Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực
Chương 65: Quan tâm ấm áp trong cơn gió thu
Phụng Tuyết Dao
01/06/2024
Thân Ảnh vừa biến mất ta cũng bước ra hồ sen xem như không có chuyện gì…
[ Vù vù ]
Một cơn gió lớn thổu đến mang theo hơi lạnh khiến ta có chút run rẩy dù sao bản thân ta vốn nhạy cảm với gió lạnh nhưng khí nãy ra ngoài ta lại không mang theo áo khoác, giờ có lạnh cũng đành chịu thôi. Nếu Tiểu Ý mà ở đây em ấy lúc nào cũng mang theo áo khoác bên cạnh, gió vừa thổi là sẽ mang cho ta…nếu như hôm đó ta ra ngoài một mình không mang theo áo khoác em ấy sẽ nhanh chóng mang đến khoác cho ta sau đó sẽ bảo: - “ Tiểu thư chẳng chịu quan tâm đến sức khỏe của mình gì cả, thu đến gió lạnh mà ra ngoài ăn mặc mỏng manh như vậy lỡ bị nhiễm phong hàn thì sao? “ Nghĩ đến đây ta bất giác bật cười…
[ Cộp cộp ]
Bỗng nhiên cái lạnh khi nãy không còn nữa nhưng gió vẫn thổi rất mạnh mà~ Một bàn tay ấm áp buột lại dây áo khoác cho ta kèm theo đó là chất giọng lạnh lùng bao ngày mới nghe lại: - Cô không biết lạnh sao? Sao không chịu quan tâm đến sức khỏe của mình vậy hả? Thu đến gió lạnh mà ra ngoài ăn mặc mỏng manh như này lỡ bị nhiễm phong hàn thì sao?
Ta giật mình trước câu nói của cô ấy… sao lại quen thuộc đến như vậy? Nó… Nó thật sự rất giống lời nói của Tiểu Ý~ Ta ngẩng người nhìn cô ấy, còn cô ấy thì sắc mặt nghiêm trọng chỉnh áo khoác cho ta, trong một khắc một ta chạm mắt nhau, ta nhìn vào đôi mắt sâu thẩm ấy… là sự lo lắng cho ta, là sự quan tâm ta, và dường như tất cả những cảm xúc này chỉ dành cho một mình ta~
Bỗng nhiên cô ấy cóc đầu ta một cái, nó không đau lắm nhưng cắt ngang dòng suy nghĩ của ta: - Lạnh nữa không?
Ta ôm trán nhìn cô ấy lắc đầu, cô ấy liền nắm lấy tay ta: - Đau sao?
Ta khẽ gật đđầ cô ấy bật cười lấy tay xoa xoa trán ta: - Đau cô mới chịu nhớ, trời vào thu rồi ra ngoài phải mặc thêm áo nếu không cô sẽ bị nhiễm phong hàn đó! Bản thân đã dị ứng với thời tiết rồi ra ngoài lại chẳng bao giờ chịu mặc thêm áo~
Nhìn nữ nhân ôn nhu vừa xoa trán cho ta vừa cằn nhằn bên tai khiến ta không thể không nhớ đến hình bóng của em ấy… cô ấy nhẹ nhàng xoa trán ta bảo: - Còn đau không?
Ta lắc đầu, cô ấy liền nhìn ta chỉnh lại áo khoác cho ta, ta nhìn cô ấy: - Sao người biết ta ở đây?
Cô ấy nhìn ta rồi nhìn sang chỗ khác bảo: - Ta hỏi Lạc Ý!
Ta liền nói: - Không phải! Cô nói dối, nếu cô hỏi Lạc Ý sao không nhìn thẳng mặt ta mà nói mà lại xoay qua chỗ khác?
Cô ấy bất lực thở dài nhìn ta: - Ta đoán!
