Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Chương 92: Quốc yến

Phụng Tuyết Dao

06/06/2024

[ Vù vù ]

[ Lộc cộc, Lộc cộc ]

Tiếng bánh xe ngựa lăn trên con đường dài trong cung, ta cùng em và nương nương, bệ hạ ngồi trên cùng một chiếc xe ngựa đi đến Càn Thanh Điện, nơi tổ chức quốc yến. Tà xa ta đã nhìn thấy ánh đèn lồng đỏ rực tô điểm khắp cả bầu trời, sắc đỏ hòa cùng sắc vàng làm ta nhớ đến ngày đại hôn của ta năm đó… nhưng tiếc mọi chuyện giờ đã là quá khứ… sau cùng cũng chỉ “ Từng là… “

Em nắm tay ta suốt cả quảng đường dài, bên trong xe nương nương nhìn ta hai mắt cứ sáng ngời, còn bệ hạ nhìn ta lại âm trầm dặn dò:

- Chi Hạ con yên tâm, quốc yến lần này bọn ta sẽ ra mặt bảo vệ con, đòi lại hết những ấm ức mà con đã từng gánh chịu~

Ta mỉm cười gật đầu nhìn họ, ánh mắt họ chứa đầy tình yêu và sự quan tâm dành cho ta… họ cho ta cảm giác họ chính là gia đình thứ hai của ta~ Ta biết… họ bảo vệ ta, ta cũng phải bảo vệ họ… nhất định không để họ chịu bất kì một thiệt hại nào vì ta~

Xe ngựa dừng lại trước cổng Càn Thanh Cung, ta vén rèm nhìn ra ngoài, các vương công quý nữ đang tụ tập nói chuyện rất rơm rả. Bệ hạ xuống trước dìu lấy nương nương, em cũng bước xuống đưa tay về phía ta:

- Noãn Noãn~

Ta nắm lấy tay em ấy bước xuống, lúc này ta trở thành tâm điểm chú ý của tất cả mọi người, những lời bàn tán bắt đầu vang lên bên tai ta:

- Đó là cái vị xin hòa ly sao?

- Nhan sắc cũng có vài phần xinh đẹp nhưng tiếc chỉ là nữ nhân nửa mặt thôi, nghe bảo gương mặt nàng ta bị hủy nhìn trông rất ghê rợn~

- Cũng ngộ thật, làm Dự vương phi lại không muốn lại muốn đâm đầu ôm chân Tây vực?

- Suỵt! Nhỏ tiếng thôi~ Dù sao người ta cũng là đồ mà trưởng công chúa Tây vực nhìn trúng, ngươi biết đó vị trưởng công chúa này…

Nghe những lời bàn tán bên tai này khiến ta chỉ biết cười lạnh nắm tay cùng em, nương nương và bệ hạ bước vào sảnh tiệc. Khi ta mang chiếc váy lướt qua mắt bọn họ thì tiếng xôn xao ấy càng rõ ràng hơn, bọn họ không ngừng bàn luận về chiếc váy hôm nay ta mặc, nhưng ta cũng chẳng buồn quan tâm. Bỗng ta cảm nhận được bàn tay đang được nắm chặt nhìn sang thì thấy ánh mắt dịu dàng của em ấy. Ta hiểu những gì em đang lo cho ta nhưng giờ lòng ta tịnh hẳn rồi, cũng chẳng muốn tranh đua mất thời gian với bọn chúng nữa.



Bước qua từng bậc thang của Càn Thanh Điện, gió mát thổi nhè nhẹ khiến cho không gian lúc này yên bình làm sao~ Trước cổng cung là nhị hoàng tử cùng tam tỷ tỷ và vài vị tiểu công chúa cùng hoàng tử đã đứng đợi sẵn. Vừa thấy bọn ta đến nhị hoàng tử liền phẩy quạt:

- Phụ hoàng và mẫu hậu sao hôm nay lại đến trễ vậy?

