Chương 6: Đánh giặc (1)
Vợ Tae
23/05/2022
Đêm đến, tất cả được triệu tập, giao nhiệm vụ theo lời Cao Hàn và Lam Ly nói, bắt đầu hành động.
Cô cùng hắn, tướng quân và các binh sĩ khác đi đường tắc lên ngọn núi cao nhất ở đấy, nơi đó có thể thấy hết tất cả mọi thứ diễn ra bên quân địch.
Theo như sắp xếp thì sẽ có một nhóm người bên quân Cao Hàn dùng khinh công bay lên, phóng lửa đốt toàn bộ lương thực, từ trên cao xuống. Nhóm người đó không biết vô tình hay cố ý mà đốt luôn nơi ở của hơn 20 vạn binh sĩ, trong khi cô chỉ bảo 10 vạn thôi, đúng là quân sĩ tập luyện dưới trướng Cao Hàn đều ác như nhau, cả người dạy lẫn người học.
Không phải dễ dàng là có thể đốt lương thực của chúng được, chúng thay phiên nhau canh gác nghiêm ngặt. Do khi nãy cô lén hắn đi bỏ thuốc mê cho đám người canh gác kia nên quân mình mới có thể đốt lương khô của quân nước Tam Thiên một cách dễ dàng như vậy.
Đám cháy phừng phừng lửa, lan rộng ra rất nhanh thiêu sống hàng vạn quân địch. Tiếng thét ai oán, tiếng cầu cứu trong vô vọng.
"Này, làm vậy có ác quá không?" Lam Ly quay qua khều khều tay hắn.
"Vì chúng xứng đáng" Lời nói nhẹ tựa lông hồng, còn tặng kèm cái cười nhẹ. Mà sao cô thấy nó nặng nề quá, còn hắn thì lại thản nhiên như vậy. Nhưng nhìn góc nghiêng của hắn thì khỏi phải bàn, ôi vẻ đẹp khó cưỡng, nếu gỡ mặt nạ ra chắc cô xỉu chết. Thầm phỉ nhổ suy nghĩ của mình, cô tiếp tục xem tình hình phía dưới, sợ nhìn hắn nữa là cô xỉu thật.
Các quân sĩ còn lại đang ra sức chạy thoát khỏi biển lửa chạy đến nơi an toàn, họ đang chuẩn bị vũ khí, cả áo giáp để lâm trận, còn có người chạy đi kiếm nước dập lửa, nhưng vừa xông ra đã bị quân ta tập kích bằng những mũi tên tẩm độc. Công nhận Cao Hàn ác thật, cô không giống mấy người mê trai, tuy anh ác nhưng được cái đẹp trai nên em bỏ qua đâu nhé, không hề.
Chưa kịp đánh đã bị thiệt hại nặng nề về số lượng binh sĩ, thừa thắng xông lên. Cao Hàn dẫn đầu đoàn người đi đường tắc xuống núi, chuẩn bị chiến đấu, tuy biết cô có võ nhưng hắn vẫn lo, dặn dò đủ thứ.
"Nàng nhớ ở kế bên ta, nếu có chuyện gì thì phải chạy ngay đến chỗ ta, ta sẽ bảo vệ nàng, biết chưa" Hắn cưỡi ngựa của mình lại chỗ cô.
"Biết rồi, ngươi cứ luyên thuyên mãi, ta không bị giặc giết chết thì cũng bị ngươi tra tấn lỗ tai đến chết đấy" Cô bất lực, buông một câu nói để thoả nỗi lòng.
"Muốn ta không nói nữa thì nàng nên nghe lời thì hơn" Hắn từ nhỏ đến giờ ít nói, từ khi ở chung với cô đến giờ thì hắn không thể không nói được. Mọi người trong doanh trại, kể cả tướng quân cũng bất ngờ khi thấy hắn nói nhiều như vậy, nhưng riết rồi cũng quen.
