Vương Phi Phúc Hắc Của Vương Gia Tà Mị
Chương 1: XUYÊN KHÔNG THÀNH VƯƠNG PHI
Tii Sữa
11/06/2017
Tiếng kèn vang lên inh ỏi , tiếng bàn tán cùng ồn ào thật náo nhiệt bên ngoài cứ ào ạt vang lên.
Mộ Tuyết Nhi nhíu đôi mày thanh tú, trên đầu vừa đau vừa nặng. Cô khó nhọc mở mắt, trại tim một lần nữa lại rơi xuống vực sâu. Một màu đỏ chói mắt ập đến, Mộ Tuyết Nhi hoa mắt nhìn nơi mình đang ngồi.
Đó là một không gian chật hẹp, mà hình như nó đang di chuyển về phía trước không ngừng. Bên ngoài một bớ hỗn loạn,cô có thể nghe thấy cả tiếng xì xào ,bàn tán bên ngoài.
Mộ Tuyết Nhi khó hiểu hồi tưởng lại chuyện xảy ra.
Lúc đó ,cô đang đi siêu thị trên đường trở về lại vô tình gặp một bà lão quái lạ. Bà ấy nhìn cô mỉm cười khiến cho trái tim nhỏ bé của cô run lên bần bật rồi đột nhiên một cơn gió lớn, rất lớn kéo đến . Trước khi hôn mê, cô còn nghe thấy tiếng thì thầm của bà lão ấy “ đến lúc phải đi rồi”.
Trong lòng nghĩ vậy, Mộ Tuyết Nhi không khỏi phát ra tiếng:” Mẹ kiếp, mình xuyên không thật rồi".
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe rước dâu cũng dừng lại. Mộ Tuyết Nhi yên tĩnh chờ người đến đón mình. Theo như những gì cô biết được, thời cổ đại khi cô dâu về nhà chồng sẽ được người chồng tươi lai ra đón và đưa vào bái đường .
Mộ Tuyết Nhi có chút khó chịu “quái lạ, không phải đấy chứ. Cô đã chờ lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì?”.
Nô tỳ đứng bên ngoài có chút lo lắng nhìn bà mai, sớm biết vương gia tính tình kỳ lạ . Không ngờ đến ngày rước dâu cũng không thèm ngó đến một cái, nghĩ như vậy An Hỷ tính khuyên tiểu thư lại nhìn thấy rèm xe nhanh chóng được vén lên.
Một thân váy đỏ hoa hoa lệ lệ bước ra. Khăn trùm đầu đã được gỡ xuống lúc nào không biết.
An Hỷ sợ đến xoắn lên vội vàng nói:” Tiểu thư, phải chờ vương gia vén khăn . Mau mau trùm lên".
Mộ Tuyết Nhi đưa mắt nhìn người phía trước, bộ dáng nhỏ bé này là nô tỳ của mình sao?. Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, mọi người không ngừng bàn tán. Thậm chí ,cô còn nghe được họ nói gì về mình , nào là:” Thật tiếc cho một bông hoa xinh đẹp như vậy", “ Không phải nói bộ dạng xấu xí lắm sao?”, “ Bộ dạng có đẹp không chắc có thể sống đến ngày mai a!’’,....v...v….
Nụ cười xinh đẹp nhếch lên, cô nhìn tấm bảng to đùng treo trên cao thầm nghĩ :” Vương gia ngày tàn của ngài đến rồi".
--- ------ --------
( Bây giờ sẽ chuyển sang cách xưng hô của người cổ đại luôn nhé)
--- ------ --------
Một Tuyết Nhi ngang nhiên bước vào bên trong.
An Hỷ đổ mồ hôi nhìn bà mai, sau đó vội vàng đuổi theo . Không phải tiểu thư ngoan hiền vẫn luôn chịu đựng sao? Bậy giờ, đột nhiên lại biến thành thế này ?.
Quản gia mặc y phục màu nâu, cung kính nhìn Mộ Tuyết Nhi nói:” Vương Phi đây là phòng tân hôn của ngài".
“ Vương gia đâu? Không phải hắn ta bệnh sắp chết đấy chứ?”, nàng dò hỏi.