Nương nương cười bảo:

- Chuẩn bị một chút cho Chi Hạ thôi~

Nhìn hoàng tử cùng các tiểu hoàng tử, công chúa và cả tam tỷ tỷ nhìn sang ta một thân y phục rực rỡ mà hai mắt họ sáng rực, ta và em lúc này vẫn còn tay đan trong tay khiến ánh mắt của bọn họ phát sáng hơn. Nhị hoàng tử cười:

- Xem ra là vì con dâu tương lai rồi~ Ngũ muội thật là… lần này kiếm được trân bảo đáng có nha~

Em ấy cười đứng sát gần ta hơn:

- Nhị ca ca cũng mau sớm tìm được trân bảo cho bản thân đi~ Phụ hoàng và mẫu hậu đều rất lo cho chuyện hôn nhân đại sự của huynh đó~

Tam tỷ liền lên tiếng vỗ vào vai nhị hoàng tử:

- Ngũ muội sao lại đi khuyên cái tên này, muội khuyên sai người rồi~ Cái tên lãng tử phong lưu này e là còn lâu nới yêb bề gia thất~

Nghe đến đây ai cũng bật cười, ta cũng thả lỏng mình tận hưởng niềm vui đơn giản này, em ấy ôm lấy eo ta kéo sát vào lòng mình cười rồi hôn vào má của ta:

- Noãn Noãn về với ta nàng không biết buồn là gì nữa đâu~ Ngày ngày ta đều sẽ làm nàng vui như hôm nay~

Ta cười xoa đầu em như một ohần thưởng cũng như một niềm tin bất diệt vào tình yêu của chúng ta. Thái giám nhìn thấy bọn ta chuẩn bị bước vào liền hô lớn:

- Hoàng thất Tây vực đến~

Em ôm chặt ta đưa ta đi vào điện:



- Nào cùng đi vào thôi~

Nhị hoàng tử, tam tỷ cùng các tiểu hoàng tử, công chúa ra phía sau bọn ta vui vẻ cười nói như thể họ đang hộ tống ta vậy~

Bọn họ nghe lời truyền của thái giám đều lần lượt quỳ xuống, ta cùng mọi người lướt qua những kẻ trong sảnh. Bọn chúng vừa nhìn thấy ta vẻ mặt ai cũng thất kinh, bọn chúng sợ hãi như vậy cũng phải vì ta nổi bật nhất trong mọi người với bộ váy lộng lẫy cùng những trang sức quý giá trên đầu thu hút càng nhiều ánh nhìn. Với cả ta đang đi cùnh toàn bộ hoàng thất Tây vực, bên cạnh ôm lấy eo ta lại còn là trưởng công chúa mà cả đời bọn chúng chẳng dám mơ được đọng vào.

Những lời bàn tán nho nhỏ bắt đầu nổi lên nhưng tất cả đều có điểm chung là cùng hướng về ta:

- Ả ta dùng cách gì có thể khiến cho cả hoàng thất Tây vực đưa ả vào vậy?

- Nhìn kìa bộ y phục trên người cô ấy thật đẹp và tinh xảo, con phượng hoàng hay cả hoa mẫu đơn đều sống động như thật nhưng…

- Nàng ta vậy mà dám mặc y phục thêu phượng hoàng cùng hoa mẫu đơn là không xem hoàng hậu nương nương ra gì sao?

- Thật vô giáo dưỡng, nhưng tin đồn lúc trước ta còn tưởng là giả xem ra…

Nương nương đang đi bỗng dừng lại nhìn toàn bộ mọi người trong khán phòng rồi mạnh mẽ lên tiếng:

- Trời lạnh gió thổi bên tau lại lọt vào vài lời của cẩu khiến lòng người khó chịu nha~

Nghe đến đây tiếng xì xầm liền dừng lại, không khí liền im lặng hẳn không ai dám lên tiếng, em nhìn nương nương rồi cười:

- Mẫu hậu đừng tức giận, chẳng qua có những kẻ thấy ngứa mắt, ghen ăn tức ở nên mới nói những lời xàm ngôn như vậy~ Noãn Noãn mặc trang phục này xứng hay không xứng, cho phép hay không cho phép là do bổn công chúa đây quyết định, không phiền trư vị ở đây lo lắng~

Vừa dứt câu bên ngoài lại truyền đến âm thanh:

- Hoàng thượng, hoàng hậu giá đáo~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phi Phế Vật Lại Là Bảo Bối Tâm Can Của Trưởng Công Chúa Tây Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook