Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 18: Muốn viên phòng với ta...ta không muốn~ Thánh chỉ?!
Phụng Tuyết Dao
22/05/2024
Ta nghe những lời hắn nói mà cả người run rẩy: - Bỏ ta ra! Ta không muốn viên phòng với ngươi!
Hắn nghe vậy liền cười lớn: - Không muốn? E là ta thấy ngươi muốn nên nỗi dục vọng tràn ra khắp mắt rồi này!
Ta cười khẩy: - Dục vọng của người tràn khắp người rồi nên mới nghĩ người khác cũng như ngươi thôi! Ta không có hứng thú viên phòng với một kẻ trong lòng chỉ biết nhớ nhung đến hoàng tỷ của mình!
Hắn nghe vậy tức giận buôn tay ta ra nhưng lại bóp cổ ta, hận thù mà nói: - Chẳng phải đây là điều ngươi muốn sao? Nếu ngươi không giữ chặt ánh mắt phu quân mình thì sao Hy Nhi có thể đáng thương mà nhắm mắt rời bỏ ta gả cho hắn!
Ta nghe hắn bảo vậy mà cười lớn: - Ta? Ta đã làm gì nào? Nếu cô ta yêu ngươi thật lòng thì sao có thể dễ dàng để gả cho người khác? Ngươi không đủ bản lĩnh bảo vệ người ngươi yêu sao lại đổ lỗi tại ta?
Hắn tức giận bóp chặt cổ ta hơn, cơn đau ngay cổ khiến ta dần mất đi ý thức, ta khó thở cố vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng hắn lại càng bóp mạnh hơn. Hắn hôn môi ta, ta phát tởm đẩy hắn thật mạnh, hắn càng hôn chặt rồi cắn rách môi ta. Dòng huyết tanh chảy vào miệng ta cùng cơn đau rát khiến ta không kìm được mà đẩy hắn ra xa. Ta không chịu được sự sỉ nhục này, càng không muốn để hắn thành công viên phòng với ta, nước mắt ta đã ứa ra nhưng ta vẫn kìm chế không dám khóc, bởi ta biết...nếu ta khóc hắn sẽ càng mạnh bảo, sỉ nhục ta hơn...nên ta không được khóc
Hắn rời môi ta rồi buôn tay khỏi cổ ta, như thoát được cái chết, cảm nhận được dưỡng khí chạy vào người ta hít lấy hít để, ánh mắt như gươm như đao của hắn nhìn ta: - Thật kinh tởm! Ta hiểu vì sao ngươi không thể giữ được phu quân của mình rồi~
Nhìn tên khốn nạn đang buôn lời sỉ nhục với ta, ta lau vết máu chảy nơi khóe miệng mà đứng dậy, mặc cho cơ thể đang run rẩy vì đau vì sợ, giơ tay tát hắn một cái: - Một tên nam nhân yếu đuối, bất tài, vô dụng thì có quyền gì ở đây măng chửi, nhục mạ ta?
Hắn dường như chưa hoàn kịp hồn sau cái tát ấy của ta, ta lại càng tức giận chỉnh lại áo nói: - Bản thân mình bất tài, vô dụng thì đừng bao giờ đổ lại tại người khác. Nếu ngươi đủ bản lĩnh thì đi giành lấy nữ nhi mà mình yêu đi, chứ đừng ở đây lên tiếng xúc phạm đến ta!
Hắn lúc này mới phản ứng lại lời nói của ta, tức giận nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta, hắn mạnh tay đẩy ta xuống giường: - Ngươi nói ta không đủ bản lĩnh? Vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới gọi là bản lĩnh!
Hắn vừa định xé toan áo của ta thì bên ngoài truyền đến tiếng của công công bên cạnh tên cẩu hoàng đế: - Dự vương điện hạ xin tiếp thánh giá!
Hắn lúc này mới dừng hành động đang làm với ta, khinh bỉ nhìn ta lần cuối rồi quay người bước ra ngoài tiếp chỉ. Ta chẳng biết rõ bên ngoài có chuyện gì chỉ nghe được thánh chỉ:
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết
Mạnh Chỉ Khí mưu đồ phản quốc, nay lại gây náo loạn ở biên cương khiến lòng dân bất. Nay lệnh cho Dự vương dẫn quân xuất chinh đi bình định Mạnh Chỉ Khí.