Quản gia chảy từng giọt mồ hôi, đầu như có hàng vạn con quạ đang bay lượn .
“ Vương gia có chút bận không tiếp đón vương phi được. Mong vương phi thứ lỗi", miệng nói vậy nhưng trong lòng lại không ngừng gào thét “ tai họa sắp rơi trên đầu hắn rồi".
Mộ Tuyết Nhi xoay người , đá tung cánh cửa bước vào. Nàng cầm chiếc gương soi dung nhan của mình, lòng âm thầm thở vào “ thật may là thân xác này giống mình, khuôn mặt xinh đẹp này chỉ có đẹp hơn chứ không kém là bao".
An Hỷ cúi đầu đứng bên cạnh, khó hiểu suy nghĩ :” Tiểu thư hôm nay thật khác lạ “.
Mộ Tuyết Nhi đánh giá người bên cạnh, y phục màu xanh dáng người nho nhỏ tầm mười sáu mười bảy, làn da không hẳn là trắng, nhưng đôi mắt rất linh động, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Nàng đưa tay véo má của An Hỷ, hỏi :” Ngươi tên gì?”.
An Hỷ sợ hãi , cà lăm đáp “ Tiểu thư, nô tỳ là An Hỷ. Người đừng làm nô tỳ sợ".
“ Vậy ta tên gì? Là ai ? Thân phận là gì?”.
“ Tiểu thư họ Mộ gọi là Mộ Tuyết Nhi, là trưởng nữ của phủ tướng gia Mộ Cung Thành", An Hỷ cúi đầu nói.
Mộ Tuyết Nhi gật đầu thầm nghĩ “ cũng tạm, xem như nàng xuyên không cũng được phải là ăn mày đã may mắn lắm rồi'’. Nhớ lại khoảng thời gian ở thế kỷ 21, nàng tung hoành khắp trường học, không ngày nào là không bị thầy giáo quát mắng. Bây giờ, thì hay rồi xuyên không hẳn về một thời đại xa lạ .
Mộ Tuyết Nhi mệt mỏi, nàng cởi bỏ y phục đỏ rực trên người nhanh chóng leo lên giường ngủ một giấc . An Hỷ trợn mắt nhìn một loạt hành động xa lạ của tiểu thư mà mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Mặt trời cuối cùng cũng xuống núi, Mộ Tuyết Nhi uể oải vươn vai tỉnh dậy. An Hỷ nghe tiếng động bên trong liền chạy vào :” Tiểu thư người có muốn tắm không?”.
Mộ Tuyết Nhi gật đầu :” Cũng được “.
Sau khi tắm xong, mái tóc dài xõa tự nhiên ,một thân màu trắng khiến nàng trở nên mờ ảo như một nàng tiên giáng trần. Mộ Tuyết Nhi nhìn y phục có chút bất mãn nói:” Mau đổi màu khác cho ta, ta không thích màu trắng “. Trời sinh, nàng cực kỳ ghét màu trắng, nó khiến nàng cảm thấy mình thật yếu đuối và mỏng manh .
An Hỷ giúp nàng chảy tóc. Khuôn mặt tuyệt mỹ phản chiếu trong gương thật xinh đẹp.
“ Tiểu thư thật đẹp “.
Mộ Tuyết Nhi thấy Anh Hỷ chuẩn bị búi tóc liền cản lại :” Cứ để tóc như vậy đi “.
“ Vâng ạ".
Vị quản gia ban sáng một lần nữa lại xuất hiện, Mộ Tuyết Nhi cong khóe môi nhìn ông.
Không hiểu sao cứ nhìn thấy vị vương phi này, ông lại cảm thấy ớn lạnh như vậy .
“ Thưa vương phi, vương gia bảo ngài đêm nay không cần đợi”, ông nuốt một ngụm nước bọt lại nói “ Vương gia có việc bận không thể ,....không thể cùngvương phi động phòng".
“ Vậy sao?”, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Nàng bước tới gần quản gia, hơi cúi đầu mỉm cười nói :” Làm phiền ông đưa ta đến gặp vương gia rồi".
Quản gia sợ hãi, nhìn mũi chân của mình thầm nghĩ :” Thiên a! ai đó hãy đến và cứu ta đi".
