảnh giấy trong tay mở ra đọc, bên trong chỉ có vỏn vẹn một câu: - “ Mọi chuyện an toàn, yên tâm! “
Ta bỗng nhiên có cảm giác được che chở đến lạ, cái cảm giác ấm áp như lúc ca ca bảo sẽ bảo vệ ta vậy~ Cũng là cảm giác an toàn và tin tưởng này…tiếc là lúc trước ta mãi ham chơi không trân trọng, để giờ đây…không sao cả, sai lầm quá khứ không thể sửa nhưng ta sẽ không để sai lầm đó lập lại cho hiện tại và cả tương lai~
Ta hất tay hắn ra cười lạnh: - Vương gia có thời gian ở đây nói những điều vô nghĩa này với ta chi bằng đến gặp lão phu nhân, dù sao bà ấy cũng mòn mỏi mong chờ vương gia trở về! Với lại nữ nhân mà vương gia mến mộ chẳng liên quan gì đến ta cả, ta cũng chẳng có hứng thú gì với vương gia mà cần phải hãm hại nàng ta, vương gia đừng để cao bản thân trước mặt ta~ Có gan thì đến gặp huynh trưởng của ngươi giành lại nữ nhân mà ngươi yêu đi~
Ánh mắt hắn như đao như kiếm chém về phía ta, ta lùi lại chẳng quan tâm xoay người bước đi để mặc hắn ở phía sau. Hôm nay trời trong, nắng ấm là một ngày đẹp, một bgày đẹp trời như vậy lại bị những kẻ kinh tởm ấy phá hỏng. Nhìn về hướng Dưỡng tâm điện xa xa…e là họ sẽ nói chuyện khá lâu đây, ta cũng chẳng còn việc gì làm nên bước đến Ngự hoa viên hưởng thức cảnh sắc yên bình thoáng chốc này.
[ Ngự hoa viên ]
Hoa không ngừng thay nhau đua sắc ta nhìn đến ngẩn người không phải vì hoa đẹp mà là sự cảm khái, hoa đẹp đến mấy rồi cũng sẽ tàn…cũng giống như tấm chân tình ta dành cho cẩu hoàng đế hay sự ngưỡng mộ dành cho Dự vương…dù có đẹp đẽ thế nào cũng đã vỡ tan theo năm tháng rồi. Ngự hoa viên hôm nay vắng vẻ đến lạ…cũng đúng thôi, một ngày trọng đại như vậy chẳng ai tâm trạng thoải mái như ta đến đây ngắm cảnh cả~
[ Vù vù ]
Một cơn gió lớn chẳng biết từ đâu thổi đến làm lay chuyển những cánh hoa, có những cánh hoa yếu ớt vì gió mà cuốn mình bay theo, trong gió hòa lẫn hương hoa, trong nắng hòa với sắc hoa yếu mềm ấy tạo nên một khung cảnh vô cùng động lòng người. Ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt một lúc ta xoay người bước về Quán lâm các, trên con đường dài mỗi ngày, các cung nhân bận rộn chạy khắp nơi chuẩn bị cho cung yến tối nay nên chẳng ai quan tâm đến sự xuất hiện của ta. Ta bình thản bước qua dòng người bỗng…
Từ phía sau vang lên tiếng của một nữ nhân: - Vương phi xin dừng bước~
Ta quay người nhìn thấy một nữ tử mặc trang phục của cung nữ nhưng phong thái lại tự tin khác lạ, nàng ấy trông cao hơn ta một chút ánh mắt dịu dàng, trong sáng là độ tuổi của thiếu nữ. Thấy ta nhìn, nàng liền cúi người hành lễ: - Nô tỳ tham kiến vương phi~
Ta bước đến trước mặt nàng: - Đứng lên đi! Ngươi là…
Nàng mỉm cười bước đến dìu lấy ta cười bảo: - Vương phisao người lại quên nhanh thế? Nô tỳ là Lạc Ý đây mà bên cạnh vương phi ở phủ đây mà~
Ta ngạc nhiên nghi hoặc nhìn nàng, nàng ta cười rồi cẩn thận ghé sát tai ta thì thầm: - Xin tiểu thư Chi Hạ phối hợp với nô tỳ, phía sau có người theo dõi!
Ta nghe vậy gật đầu, cẩn thận liếc nhìn phía sau thì thấy Y Lan đứng cách đó không xa, Thẩm Nhược Hy theo dõi ta ư? Tạ có hơi run sợ nhìn nô tỳ tên Lạc Ý cố cười bảo: - Ồ Lạc Ý ngươi hầu hạ lão phu nhân vào cung rồi sao?
Lạc Ý nghe vậy liền phối hợp với ta: - Vâng! Vương phi mau về các đi ạ hình như lão phu nhân cho gọi người~
Ta nghe vậy gật đầu rồi cùng nàng bước về Quán lâm các, trên đường đi ta và nàng luôn cảnh giác Y Lan phía sau, mãi đến khi ta vào Quán lâm các thì Y Lan mới rời đi. Vừa vào viện ta liền rút tay khỏi cô cung nữ ấy, nhìn nàng ta với đầy đủ sự cảnh giác. Nàng ta là ai? Sao lại biết đến ta?
Nàng ấy mỉm cười dịu ta xuống ghế, ta nhìn nàng có chút cảnh giác hỏi: - Ngươi là ai?
Nàng mỉm cười đưa cho ta một mảnh giấy bảo: - Nô tỳ là mật thám bên cạnh trưởng công chúa, ngài ấy sai bảo nô tỳ đến chăm sóc tiểu thư!
Trưởng công chúa?! Chưa gì mà nàng ấy ta sai người đến bảo vệ ta rồi sao?! Ta nhìn nàng nhận lấy mảnh giấy cười nhẹ: - Tạ hậu ái của trưởng công chúa! Nhưng mà…thân phận nô nỳ trong vương phủ thật sự không ổn!
Nàng cúi người bảo: - Tiểu thư xin hãy yên tâm! Trưởng công chúa đã an bài mọi thứ rồi ạ, lý lịch và những tin tức giả về nô tỳ đã được trưởng công chúa tung ra ngoài rồi ạ!
Ta nghe nàng nói vậy lòng cũng ấm áp, ta đỡ nàng dậy mỉm cười: - Vậy ta yên tâm rồi, ngươi tến gì?
Nàng cười đáp: - Thưa tiểu thư nô tỳ tên Lạc Ý!
…Lạc Ý sao? Là một cái tên rất hay~ Nhìn kĩ lại thì Lạc Ý cũng chạc tuổi Tiểu Ý, nếu nàng ấy còn sống chắc cũng xinh đẹp không thua kém gì Lạc Ý bây giờ. Ta cười gật đầu, có lẽ nhận ra cảm xúc của ta nệ nàng hỏi: - Tiểu thư người có chuyện buồn sao?
Ta khẽ lắc đầu chỉ thở dài: - Tên ngươi làm ta nhớ đến một cố nhân mà thôi! Không sao cả, nàng ấy bây giờ chắc đang ở một nơi tốt hơn rồi~
Lạc Ý nhìn ta, hai mắt nàng to tròn khiến ta lại nhớ đến Tiểu Ý, nàng ấy cũng mang đôi mắt thơ ngây này, ta cười nhìn Lạc Ý: - Trưởng công chúa có dặn dò gì không?
Lạc Ý cúi người bảo: - Vâng, tiểu thư trưởng công chúa có gửi lời bảo trong phủ sẽ có người của ngài ấy, tiểu thư xin hãy yên tâm~
Người của trưởng công chúa? Không phải chỉ có mỗi Lạc Ý thôi sao? Còn có người khác nữa ư? Tạ khó hiểu nhìn Lạc Ý, nàng mỉm cười dâng trà cho ta. Ta cầm mảnh giấy trong tay mở ra đọc, bên trong chỉ có vỏn vẹn một câu: - “ Mọi chuyện an toàn, yên tâm! “
Ta bỗng nhiên có cảm giác được che chở đến lạ, cái cảm giác ấm áp như lúc ca ca bảo sẽ bảo vệ ta vậy~ Cũng là cảm giác an toàn và tin tưởng này…tiếc là lúc trước ta mãi ham chơi không trân trọng, để giờ đây…không sao cả, sai lầm quá khứ không thể sửa nhưng ta sẽ không để sai lầm đó lập lại cho hiện tại và cả tương lai~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.