Khâm thử "
Nghe đến đây lòng ta có chút vui mừng, ta cười nhạt nghĩ đến Thẩm Nhược Hy. Ả ta tính toán giờ này cho thánh chỉ đến là muốn kiểm tra xem Dự vương đã viên phòng với ta chưa, lại vừa muốn sỉ nhục ta, khiến ta thành góa phụ trong một đêm. Để rồi ngày mai, khắp cả kinh thành này đều sỉ nhục, bảo ta sao chổi xui xẻo đây mà~ Toan tính cũng giỏi đấy Thẩm Nhược Hy! Xem ra đây là món quà tân hôn mà đôi tra nam cẩu nữ ấy dành tặng ta mà~
Nam Cung Bắc Nhiên vừa tiếp chỉ bước vào phòng nhìn ta khinh miệt: - Xem ra đã khiến ngươi thất vọng rồi~
Ta cười nhạt chẳng nói một lời với hắn, nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn rút cây trâm chu tước trên tóc ra ném thẳng vào hắn: - Món quà tân hôn của bạch nguyệt quang ngươi tặng ngươi đấy~ Ả nhờ ta chuyển đến tay ngươi đó, cầm lấy mà giữ chặt vào!
Hắn nhìn ta kiêu ngạo như vậy, nắm chặt cây trâm rồi ném mạnh xuống đất: - Bị thứ dơ bẩn như ngươi làm bẩn rồi! Ta không dám nhận lấy~
Ta cười nhạt lướt qua người hắn đến bàn ngồi xuống: - Phu quân mau đi đi! Thánh chỉ đã hạ rồi, còn chần chừ gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta đây phải đích thân khoác áo tiễn phu quân sao?
Hắn nhìn ta thảnh thơi như vậy, tức giận cúi người bảo: - Ngươi nên cút đến chuồng ngựa mà ở đó đi! Dự vương phủ này không chào đón ngươi~ Tất cả những gì Dự vương phủ này có đều dành cho Hy Nhi chứ không phải ngươi~
Ta nghe vậy nhìn hắn mà cười lạnh: - Phu quân nếu đã muốn để dành lại những điều tốt đẹp này cho hoàng tỷ của ngươi thì ta đây cũng chẳng muốn phí tâm tư lo lắng cho cái phủ này!
Ta hiên ngang đứng dậy, tháo gỡ từng món trang sức còn sót lại trên người ném xuống đất: - Ta trả lại hết cho hoàng tỷ của phu quân~ Phu quân đây hài lòng rồi chứ?
Hắn như muốn bóp chết ta nhưng cũng kìm nén lửa giận mà cười khẩy: - Vương phi đây cũng biết điều quá nhỉ?
Hắn gọi lớn kêu quản gia đến, quản già vừa bước vào hắn liền lạnh lùng nhìn ta: - Đem vương phi đến Chân Hy Viện, để vương phi ở đó tịnh dưỡng~
Quản gia vừa nghe liền sững sờ nhìn ta, cũng phải thôi! Cái gọi là Chân Hy Viện là một viện nhỏ nằm kế chuồng ngựa, hoan vắng vốn dĩ chỉ có thị nữ, nô tài phụ trách viên chăn ngựa mới ở đó. Giờ đây, hắn ban chỗ đó cho ta khác nào muốn nói với đám người trong phủ cho ta đi chăn ngựa đâu chứ
Hắn liếc nhìn quản gia: - Ngươi dám bất kính với bổn vương?
Quản gia nghe vậy sợ hãi mà quỳ xuống: - Nô tài không dám thưa vương gia!
Hắn nghe vậy liếc nhìn ta: - Nhớ chăm sóc vương phi thật tốt~
Rồi hắn quay người bước ra ngoài, quản gia nhìn ta rồi nhìn căn phòng bừa bộn này chẳng nói tiếng gì. Ta nhìn hắn ta: - Mang một bộ y phục đến cho ta!
Hắn vội gật đầu liền mang đến cho ta, ta thay vào rồi bước từng bước khỏi căn phòng tân hôn ấy, đi theo quản gia đến Chân Hy Viện.
Hắn nghe vậy liền cười lớn: - Không muốn? E là ta thấy ngươi muốn nên nỗi dục vọng tràn ra khắp mắt rồi này!
Ta cười khẩy: - Dục vọng của người tràn khắp người rồi nên mới nghĩ người khác cũng như ngươi thôi! Ta không có hứng thú viên phòng với một kẻ trong lòng chỉ biết nhớ nhung đến hoàng tỷ của mình!
Hắn nghe vậy tức giận buôn tay ta ra nhưng lại bóp cổ ta, hận thù mà nói: - Chẳng phải đây là điều ngươi muốn sao? Nếu ngươi không giữ chặt ánh mắt phu quân mình thì sao Hy Nhi có thể đáng thương mà nhắm mắt rời bỏ ta gả cho hắn!
Ta nghe hắn bảo vậy mà cười lớn: - Ta? Ta đã làm gì nào? Nếu cô ta yêu ngươi thật lòng thì sao có thể dễ dàng để gả cho người khác? Ngươi không đủ bản lĩnh bảo vệ người ngươi yêu sao lại đổ lỗi tại ta?
Hắn tức giận bóp chặt cổ ta hơn, cơn đau ngay cổ khiến ta dần mất đi ý thức, ta khó thở cố vùng vẫy đẩy hắn ra nhưng hắn lại càng bóp mạnh hơn. Hắn hôn môi ta, ta phát tởm đẩy hắn thật mạnh, hắn càng hôn chặt rồi cắn rách môi ta. Dòng huyết tanh chảy vào miệng ta cùng cơn đau rát khiến ta không kìm được mà đẩy hắn ra xa. Ta không chịu được sự sỉ nhục này, càng không muốn để hắn thành công viên phòng với ta, nước mắt ta đã ứa ra nhưng ta vẫn kìm chế không dám khóc, bởi ta biết...nếu ta khóc hắn sẽ càng mạnh bảo, sỉ nhục ta hơn...nên ta không được khóc
Hắn rời môi ta rồi buôn tay khỏi cổ ta, như thoát được cái chết, cảm nhận được dưỡng khí chạy vào người ta hít lấy hít để, ánh mắt như gươm như đao của hắn nhìn ta: - Thật kinh tởm! Ta hiểu vì sao ngươi không thể giữ được phu quân của mình rồi~
Nhìn tên khốn nạn đang buôn lời sỉ nhục với ta, ta lau vết máu chảy nơi khóe miệng mà đứng dậy, mặc cho cơ thể đang run rẩy vì đau vì sợ, giơ tay tát hắn một cái: - Một tên nam nhân yếu đuối, bất tài, vô dụng thì có quyền gì ở đây măng chửi, nhục mạ ta?
Hắn dường như chưa hoàn kịp hồn sau cái tát ấy của ta, ta lại càng tức giận chỉnh lại áo nói: - Bản thân mình bất tài, vô dụng thì đừng bao giờ đổ lại tại người khác. Nếu ngươi đủ bản lĩnh thì đi giành lấy nữ nhi mà mình yêu đi, chứ đừng ở đây lên tiếng xúc phạm đến ta!
Hắn lúc này mới phản ứng lại lời nói của ta, tức giận nhìn ta như muốn ăn tươi nuốt sống ta, hắn mạnh tay đẩy ta xuống giường: - Ngươi nói ta không đủ bản lĩnh? Vậy ta sẽ cho ngươi biết thế nào mới gọi là bản lĩnh!
Hắn vừa định xé toan áo của ta thì bên ngoài truyền đến tiếng của công công bên cạnh tên cẩu hoàng đế: - Dự vương điện hạ xin tiếp thánh giá!
Hắn lúc này mới dừng hành động đang làm với ta, khinh bỉ nhìn ta lần cuối rồi quay người bước ra ngoài tiếp chỉ. Ta chẳng biết rõ bên ngoài có chuyện gì chỉ nghe được thánh chỉ:
" Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết
Mạnh Chỉ Khí mưu đồ phản quốc, nay lại gây náo loạn ở biên cương khiến lòng dân bất. Nay lệnh cho Dự vương dẫn quân xuất chinh đi bình định Mạnh Chỉ Khí.