Mộ Tuyết Nhi nhíu đôi mày thanh tú, trên đầu vừa đau vừa nặng. Cô khó nhọc mở mắt, trại tim một lần nữa lại rơi xuống vực sâu. Một màu đỏ chói mắt ập đến, Mộ Tuyết Nhi hoa mắt nhìn nơi mình đang ngồi.
Đó là một không gian chật hẹp, mà hình như nó đang di chuyển về phía trước không ngừng. Bên ngoài một bớ hỗn loạn,cô có thể nghe thấy cả tiếng xì xào ,bàn tán bên ngoài.
Mộ Tuyết Nhi khó hiểu hồi tưởng lại chuyện xảy ra.
Lúc đó ,cô đang đi siêu thị trên đường trở về lại vô tình gặp một bà lão quái lạ. Bà ấy nhìn cô mỉm cười khiến cho trái tim nhỏ bé của cô run lên bần bật rồi đột nhiên một cơn gió lớn, rất lớn kéo đến . Trước khi hôn mê, cô còn nghe thấy tiếng thì thầm của bà lão ấy “ đến lúc phải đi rồi”.
Trong lòng nghĩ vậy, Mộ Tuyết Nhi không khỏi phát ra tiếng:” Mẹ kiếp, mình xuyên không thật rồi".
Không biết qua bao lâu, cuối cùng xe rước dâu cũng dừng lại. Mộ Tuyết Nhi yên tĩnh chờ người đến đón mình. Theo như những gì cô biết được, thời cổ đại khi cô dâu về nhà chồng sẽ được người chồng tươi lai ra đón và đưa vào bái đường .
Mộ Tuyết Nhi có chút khó chịu “quái lạ, không phải đấy chứ. Cô đã chờ lâu như vậy vẫn không có động tĩnh gì?”.
Nô tỳ đứng bên ngoài có chút lo lắng nhìn bà mai, sớm biết vương gia tính tình kỳ lạ . Không ngờ đến ngày rước dâu cũng không thèm ngó đến một cái, nghĩ như vậy An Hỷ tính khuyên tiểu thư lại nhìn thấy rèm xe nhanh chóng được vén lên.
Một thân váy đỏ hoa hoa lệ lệ bước ra. Khăn trùm đầu đã được gỡ xuống lúc nào không biết.
An Hỷ sợ đến xoắn lên vội vàng nói:” Tiểu thư, phải chờ vương gia vén khăn . Mau mau trùm lên".
Mộ Tuyết Nhi đưa mắt nhìn người phía trước, bộ dáng nhỏ bé này là nô tỳ của mình sao?. Cô đưa mắt nhìn quanh một lượt, mọi người không ngừng bàn tán. Thậm chí ,cô còn nghe được họ nói gì về mình , nào là:” Thật tiếc cho một bông hoa xinh đẹp như vậy", “ Không phải nói bộ dạng xấu xí lắm sao?”, “ Bộ dạng có đẹp không chắc có thể sống đến ngày mai a!’’,....v...v….
Nụ cười xinh đẹp nhếch lên, cô nhìn tấm bảng to đùng treo trên cao thầm nghĩ :” Vương gia ngày tàn của ngài đến rồi".
--- ------ --------
( Bây giờ sẽ chuyển sang cách xưng hô của người cổ đại luôn nhé)
--- ------ --------
Một Tuyết Nhi ngang nhiên bước vào bên trong.
An Hỷ đổ mồ hôi nhìn bà mai, sau đó vội vàng đuổi theo . Không phải tiểu thư ngoan hiền vẫn luôn chịu đựng sao? Bậy giờ, đột nhiên lại biến thành thế này ?.
Quản gia mặc y phục màu nâu, cung kính nhìn Mộ Tuyết Nhi nói:” Vương Phi đây là phòng tân hôn của ngài".
“ Vương gia đâu? Không phải hắn ta bệnh sắp chết đấy chứ?”, nàng dò hỏi.
Quản gia chảy từng giọt mồ hôi, đầu như có hàng vạn con quạ đang bay lượn .
“ Vương gia có chút bận không tiếp đón vương phi được. Mong vương phi thứ lỗi", miệng nói vậy nhưng trong lòng lại không ngừng gào thét “ tai họa sắp rơi trên đầu hắn rồi".
Mộ Tuyết Nhi xoay người , đá tung cánh cửa bước vào. Nàng cầm chiếc gương soi dung nhan của mình, lòng âm thầm thở vào “ thật may là thân xác này giống mình, khuôn mặt xinh đẹp này chỉ có đẹp hơn chứ không kém là bao".
An Hỷ cúi đầu đứng bên cạnh, khó hiểu suy nghĩ :” Tiểu thư hôm nay thật khác lạ “.
Mộ Tuyết Nhi đánh giá người bên cạnh, y phục màu xanh dáng người nho nhỏ tầm mười sáu mười bảy, làn da không hẳn là trắng, nhưng đôi mắt rất linh động, thoạt nhìn rất đáng yêu.
Nàng đưa tay véo má của An Hỷ, hỏi :” Ngươi tên gì?”.
An Hỷ sợ hãi , cà lăm đáp “ Tiểu thư, nô tỳ là An Hỷ. Người đừng làm nô tỳ sợ".
“ Vậy ta tên gì? Là ai ? Thân phận là gì?”.
“ Tiểu thư họ Mộ gọi là Mộ Tuyết Nhi, là trưởng nữ của phủ tướng gia Mộ Cung Thành", An Hỷ cúi đầu nói.
Mộ Tuyết Nhi gật đầu thầm nghĩ “ cũng tạm, xem như nàng xuyên không cũng được phải là ăn mày đã may mắn lắm rồi'’. Nhớ lại khoảng thời gian ở thế kỷ 21, nàng tung hoành khắp trường học, không ngày nào là không bị thầy giáo quát mắng. Bây giờ, thì hay rồi xuyên không hẳn về một thời đại xa lạ .
Mộ Tuyết Nhi mệt mỏi, nàng cởi bỏ y phục đỏ rực trên người nhanh chóng leo lên giường ngủ một giấc . An Hỷ trợn mắt nhìn một loạt hành động xa lạ của tiểu thư mà mồ hôi không ngừng tuôn ra.
Mặt trời cuối cùng cũng xuống núi, Mộ Tuyết Nhi uể oải vươn vai tỉnh dậy. An Hỷ nghe tiếng động bên trong liền chạy vào :” Tiểu thư người có muốn tắm không?”.
Mộ Tuyết Nhi gật đầu :” Cũng được “.
Sau khi tắm xong, mái tóc dài xõa tự nhiên ,một thân màu trắng khiến nàng trở nên mờ ảo như một nàng tiên giáng trần. Mộ Tuyết Nhi nhìn y phục có chút bất mãn nói:” Mau đổi màu khác cho ta, ta không thích màu trắng “. Trời sinh, nàng cực kỳ ghét màu trắng, nó khiến nàng cảm thấy mình thật yếu đuối và mỏng manh .
An Hỷ giúp nàng chảy tóc. Khuôn mặt tuyệt mỹ phản chiếu trong gương thật xinh đẹp.
“ Tiểu thư thật đẹp “.
Mộ Tuyết Nhi thấy Anh Hỷ chuẩn bị búi tóc liền cản lại :” Cứ để tóc như vậy đi “.
“ Vâng ạ".
Vị quản gia ban sáng một lần nữa lại xuất hiện, Mộ Tuyết Nhi cong khóe môi nhìn ông.
Không hiểu sao cứ nhìn thấy vị vương phi này, ông lại cảm thấy ớn lạnh như vậy .
“ Thưa vương phi, vương gia bảo ngài đêm nay không cần đợi”, ông nuốt một ngụm nước bọt lại nói “ Vương gia có việc bận không thể ,....không thể cùngvương phi động phòng".
“ Vậy sao?”, giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Nàng bước tới gần quản gia, hơi cúi đầu mỉm cười nói :” Làm phiền ông đưa ta đến gặp vương gia rồi".
Quản gia sợ hãi, nhìn mũi chân của mình thầm nghĩ :” Thiên a! ai đó hãy đến và cứu ta đi".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.