"Được được, ta biết rồi, đi thôi mau lên" Cô hối thúc hắn, nếu không chắc hẳn cũng không chịu đi. Cô nào đâu để ý, phía sau luôn có một cặp mắt luôn dõi theo hai người.1
Đêm nay cô được trang bị cho một bộ giáp vàng, hắn cũng vậy. Cô cứ nghĩ mình sẽ mặc giáp bạc giống tướng quân nhưng không, sao lại thế nhỉ. Sau lưng cô có cung tên, trên tay có kiếm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Binh lính phất cờ nước mình, thật hùng vĩ làm sao, không ngờ cô lại có cơ hội được chiêm ngưỡng tận mắt như này.1
"GIẾT" Cao Hàn hô to, cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Binh sĩ cùng nhau hô to 'GIẾT' rồi cầm kiếm xông lên. Cô sợ máu lại gặp cảnh này thật là thảm khóc, nhưng cô không muốn phá hủy hình tượng nữ vương phi tài ba. Chiến tranh không thể không đổ máu.1
Lam Ly thúc ngựa xông lên, trong thời gian luyện võ cùng Cao Hàn thì cô biết Ngữ Yên có sở hữu cả kiếm thần nhưng cô ấy lại bỏ xó nó đơn giản vì tam thái tử gì đó không thích.
'Nếu cô dùng thì ta dùng'
Lam Ly cầm kiếm được hắn làm riêng cho, giết cũng gần cả nghìn mạng người. Địch xung quanh đã bị quân ta giết hết cô đành cầm cung tên lên bắn những người ở phía xa. Thi thể chất đống, máu cũng sắp đổ thành sông nhưng vẫn chưa thể dừng lại được.
Cô sắp mệt đến chết rồi, còn hắn thì mặt không biến sắc, giết người mà như giết trâu giết bò, hắn chỉ vung kiếm vài đường thì cả chục lính địch đã nộp mạng trên lưỡi kiếm của hắn rồi, ôi nhìn sợ thế.
Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng quân ta cũng đã có một chiến thắng oanh liệt, nhưng tên tướng quân của nước Tam Thiên thì không thấy đâu, hèn hạ thật đấy binh sĩ dưới trướng mình hy sinh lại không chịu ra đầu hàng muốn cho nhiều người mất mạng sao, người như vậy mà cũng được lên làm tướng quân à.
Binh sĩ nước Lạc Hi thương vong không nhiều chỉ khoảng 1 vạn người đã hi sinh. Nhìn nơi này cô đoán chừng tên tướng quân kia đã dẫn theo mấy vạn quân bỏ trốn vì cô nghe nói quân bên đây tận 50 vạn binh lính nhưng nhìn sơ qua cũng đủ biết rồi quân địch rất ít so với thống kê ban đầu.
Còn hắn thì cho người đi tìm tên chỉ huy kia, nhưng lục soát khắp nơi vẫn không thấy.
"Có lẽ hắn đã trốn rồi, mau cho quân xông thẳng vào thành Tam Thiên, đánh nhanh thắng nhanh" Cô đi đến chỗ Cao Hàn nói nhỏ.
"Không dễ dàng như vậy đâu, hắn ta là một kẻ trung thành, cũng rất xảo trá chắc chắn đã mai phục ở nơi gần thành của mình. Khi thấy chúng ta đi đến sẽ tập kích bất ngờ làm cho ta không kịp trở tay" Hắn cũng bắt chước nói nhỏ vào tai cô.
Cô thầm công nhận tên này tuy ác nhưng lại rất thông minh nhạy bén, nắm rõ mọi tình hình và phán đoán một cách chính xác.
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Cô khoanh hai tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.
"Cứ làm như nàng nói nhưng phải bảo mọi người nâng cao tính đề phòng" Hắn cũng bắt trước y đúc cô.
"Này, ngươi có ý gì đây, muốn đánh nhau à"
"Nàng nhấm đánh lại ta thì đánh" Dạo này hắn cứ thích trêu cô, tại hắn thích thế.
"Hứ, không chơi với ngươi nữa lên rừng chơi với khỉ đi"
Hắn vẫn đứng tại, chỗ phì cười trước sự đáng yêu của cô. Đây có phải người đã giết hàng vạn binh sĩ của địch không.
"Mọi người tập trung, nghĩ ngơi một lát, sau đó chúng ta sẽ đánh thẳng vào kinh thành của chúng. Nhớ cho kỹ trên đường đi phải thật cẩn thận. Đừng để sự chiến thắng này làm cho bản thân tự đắc mà lơ là. Nếu không muốn người phải hy sinh tiếp theo là bản thân" Hắn nghiêm túc nói lớn, tất cả binh lính đứng xếp hàng ngay ngắn chờ lệnh. Dơ cao cờ Lạc Hi, có người còn cắm cờ lên nơi này như muốn cho đám người kia biết chúng tôi đã chiến thắng vậy.
Nói rồi hắn cũng quay đi. Đi năn nỉ vương phi chứ sao, hắn không muốn phải lên rừng chơi với khỉ đâu.1
Cô cùng hắn, tướng quân và các binh sĩ khác đi đường tắc lên ngọn núi cao nhất ở đấy, nơi đó có thể thấy hết tất cả mọi thứ diễn ra bên quân địch.
Theo như sắp xếp thì sẽ có một nhóm người bên quân Cao Hàn dùng khinh công bay lên, phóng lửa đốt toàn bộ lương thực, từ trên cao xuống. Nhóm người đó không biết vô tình hay cố ý mà đốt luôn nơi ở của hơn 20 vạn binh sĩ, trong khi cô chỉ bảo 10 vạn thôi, đúng là quân sĩ tập luyện dưới trướng Cao Hàn đều ác như nhau, cả người dạy lẫn người học.
Không phải dễ dàng là có thể đốt lương thực của chúng được, chúng thay phiên nhau canh gác nghiêm ngặt. Do khi nãy cô lén hắn đi bỏ thuốc mê cho đám người canh gác kia nên quân mình mới có thể đốt lương khô của quân nước Tam Thiên một cách dễ dàng như vậy.
Đám cháy phừng phừng lửa, lan rộng ra rất nhanh thiêu sống hàng vạn quân địch. Tiếng thét ai oán, tiếng cầu cứu trong vô vọng.
"Này, làm vậy có ác quá không?" Lam Ly quay qua khều khều tay hắn.
"Vì chúng xứng đáng" Lời nói nhẹ tựa lông hồng, còn tặng kèm cái cười nhẹ. Mà sao cô thấy nó nặng nề quá, còn hắn thì lại thản nhiên như vậy. Nhưng nhìn góc nghiêng của hắn thì khỏi phải bàn, ôi vẻ đẹp khó cưỡng, nếu gỡ mặt nạ ra chắc cô xỉu chết. Thầm phỉ nhổ suy nghĩ của mình, cô tiếp tục xem tình hình phía dưới, sợ nhìn hắn nữa là cô xỉu thật.
Các quân sĩ còn lại đang ra sức chạy thoát khỏi biển lửa chạy đến nơi an toàn, họ đang chuẩn bị vũ khí, cả áo giáp để lâm trận, còn có người chạy đi kiếm nước dập lửa, nhưng vừa xông ra đã bị quân ta tập kích bằng những mũi tên tẩm độc. Công nhận Cao Hàn ác thật, cô không giống mấy người mê trai, tuy anh ác nhưng được cái đẹp trai nên em bỏ qua đâu nhé, không hề.
Chưa kịp đánh đã bị thiệt hại nặng nề về số lượng binh sĩ, thừa thắng xông lên. Cao Hàn dẫn đầu đoàn người đi đường tắc xuống núi, chuẩn bị chiến đấu, tuy biết cô có võ nhưng hắn vẫn lo, dặn dò đủ thứ.
"Nàng nhớ ở kế bên ta, nếu có chuyện gì thì phải chạy ngay đến chỗ ta, ta sẽ bảo vệ nàng, biết chưa" Hắn cưỡi ngựa của mình lại chỗ cô.
"Biết rồi, ngươi cứ luyên thuyên mãi, ta không bị giặc giết chết thì cũng bị ngươi tra tấn lỗ tai đến chết đấy" Cô bất lực, buông một câu nói để thoả nỗi lòng.
"Muốn ta không nói nữa thì nàng nên nghe lời thì hơn" Hắn từ nhỏ đến giờ ít nói, từ khi ở chung với cô đến giờ thì hắn không thể không nói được. Mọi người trong doanh trại, kể cả tướng quân cũng bất ngờ khi thấy hắn nói nhiều như vậy, nhưng riết rồi cũng quen.
"Được được, ta biết rồi, đi thôi mau lên" Cô hối thúc hắn, nếu không chắc hẳn cũng không chịu đi. Cô nào đâu để ý, phía sau luôn có một cặp mắt luôn dõi theo hai người.1
Đêm nay cô được trang bị cho một bộ giáp vàng, hắn cũng vậy. Cô cứ nghĩ mình sẽ mặc giáp bạc giống tướng quân nhưng không, sao lại thế nhỉ. Sau lưng cô có cung tên, trên tay có kiếm, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào. Binh lính phất cờ nước mình, thật hùng vĩ làm sao, không ngờ cô lại có cơ hội được chiêm ngưỡng tận mắt như này.1
"GIẾT" Cao Hàn hô to, cũng là lúc cuộc chiến bắt đầu.