Khâm thử "
Nghe đến đây lòng ta có chút vui mừng, ta cười nhạt nghĩ đến Thẩm Nhược Hy. Ả ta tính toán giờ này cho thánh chỉ đến là muốn kiểm tra xem Dự vương đã viên phòng với ta chưa, lại vừa muốn sỉ nhục ta, khiến ta thành góa phụ trong một đêm. Để rồi ngày mai, khắp cả kinh thành này đều sỉ nhục, bảo ta sao chổi xui xẻo đây mà~ Toan tính cũng giỏi đấy Thẩm Nhược Hy! Xem ra đây là món quà tân hôn mà đôi tra nam cẩu nữ ấy dành tặng ta mà~
Nam Cung Bắc Nhiên vừa tiếp chỉ bước vào phòng nhìn ta khinh miệt: - Xem ra đã khiến ngươi thất vọng rồi~
Ta cười nhạt chẳng nói một lời với hắn, nhẹ nhàng bước đến trước mặt hắn rút cây trâm chu tước trên tóc ra ném thẳng vào hắn: - Món quà tân hôn của bạch nguyệt quang ngươi tặng ngươi đấy~ Ả nhờ ta chuyển đến tay ngươi đó, cầm lấy mà giữ chặt vào!
Hắn nhìn ta kiêu ngạo như vậy, nắm chặt cây trâm rồi ném mạnh xuống đất: - Bị thứ dơ bẩn như ngươi làm bẩn rồi! Ta không dám nhận lấy~
Ta cười nhạt lướt qua người hắn đến bàn ngồi xuống: - Phu quân mau đi đi! Thánh chỉ đã hạ rồi, còn chần chừ gì nữa? Chẳng lẽ muốn ta đây phải đích thân khoác áo tiễn phu quân sao?
Hắn nhìn ta thảnh thơi như vậy, tức giận cúi người bảo: - Ngươi nên cút đến chuồng ngựa mà ở đó đi! Dự vương phủ này không chào đón ngươi~ Tất cả những gì Dự vương phủ này có đều dành cho Hy Nhi chứ không phải ngươi~
Ta nghe vậy nhìn hắn mà cười lạnh: - Phu quân nếu đã muốn để dành lại những điều tốt đẹp này cho hoàng tỷ của ngươi thì ta đây cũng chẳng muốn phí tâm tư lo lắng cho cái phủ này!
Ta hiên ngang đứng dậy, tháo gỡ từng món trang sức còn sót lại trên người ném xuống đất: - Ta trả lại hết cho hoàng tỷ của phu quân~ Phu quân đây hài lòng rồi chứ?
Hắn như muốn bóp chết ta nhưng cũng kìm nén lửa giận mà cười khẩy: - Vương phi đây cũng biết điều quá nhỉ?
Hắn gọi lớn kêu quản gia đến, quản già vừa bước vào hắn liền lạnh lùng nhìn ta: - Đem vương phi đến Chân Hy Viện, để vương phi ở đó tịnh dưỡng~
Quản gia vừa nghe liền sững sờ nhìn ta, cũng phải thôi! Cái gọi là Chân Hy Viện là một viện nhỏ nằm kế chuồng ngựa, hoan vắng vốn dĩ chỉ có thị nữ, nô tài phụ trách viên chăn ngựa mới ở đó. Giờ đây, hắn ban chỗ đó cho ta khác nào muốn nói với đám người trong phủ cho ta đi chăn ngựa đâu chứ
Hắn liếc nhìn quản gia: - Ngươi dám bất kính với bổn vương?
Quản gia nghe vậy sợ hãi mà quỳ xuống: - Nô tài không dám thưa vương gia!
Hắn nghe vậy liếc nhìn ta: - Nhớ chăm sóc vương phi thật tốt~
Rồi hắn quay người bước ra ngoài, quản gia nhìn ta rồi nhìn căn phòng bừa bộn này chẳng nói tiếng gì. Ta nhìn hắn ta: - Mang một bộ y phục đến cho ta!
Hắn vội gật đầu liền mang đến cho ta, ta thay vào rồi bước từng bước khỏi căn phòng tân hôn ấy, đi theo quản gia đến Chân Hy Viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.