Ơ?! Cô ấy nói dối thật ư? Ta chỉ nói đại thôi mà~ Lúc trước Tiểu Ý nếu nói dối ta hay che giấu ta điều gì đó thường sẽ quay mặt sang nơi khác chẳng thèm nhìn mặt ta mà nói… không lẽ…
Cô ấy nhìn ta, đưa tay chạm vào mặt ta: - Sao lại không mang theo Lạc Ý?
Ta cúi đầu bảo: - Ta…
Bỗng nhiên cô ấy xoa đầu ta bảo: - Ngốc~ Mấy hôm nay ta bận đi săn bắt cùng phụ hoàng và mấy vị huynh đệ nên ít đến gặp cô, chứ không phải né tránh cô đâu! Vì chân cô chưa ổn nên ta không dám mang cô đi theo sợ cô lain gặp chuyện nữa~
Nghe lời cô ấy bỗng nhiên trong lòng ta dâng lên một loại cảm xúc gì đó… ta ngẩng đầu nhìn cô ấy thì thấy ánh mắt dịu dàng như của Tiểu Ý… cô ấy như thể có thuật đọc tâm vậy… sao cô ấy biết ta đang suy nghĩ đến những việc này chứ? Rõ ràng là ta chẳng hề nói với ai mà sao cô ấy biết được?: - Thật sự người không né ta sao?
Cô ấy nghe vậy liền nhéo mũi ta một cái nhếch miệng cười bảo: - Sao ta lại phải né cô chứ? Suy nghĩ bậy bạ là giỏi! Chân hết đau chưa?
Ta ôm chiếc mũi vừa bị cô ấy nhéo mà lắc đầu: - Người nhéo mũi ta~
Cô ấy bật cười, nụ cười hiếm có nhưng lại rất ngọt ngào, mặt ta bỗng nhiên nóng bừng lên nhìn cô ấy, cô ấy nắm lấy tay ta rồi dùng tay còn lại xoa mũi cho ta: - Chân hết đau rồi nên lại chạy lung tung phải không, chạy đi đâu thì chạy nhưng phải mặc thêm áo với mang theo Lạc Ý với lại không được bên ngoài quá lâu, sức khỏe cô yếu bên ngoài lâu sẽ nhiễm phong hàn đó!
Từng lời dặn dò này khiến trái tim ta bỗng nhiên ấm lên đến lạ, ta ngượng ngùng gật đầu, cô ấy hài lòng bảo: - Ngoan lắm~ Đợi qua vài ngày nữa ta đưa cô đi săn cùng ta, chịu không?
Đi săn cùng ư? Vậy là được đến trường săn bắn rồi cưỡi ngựa ư? Tuyệt quá~ Ta hào hứng gật đầu với cô ấy: - Thật ư? Người hứa đi~ Người không được thất hứa với ta!
Cô ấy nhìn biểu cảm của ta bỗng nhiên bật cười thành tiếng: - Haha~ Ừm! Ta hứa với Hạ Hạ~ “ Nàng ấy đúng là vẫn như vậy… thích cưỡi ngựa bắn cung… nhưng mà nhìn ở góc độ nào đó nàng ấy thật sự rất dễ làm cho người ta thương~ “
Ta vui mừng như muốn nhảy dựng lên bỗng nhiên sự xuất hiện của một người phá tan bầu không khí này của chúng ta: - Tỷ tỷ khỏe rồi ư?
Thẩm Nhược Hy cùng các cung nhân bước đến chỗ ta, vừa thấy ả trưởng công chúa liền vòng tay qua eo ôm ta vào lòng khiến ta không kịp phản ứng: - Trưởng… Trưởng công chúa?!
Cô ấy nhìn ta tay vẫn xoa xoa mũi cho ta nói: - Yên cho bổn công chúa~
Ta gật đầu nhìn sang Thẩm Nhược Hy thì thấy sắc mặt ả tối sầm lại, hầm hầm nhìn cô ấy cố nặn ra một nụ cười: - Tỷ tỷ khỏe rồi khiến bổn cung cũng an tâm, mấy ngày nay bổn cung đều muốn đến chăm sóc tỷ tỷ nhưng đều bị trưởng công chúa ngăn lại không cho vào~ Giờ thấy tỷ tỷ như này bổn cung yên tâm hơn phần nào!