Binh sĩ cùng nhau hô to 'GIẾT' rồi cầm kiếm xông lên. Cô sợ máu lại gặp cảnh này thật là thảm khóc, nhưng cô không muốn phá hủy hình tượng nữ vương phi tài ba. Chiến tranh không thể không đổ máu.1
Lam Ly thúc ngựa xông lên, trong thời gian luyện võ cùng Cao Hàn thì cô biết Ngữ Yên có sở hữu cả kiếm thần nhưng cô ấy lại bỏ xó nó đơn giản vì tam thái tử gì đó không thích.
'Nếu cô dùng thì ta dùng'
Lam Ly cầm kiếm được hắn làm riêng cho, giết cũng gần cả nghìn mạng người. Địch xung quanh đã bị quân ta giết hết cô đành cầm cung tên lên bắn những người ở phía xa. Thi thể chất đống, máu cũng sắp đổ thành sông nhưng vẫn chưa thể dừng lại được.
Cô sắp mệt đến chết rồi, còn hắn thì mặt không biến sắc, giết người mà như giết trâu giết bò, hắn chỉ vung kiếm vài đường thì cả chục lính địch đã nộp mạng trên lưỡi kiếm của hắn rồi, ôi nhìn sợ thế.
Sau một khoảng thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng quân ta cũng đã có một chiến thắng oanh liệt, nhưng tên tướng quân của nước Tam Thiên thì không thấy đâu, hèn hạ thật đấy binh sĩ dưới trướng mình hy sinh lại không chịu ra đầu hàng muốn cho nhiều người mất mạng sao, người như vậy mà cũng được lên làm tướng quân à.
Binh sĩ nước Lạc Hi thương vong không nhiều chỉ khoảng 1 vạn người đã hi sinh. Nhìn nơi này cô đoán chừng tên tướng quân kia đã dẫn theo mấy vạn quân bỏ trốn vì cô nghe nói quân bên đây tận 50 vạn binh lính nhưng nhìn sơ qua cũng đủ biết rồi quân địch rất ít so với thống kê ban đầu.
Còn hắn thì cho người đi tìm tên chỉ huy kia, nhưng lục soát khắp nơi vẫn không thấy.
"Có lẽ hắn đã trốn rồi, mau cho quân xông thẳng vào thành Tam Thiên, đánh nhanh thắng nhanh" Cô đi đến chỗ Cao Hàn nói nhỏ.
"Không dễ dàng như vậy đâu, hắn ta là một kẻ trung thành, cũng rất xảo trá chắc chắn đã mai phục ở nơi gần thành của mình. Khi thấy chúng ta đi đến sẽ tập kích bất ngờ làm cho ta không kịp trở tay" Hắn cũng bắt chước nói nhỏ vào tai cô.
Cô thầm công nhận tên này tuy ác nhưng lại rất thông minh nhạy bén, nắm rõ mọi tình hình và phán đoán một cách chính xác.
"Vậy chúng ta phải làm sao?" Cô khoanh hai tay vào nhau, nhìn thẳng vào mắt hắn hỏi.
"Cứ làm như nàng nói nhưng phải bảo mọi người nâng cao tính đề phòng" Hắn cũng bắt trước y đúc cô.
"Này, ngươi có ý gì đây, muốn đánh nhau à"
"Nàng nhấm đánh lại ta thì đánh" Dạo này hắn cứ thích trêu cô, tại hắn thích thế.
"Hứ, không chơi với ngươi nữa lên rừng chơi với khỉ đi"
Hắn vẫn đứng tại, chỗ phì cười trước sự đáng yêu của cô. Đây có phải người đã giết hàng vạn binh sĩ của địch không.
"Mọi người tập trung, nghĩ ngơi một lát, sau đó chúng ta sẽ đánh thẳng vào kinh thành của chúng. Nhớ cho kỹ trên đường đi phải thật cẩn thận. Đừng để sự chiến thắng này làm cho bản thân tự đắc mà lơ là. Nếu không muốn người phải hy sinh tiếp theo là bản thân" Hắn nghiêm túc nói lớn, tất cả binh lính đứng xếp hàng ngay ngắn chờ lệnh. Dơ cao cờ Lạc Hi, có người còn cắm cờ lên nơi này như muốn cho đám người kia biết chúng tôi đã chiến thắng vậy.
Nói rồi hắn cũng quay đi. Đi năn nỉ vương phi chứ sao, hắn không muốn phải lên rừng chơi với khỉ đâu.1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.