[ Vù vù ]
Một cơn gió lớn thổu đến mang theo hơi lạnh khiến ta có chút run rẩy dù sao bản thân ta vốn nhạy cảm với gió lạnh nhưng khí nãy ra ngoài ta lại không mang theo áo khoác, giờ có lạnh cũng đành chịu thôi. Nếu Tiểu Ý mà ở đây em ấy lúc nào cũng mang theo áo khoác bên cạnh, gió vừa thổi là sẽ mang cho ta…nếu như hôm đó ta ra ngoài một mình không mang theo áo khoác em ấy sẽ nhanh chóng mang đến khoác cho ta sau đó sẽ bảo: - “ Tiểu thư chẳng chịu quan tâm đến sức khỏe của mình gì cả, thu đến gió lạnh mà ra ngoài ăn mặc mỏng manh như vậy lỡ bị nhiễm phong hàn thì sao? “ Nghĩ đến đây ta bất giác bật cười…
[ Cộp cộp ]
Bỗng nhiên cái lạnh khi nãy không còn nữa nhưng gió vẫn thổi rất mạnh mà~ Một bàn tay ấm áp buột lại dây áo khoác cho ta kèm theo đó là chất giọng lạnh lùng bao ngày mới nghe lại: - Cô không biết lạnh sao? Sao không chịu quan tâm đến sức khỏe của mình vậy hả? Thu đến gió lạnh mà ra ngoài ăn mặc mỏng manh như này lỡ bị nhiễm phong hàn thì sao?
Ta giật mình trước câu nói của cô ấy… sao lại quen thuộc đến như vậy? Nó… Nó thật sự rất giống lời nói của Tiểu Ý~ Ta ngẩng người nhìn cô ấy, còn cô ấy thì sắc mặt nghiêm trọng chỉnh áo khoác cho ta, trong một khắc một ta chạm mắt nhau, ta nhìn vào đôi mắt sâu thẩm ấy… là sự lo lắng cho ta, là sự quan tâm ta, và dường như tất cả những cảm xúc này chỉ dành cho một mình ta~
Bỗng nhiên cô ấy cóc đầu ta một cái, nó không đau lắm nhưng cắt ngang dòng suy nghĩ của ta: - Lạnh nữa không?
Ta ôm trán nhìn cô ấy lắc đầu, cô ấy liền nắm lấy tay ta: - Đau sao?
Ta khẽ gật đđầ cô ấy bật cười lấy tay xoa xoa trán ta: - Đau cô mới chịu nhớ, trời vào thu rồi ra ngoài phải mặc thêm áo nếu không cô sẽ bị nhiễm phong hàn đó! Bản thân đã dị ứng với thời tiết rồi ra ngoài lại chẳng bao giờ chịu mặc thêm áo~
Nhìn nữ nhân ôn nhu vừa xoa trán cho ta vừa cằn nhằn bên tai khiến ta không thể không nhớ đến hình bóng của em ấy… cô ấy nhẹ nhàng xoa trán ta bảo: - Còn đau không?
Ta lắc đầu, cô ấy liền nhìn ta chỉnh lại áo khoác cho ta, ta nhìn cô ấy: - Sao người biết ta ở đây?
Cô ấy nhìn ta rồi nhìn sang chỗ khác bảo: - Ta hỏi Lạc Ý!
Ta liền nói: - Không phải! Cô nói dối, nếu cô hỏi Lạc Ý sao không nhìn thẳng mặt ta mà nói mà lại xoay qua chỗ khác?
Cô ấy bất lực thở dài nhìn ta: - Ta đoán!
Ơ?! Cô ấy nói dối thật ư? Ta chỉ nói đại thôi mà~ Lúc trước Tiểu Ý nếu nói dối ta hay che giấu ta điều gì đó thường sẽ quay mặt sang nơi khác chẳng thèm nhìn mặt ta mà nói… không lẽ…
Cô ấy nhìn ta, đưa tay chạm vào mặt ta: - Sao lại không mang theo Lạc Ý?
Ta cúi đầu bảo: - Ta…
Bỗng nhiên cô ấy xoa đầu ta bảo: - Ngốc~ Mấy hôm nay ta bận đi săn bắt cùng phụ hoàng và mấy vị huynh đệ nên ít đến gặp cô, chứ không phải né tránh cô đâu! Vì chân cô chưa ổn nên ta không dám mang cô đi theo sợ cô lain gặp chuyện nữa~
Nghe lời cô ấy bỗng nhiên trong lòng ta dâng lên một loại cảm xúc gì đó… ta ngẩng đầu nhìn cô ấy thì thấy ánh mắt dịu dàng như của Tiểu Ý… cô ấy như thể có thuật đọc tâm vậy… sao cô ấy biết ta đang suy nghĩ đến những việc này chứ? Rõ ràng là ta chẳng hề nói với ai mà sao cô ấy biết được?: - Thật sự người không né ta sao?
Cô ấy nghe vậy liền nhéo mũi ta một cái nhếch miệng cười bảo: - Sao ta lại phải né cô chứ? Suy nghĩ bậy bạ là giỏi! Chân hết đau chưa?
Ta ôm chiếc mũi vừa bị cô ấy nhéo mà lắc đầu: - Người nhéo mũi ta~
Cô ấy bật cười, nụ cười hiếm có nhưng lại rất ngọt ngào, mặt ta bỗng nhiên nóng bừng lên nhìn cô ấy, cô ấy nắm lấy tay ta rồi dùng tay còn lại xoa mũi cho ta: - Chân hết đau rồi nên lại chạy lung tung phải không, chạy đi đâu thì chạy nhưng phải mặc thêm áo với mang theo Lạc Ý với lại không được bên ngoài quá lâu, sức khỏe cô yếu bên ngoài lâu sẽ nhiễm phong hàn đó!
Từng lời dặn dò này khiến trái tim ta bỗng nhiên ấm lên đến lạ, ta ngượng ngùng gật đầu, cô ấy hài lòng bảo: - Ngoan lắm~ Đợi qua vài ngày nữa ta đưa cô đi săn cùng ta, chịu không?
Đi săn cùng ư? Vậy là được đến trường săn bắn rồi cưỡi ngựa ư? Tuyệt quá~ Ta hào hứng gật đầu với cô ấy: - Thật ư? Người hứa đi~ Người không được thất hứa với ta!
Cô ấy nhìn biểu cảm của ta bỗng nhiên bật cười thành tiếng: - Haha~ Ừm! Ta hứa với Hạ Hạ~ “ Nàng ấy đúng là vẫn như vậy… thích cưỡi ngựa bắn cung… nhưng mà nhìn ở góc độ nào đó nàng ấy thật sự rất dễ làm cho người ta thương~ “
Ta vui mừng như muốn nhảy dựng lên bỗng nhiên sự xuất hiện của một người phá tan bầu không khí này của chúng ta: - Tỷ tỷ khỏe rồi ư?
Thẩm Nhược Hy cùng các cung nhân bước đến chỗ ta, vừa thấy ả trưởng công chúa liền vòng tay qua eo ôm ta vào lòng khiến ta không kịp phản ứng: - Trưởng… Trưởng công chúa?!
Cô ấy nhìn ta tay vẫn xoa xoa mũi cho ta nói: - Yên cho bổn công chúa~
Ta gật đầu nhìn sang Thẩm Nhược Hy thì thấy sắc mặt ả tối sầm lại, hầm hầm nhìn cô ấy cố nặn ra một nụ cười: - Tỷ tỷ khỏe rồi khiến bổn cung cũng an tâm, mấy ngày nay bổn cung đều muốn đến chăm sóc tỷ tỷ nhưng đều bị trưởng công chúa ngăn lại không cho vào~ Giờ thấy tỷ tỷ như này bổn cung yên tâm hơn phần nào!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.